PHƯỢT LOLI - Chương 12.12
, 0, 128)”>CHƯƠNG #12 – END
Ngón tay ông ngoại cứ xoa xoa lên cái hột le đã hết nhạy cảm, không còn nhột nhạt của nó, rồi xoa lên cái lỗ mà hễ mỗi lần ông ngoại làm hơi mạnh một tí là nó lại thấy nhói đau. Những ngón tay đó còn xoa lên cả mặt ngoài bướm nó nữa.
Con nhỏ thích thú lắm, cứ nghĩ đó là nước miếng của ông ngoại như mọi khi thôi, nên nó rất hợp tác, dạng chân ra.
Xong rồi nó càng thích thú khi ông ngoại chồm lên, cúi đầu xuống hôn môi nó, mấy ngón tay ông ngoại còn vuốt ve, xoa xoa trên hai núm vú nhỏ xíu của nó…
Mười lăm phút sau, khi con bé cảm thấy nóng rực cả người thêm lần nữa, nó lại muốn ông ngoại chạm vô bướm nó, bú bướm nó cho sướng lần thứ hai.
Và lần này nó thấy ông ngoại dạng chân nó ra, leo lên người nó, một tay thò xuống cầm con ku thọc thọc vô giữa bướm nó, như mọi khi.
Con nhỏ cũng phê lắm rồi, cảm giác lỗ bướm, và cả cái bướm cũng tê rần, tê dại hết rồi, nó càng dạng chân ra rộng hơn, hai mép bướm càng cách xa nhau hơn, để cho cái lỗ sâu hun hút ngay chính giữa gần như không chút tự vệ nào trước đầu ku đã chỉ thẳng vô đó của ông ngoại, nhất là cái màng thịt mỏng manh, đỏ hồng của nó.
Và khi nó càm giác chỗ đó như có một chấn động khá mạnh, con nhỏ vẫn mơ hồ, chỉ hơi trợn mắt lên, đê mê tìm cảm giác nhồn nhột khi đầu ku ông ngoại làm cho nó “nhồn nhột” trước khi kết thúc, thì lần này nó không cảm nhận giống như vậy, chỉ thấy cái chỗ mà bình thường nó dễ đau, dễ thốn ở ngay giữa đường chẻ, bây giờ lại không cảm thấy gì cả.
Nó ngạc nhiên nhìn lại ông ngoại đang đè lên mình nó, hạ thể nhấp nhô theo một nhịp điệu rất “kỳ” cục, rất … đều đặn, mà dưới bướm nó không cảm giác chút gì hết, ngoài cảm giác đâu đó bên trong hạ thể nó hơi căng lên, có chỗ nào đó hơi thốn. Nếu không có những chấn động mà khoảng mở xương chậu nó và dưới mông nó cảm nhận được sức nặng từ những cú nhấp rất mạnh của ông ngoại. Rồi những chấn động ở cửa mình nó như lan ra, hay đúng hơn lan vô thật sâu trong bụng dưới nó, nơi có vật gì đó bị rung động mạnh, va chạm vào thành bụng dưới nó, ngay dưới rốn một chút.
Con bé ngạc nhiên, mắt nhìn ông ngoại không chớp, cảm giác thân hình ông ngoại đang đè lên mình hơi nặng, khiến nó hơi tức ngực, khó thở, nhưng chỉ có vậy chứ cũng không thấy khó chịu gì lắm vì trước đây ông ngoại cũng hay nằm đè lên nó. Vì chỉ hơi ngạc nhiên không biết ông ngoại đang làm gì, chứ ở dưới cửa mình nó không cảm nhận được gì hết, nên nó cố gắng gồng lên, đẩy bộ khung ngực be bé của mình căng ra để thở dưới áp lực từ thân thể cơ bắp của ông ngoại.
Riêng về phía hắn, khi con ku hắn phá toang màng trinh mỏng manh của con cháu ngoại, đầu ku chui vào bên trong cửa mình nó, cảm nhận âm đạo ướt át và nóng hổi, lại rất bót chặt của nó bao lấy, ép chặt chung quanh dương vật, nhìn gương mặt còn đầy ngơ ngác của con bé, thấy đôi mắt còn không có tiêu cự của con bé đang như nhìn đâu đâu, chìm đắm trong cái đuôi của khoái lạc, hắn cảm thấy cực kỳ khoái trá.
Cái tuýp gel bôi vào có tác dụng làm giãn cơ, gây tê, giảm độ nhạy tới gần như mất cảm giác này, bình thường đều để cho dân chơi bôi lên ku, để giảm cảm giác ở đầu ku, chống xuất tinh sớm. Nhưng khi dùng “ngược” như vầy, lại khiến cho cháu gái hắn hoàn toàn mất cảm giác nơi màng trinh, giãn cơ vòng cửa mình nó ra. Ngay cả trong lúc hắn phá trinh nó như vầy, nó cũng còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nên hắn cực kỳ sung sướng mang con ku bự, và dài hơn hai tấc của mình thúc vô cổ tử cung con cháu, dập nắc lia lịa gần như hết sức mà không cần giữ lại chút nào, ngay trong lần chơi đầu tiên.
Về mặt sinh học, âm đạo nữ giới chỉ có những đầu mút thần kinh cảm giác ở độ sâu một lóng tay tính từ cửa mình, nên lúc nãy hắn đã bôi gel lên khắp lỗ bướm nó, lên cả cái hột le nó, còn nhè nhẹ bơm một chút gel gây tê qua cái lỗ màng trinh, nên lúc này chỗ cửa mình và đoạn đầu âm đạo con bé đã bị “tê” đi mất rồi, mặc cho hắn chổng đít nắc ku mạnh cỡ nào thì con bé đều chẳng biết gì cả. Nếu hắn chơi nhè nhẹ, không khiến cho cái tử cung, và cả thân thể nó chấn động, có lẽ con bé vẫn còn trợn mắt theo đuổi cơn cực khoái còn chưa đi xa của nó, chứ nói chi đến ý thức về những chuyện đang xảy ra dưới hạ thể nó.
Nhưng hiển nhiên hắn cũng không muốn cho con bé biết gì cả, nên vừa nắc ku vô cái lol cực bót của đứa cháu 8 tuổi rưỡi, hắn vừa cúi xuống hôn lên môi nó, ôn chặt lấy nó, giữ người nó lại cho bớt rung lắc trong những cú nắc mạnh như trời giáng của hắn.
Khi hắn cảm thấy con ku mình bắt đầu tê rần, khoái cảm tăng vọt lên điểm cực hạn, những cú nắc của hắn càng mạnh, càng mất kiểm soát về độ sâu, đưa con ku dài của hắn ngập trong lỗ bướm con cháu tới hơn hai phần ba
… Chỉ sau mười mấy cú dập loạn xạ như thế, hắn bỗng trân mình lại…
Dòng tinh dịch đầu tiên, đặc sánh bắn vọt ra từ lỗ sáo quy đầu như một tia chất lỏng màu trắng, xịt mạnh lên cái lỗ bé tí như đầu tăm ở giữa cổ tử cung cháu gái. Kèm theo đó là cảm giác cực khoái mãnh liệt sau bao ngày lái xe đường dài, sau cả … tám năm rưỡi ôm hận với cái thằng lái xe REO đã “gởi hàng lậu” vào trong bụng con gái hắn khi hắn rước con nhỏ về căn nhà này. Trong tích tắc đầu tiên này, hắn thấy mình … “lấy lại vốn” tất cả, còn có lời nữa. Đứa cháu ngoại hắn, là “món hàng lậu” mà thằng khốn kia từng gởi vô bụng con gái hắn tám năm rưỡi trước, giờ đây đang nằm dạng háng cho hắn tước đoạt đi sự trinh trắng, mà con bé vẫn vô tư không biết gì.
Con nhỏ chỉ hơi nhăn mặt một chút, có lẽ vì cảm nhận một loạt những chấn động, những hoạt động “lạ” đang diễn ra bên trong bộ phận sinh dục nó. Chỉ có điều trong tư thế hắn nằm đè lên cháu như vầy, con bé không thể cúi đầu nhìn thấy được chuyện đang diễn ra dưới hạ thể.
Hắn nhìn gương mặt con bé hơi ngạc nhiên, ngây thơ, có cả tò mò rất muốn nhìn xuống lol mình, những tia tinh dịch tiếp theo của hắn càng bắn ra mạnh hơn vào sâu trong âm đạo non của nó. Sự hồn nhiên, trong trắng ngây thơ từ tận trong tâm hồn cháu gái, là vô giá, ít nhất đối với cảm nhận của hắn trong lúc này. Cực khoái của lần phá trinh, nếu làm đúng thì sẽ cực mạnh còn hơn cả cực khoái lúc bình thường.
Chuyến xe vài ngày trước của hắn vô tình buôn lậu được một thùng “đồ chơi” tình dục “made in usa”, hắn lấy ngay cho mình cái gel tăng thời gian cho đàn ông kia chứ không bán lại. Giờ đây hắn lại đem đi dùng cho đối tượng và lứa tuổi mà có lẽ ngay cả nhà sản xuất bên Mỹ cũng không lường trước được là sản phẩm của họ còn có thể được dùng như vậy.
Vậy mà ngay lúc này, hắn lại được hưởng thành quả mà ngay cả hắn cũng không tưởng tượng ra được: cực khoái rất rất lâu, rất rất sướng, trọn vẹn, tràn đầy, và hoàn toàn viên mãn giống như tâm-sinh lý của hắn lúc này.
Hồi nhỏ bạn bè hay nói hắn thù dai. Hắn rất ghét khi nghe tụi nó nói xấu mình như vậy. Hắn đâu có thù dai gì, chỉ là cảm thấy rất thỏa mãn mỗi khi trả đũa được một chuyện làm cho mình bực bội cách đó đã lâu. Nói văn vẻ một chút, trả thù giống như rượu vang, càng để lâu càng ngon. Lúc này hắn chính là đang “khui chai rượu vang” tám năm rưỡi kia ra, hay nói chính xác là chín năm, tính từ khi con bé mới là cái bào thai 3 tháng mấy, dài một hay hai centimet, nằm sâu trong tử cung con gái hắn.
Con bé càng lớn, nỗi ấm ức của hắn càng ngầm lớn theo, cùng với sự thương yêu thật sự của hắn với đứa cháu ngoại, qua sự chăm sóc cho nó mỗi khi hắn có nhà, khi hắn thay tã, lau đít, lau bướm cho nó lúc còn bé tí.
Cho tới ngay bây giờ, khi hắn rùng mình liên tục, bắn tinh vào lol con bé, sự thù hận người cha ruột của đứa cháu này cũng tan biến theo cực khoái mãnh liệt nhất từ trước tới nay, hòa lẫn cùng với tình thương yêu, nuôi nấng nó từ khi nó còn nằm trong bụng mẹ tới giờ. Hắn biết cuộc đời cũng khá công bằng với mình, không thể đòi thêm được nữa.
Trong cơn cực khoái, gương mặt hơi co cứng, hơi nhăn nhó của hắn còn xuất hiện thêm một nét “lạ”, rất nhạt, nhưng cũng rất đặc trưng khi một bên mép của hắn khẽ nhếch lên, dù không tạo thành một nụ cười rõ rệt, nhưng cũng đủ cho đứa cháu gái ngây ngô chẳng biết gì nằm dưới nhìn thấy. Nụ cười mà có lẽ mãi sau này lớn lên, nó mới gọi tên được là … cười đểu.
***
Kể tới đây thì ba anh Đen ngưng lại hoàn toàn.
Cả căn nhà như chìm vào im lặng.
Ngay cả đứa bé mới sinh cũng đã thôi bú, và ngủ say trên tay mẹ nó. Đứa con gái thiểu năng vẫn ngồi im, có vẻ chẳng để tâm lắm đến câu chuyện ba nó vừa kể, vì trí não của nó chỉ có thể nghe những lời ba kể nhe gió thoảng qua tai, nghe mà câu hiểu câu không, nên sau cả buổi như thế, mắt nó lim dim như đang phê ra với những ngón tay ướt sữa mà ba nó vân vê trên đầu vú nó nãy giờ.
Con nhỏ sung sướng ngước cổ lên đón nhận đôi môi ba nó cúi xuống hôn nó, rồi sau đó hăng hái ưỡn ngực, đẩy vú nhô ra trên khuôn ngực, cho cái miệng người đàn ông trụ cột của gia đình này áp vào bú chùn chụt, nút lấy từng chút một dòng sữa non ít ỏi chảy ra từ hai bầu vú nhỏ của nó.
Vừa bú sữa con gái, tay ba anh Đen vừa bóp bóp, nặn nặn quanh cái bầu vú con nhỏ, khiến cho vài tia sữa trắng tinh bị xịt ra ngoài khi ba anh Đen thỉnh thoảng há to miệng ra hứng, như đang biểu diễn cho đám nhỏ coi.
Thằng Bi nhìn cảnh đó mà nuốt nước bọt ừng ực.
Thằng Bo cũng không hơn gì anh trai.
Anh Nhàn thì đăm chiêu nhìn con bé thiểu năng, rồi chợt hai mắt mở to ra như nghĩ ra được cái gì đó.
Hai thằng Tú và Hoan thì gãi đầu nhìn nhau. Rồi nhìn qua anh Đen.
Ngay cả anh Đen có vẻ đã biết một phần câu chuyện, mà nay mới được nghe lần đầu cái đoạn sau, nên vẻ bần thần còn chưa tan hết trên mặt anh.
Đợi ba anh bú hết sữa một bên vú của con em, ngồi dậy liếm mép, anh mới hỏi, giọng cũng không xác định lắm, có chút ngập ngừng:
Vậy … mẹ con, mẹ tụi con là ai? Rồi thì … ba chừng nào gặp được mẹ?
Con sinh năm bao nhiêu?
Con á? Năm một chín chín chín.
Anh Đen không hỏi tại sao ba anh lại hỏi câu đó, vì biết ba anh sẽ nói cho anh biết ngay sau đó thôi.
Và đúng như vậy, ba anh Đen cười cười, hỏi tiếp:
Vậy còn mẹ con sinh năm bao nhiêu, nhớ không?
Lúc này thì một trong hai con bé sinh đôi liền nói ngay
Mẹ sinh năm một ngàn chín trăm tám mươi sáu. Con nhớ mà. Hihi…
Con cũng nhớ.
Ba anh Đen nhìn hai đứa con gái sinh đôi đầy trìu mến, gật đầu, nói:
Đúng là con gái ha. Nhớ rõ ghê.
Con đâu có quên mẹ được.
Mẹ chết rồi con nhớ mẹ ghê.
Con cũng vậy. Hic hic…
Hai con nhỏ sinh đôi buồn buồn cụp mắt xuống khi nhắc tới người mẹ đã mất của tụi nó.
Anh Đen nghe tới đây thì chẳng mất tới mấy giây, đã như nghĩ ra cái gì đó, hai mắt mở lớn lên, giật mình nhìn ba mình. Xong như nhớ ra cái gì đó, anh quay qua nhìn anh Nhàn, và chỉ cần tích tắc đó thôi, anh biết anh Nhàn cũng đã hiểu ra giống mình. Không những thế, khi quay qua nhìn hai thằng Bi-Bo, thì hai thằng nhóc miệng đồng loạt há to ra có thể nhét vô hai cái trứng gà được luôn, chứng tỏ tụi nó cũng biết.
Chỉ có hai con Loan, và con Yên là vẫn mù mờ nhưng chưa nghĩ ra điều gì, mặt hơi đăm chiêu.
Anh Đen không để ý tới hai thằng Tú và Hoan kém thông minh, đang gãi đầu ngơ ngác nhìn mình, mà anh mở to mắt ra nhìn ba mình, run giọng hỏi:
Vậy … vậy… gọi là ‘ông cố’?!
Câu nói không đầu không đuôi này, mặc dù có vẻ không có nghĩa gì hết, nhưng cũng là câu hỏi của hai thằng Bi-Bo, và anh Nhàn nữa.
Ba anh Đen cười cười, gật đầu xác nhận, rồi lại nói thêm:
Hoặc ‘ba’ được rồi. Cho gọn. Xưng hô kia… già quá.
Anh Đen lúc này miệng cũng há ra y như hai thằng Bi-Bo, nhưng không nói được lời nào. Con của cháu ngoại thì gọi ba anh Đen là ông cố đúng rồi. Nhưng ông ngoại loạn luân với cháu ngoại, cháu nó đẻ con ra gọi ba ruột cũng không sai, giống như ba anh Đen vừa nói.
Lúc này hai thằng Tú, Hoan sau một hồi đếm ngón tay … cây gia phả nhà mình, tụi nó mới chậm chạp hiểu ra. Hai thằng gần như đồng loạt kêu lên:
Trờy ơy! Seo be… già dữ thần ôn vại?
Đúng đó. Già bè cố luôn. Không… không… ‘ông cố’ luôn mới đúng. Vại giờ be… ông cố … beo nhiêu tuổi rầu? Khai thiệt đi! Hic hic…
Ba anh Đen nhìn hai thằng con đang ngạc nhiên mà cười cười, nói:
Như người ta thì ba sắp về hưu được rồi.
Anh Nhàn trầm trồ xen vô:
Trời ui! Con tưởng bác chỉ mới bốn mấy giống ba con chứ.
Hai thằng Bi-Bo cũng nói theo:
Đúng đó. Con cũng tưởng bác chỉ tầm cậu con Loan thôi.
Ai ngờ bác còn hơn một thế hệ.
Con Loan hỏi lại:
Một thế hệ là sao anh Bo?
À à… Bình quân khoảng hai mươi năm đó em.
À. Thì ra. Em nghe chữ đó hoài mà giờ mới hiểu.
Anh Đen thắc mắc:
Rồi người chị… à à… bà ngoại An Yên của con đâu rồi ba?
Hai thằng Tú và Hoan cũng gật đầu lia lịa. Thằng Hoan hỏi ngay:
Đúng đúng, người … gì đó tên An Yên đâu rồi be? Giờ không biết kêu chị hay dì, hay … bà ngoại nữa.
Ba anh Đen nhìn mấy thằng con đang tò mò giương mắt lên nhìn mình, rồi nói:
Hai vợ chồng nó với đứa con nhỏ sau vài năm ra riêng thì tìm cách đi vượt biên rồi. Qua tới trại tị nạn bên Indo, xong vài năm được phái đoàn nhân đạo của Mỹ duyệt cho định cư bên Mỹ luôn. Tới lúc nó gởi thư về thì ba mới biết, chứ lúc đầu ba đi tìm mà cứ tưởng tụi nó không muống gặp, bỏ đi biệt xứ.
Anh Đen trầm trồ:
Tính ra cũng là bỏ đi biệt xứ mà ba. Qua tuốt bên Mỹ lận.
Ờ ha! Khà khà… Ba không nghĩ tới chuyện này. Qua đó nó đẻ thêm bốn đứa nữa, lấy trợ cấp của chính phủ nuôi tụi nhỏ tới lớn luôn.
Nghe tới đây, hai thằng Tú, Hoan gãi đầu không hiểu. Thằng Hoan hỏi:
Trợ cấp? Nuôi tớy lớn?
Anh Đen quay qua giải thích cho tụi nó:
Bên nước ngoài chính phủ họ có chế độ chăm sóc cho người dân rất tốt. Thí dụ thấy nhà đó nhiều con, mà thu nhập hai vợ chồng nuôi hổng nổi, là họ cho thêm tiền tính trên đầu mỗi đứa nhỏ, để ba mẹ có thể nuôi tụi nó tới 18 tuổi luôn.
Trờy trờy! Đẽ qué vại? Thâu hổng ấy mình que Mỹ ở đi be?!
Haha… Được đó. Ở rừng này lâu cũng chán rồi. Giờ hai đứa muốn đi Mỹ Tho hay Mỹ Thuận?
Haha… Con muốn đi xia (xa) à. Hai cái Mỹ đó gần qué.
Thằng Bi cười cười chen vô:
Muốn xa thì có Mỹ Đình đó anh. Cách đây hơn một ngàn bốn trăm cây số lận.
Thằng Hoan trố mắt lên nhìn thằng Bi, không hiểu.
Anh Đen phì cười nói:
Chỗ thằng Bi nói tuốt ngoài Hà Nội lận. Không có trong này đâu.
Hèn chi nghe lạ quắc.
Con Yên từ đầu tới cuối không nói câu nào, bỗng quay qua nhìn ba anh Đen rồi hỏi:
Bác ơi, hình như chị anh Đen, à không, dì ảnh, à à… hay là … bà ngoại anh Đen… cũng tên giống con đó bác. Giống chữ lót luôn.
Ba anh Đen hơi ngạc nhiên, quay qua nhìn con bé “vừa mất zin hôm qua” này. Hồi nó mới vô nhà, ba anh Đen đã ưng cái dáng tomboy của nó lắm, nhất là cặp giò thẳng tắp và cái thigh-gap giữa háng nó rất đã. Bác còn tính sẽ “ăn” thử coi nội dung nhỏ này có như hình thức không, nhưng nghe đám con trai lén nói lại nó mới mất zin hôm qua, nên thôi, tha cho nó. Cũng nghe nó tên Yên, chứ không nghĩ là nó cũng tên An Yên như con gái mình hồi trước, đứa con gái mà bác từng rước từ Tây Ninh về Sài Gòn.
Ba anh Đen nhìn bé Yên, rồi gật đầu nói:
Đúng đó. Con gái bác cũng tên An Yên luôn. Nãy bác có kể đó.
Con Yên cũng gật đầu, rồi nói thêm:
Con nghe ba kể lại, cô ruột con cũng tên giống tên con gái bác luôn. Tên con là do ba con nhớ cô con, nên mẹ đẻ con ra xong ba đặt lại tên của cô đó.
Ba anh Đen ngạc nhiên, rồi quay qua nhìn anh Nhàn như để được xác nhận.
Anh Nhàn gật đầu ngay, kèm chút suy tư như đang nghĩ điều gì. Anh nói thêm:
Cô con, hay nói theo vai vế người Bắc, phải gọi là Bác con, là chị của ba con á, trùng tên họ với người con gái từ Tây Ninh về của bác luôn. Nguyễn Trường An Yên.
Tới phiên ba anh Đen ngạc nhiên. Trùng tên họ vẫn thường xuyên xảy ra, nhưng trùng chữ lót luôn thì khá ít, nhất là những tên đặc biệt ít người có này. Chưa kể tên này là tên ghép từ tên của bác ở đoạn đầu, nên càng ít người có.
Dù rung động, nhưng tuổi tác và trải nghiệm khiến người đàn ông lấy lại bình tĩnh nhanh hơn sấp nhỏ. Tim đang đập thình thịch nhưng ba anh Đen cũng không biểu hiện đặc sắc như hai thằng Bi-Bo vừa rồi, mà chỉ hơi chút ngập ngừng hỏi:
Nguyễn Trường An… Yên? Con chắc không?
Anh Nhàn trả lời:
Dạ chắc. Ba con bữa hổm còn đăng hình hồi nhỏ của ba với ông bà nội, thời ông bà còn sống lên facebook mà. Con có lưu về mấy tấm nè, đang tính lập một album family nữa.
Đâu. Cho bác coi được không?
Dạ. Bác chờ con chút. Con tìm trong thư mục này…
Anh Nhàn nói xong thì mở điện thoại lên.
Hai thằng Bi-Bo chợt nhìn qua anh Nhàn theo quán tính, mặt đầy vẻ lo lắng.
Anh Nhàn thấy biểu hiện sốt vó của hai thằng, liền phì cười nói với tụi nó:
Bác có phải người ngoài đâu, người nhà hết, tụi em khỏi lo nha.
Ba anh Đen hơi ngạc nhiên, nhìn anh Nhàn như muốn hỏi.
Anh Đen thấy vậy cười giải thích cho ba mình:
Tụi nó sợ lộ mấy tấm hình giường chiếu của tụi nó với con Loan đó ba. Haha…
Tới đây ba ann Đen mới vỡ lẽ ra, bật cười:
Khà khà … bác hông cần hình. Bác thấy live của nó hết ráo rồi, mỏng mép hay dầy cơm, nước ít hay nước nhiều bác thấy sạch rồi, thử rồi luôn. Hehe…
Hai thằng Bi-Bo tới lúc này như mới chợt nhận ra, nên cũng thở phào nhẹ nhõm, tụi nó đã lo lắng quá nhiều rồi. Thằng Bi cười giả lả nói:
Hí hí… Tụi con quên. Cái này gọi là phản xạ có điều kiện đó bác.
Ờ. Bác hiểu. Vậy cũng tốt. Chứ vụ này mà làm cẩu thả là chết, nhất là đi sửa điện thoại gì đó, bác đọc báo thấy người ta lục lọi tìm hình riêng tư của mình rồi chép ra, tung lên mạng luôn.
Dạ. Mà tụi con tưởng mình với em Loan là đã ghê gớm lắm rồi, ai ngờ bác với … con gái, rồi với cháu ngoại luôn, ra một dàn anh Đen. Cũng rất gì và này nọ lắm á! Hí hí…
Vừa giơ hai ngón tay cái lên, thằng nhóc vừa hâm mộ nhìn “thành quả” của ba anh Đen đang có mặt trong nhà. Từ anh Đen xuống hai thằng em anh, rồi hai con bé sinh đôi với hai cái lol thật bót, cho tới con bé thiểu năng nhưng body vẫn không kém phần hấp dẫn, rồi con mới đẻ của nó, rồi tới cả đứa con nít tuổi mẫu giáo đang ngủ truồng banh càng trong góc bộ phản gỗ cùng với đứa con đầu của con bé thiểu năng nằm cạnh bên.
Ba anh Đen hơi ngơ ngác nhìn qua anh Đen. Anh Đen phì cười nói:
Đây là cách nói của tụi trẻ bây giờ đó ba. Ý nó khen ba quá dữ đó! Haha…
Khà khà… Tụi trẻ tụi bây có những câu nói mà ba không hiểu nổi. Gì mà sờ mờ lờ, rồi vờ cờ lờ, luôn và ngay, giờ là cái gì này nọ. Nhức đầu.
Rất gì và này nọ. Haha…
Ờ ờ… Ba lạc hậu quá rồi.
Thằng Bo không để ý đến đoạn đối thoại giữa hai cha con anh Đen, nó thở dài, nhìn quanh gia đình loạn luân tầng tầng lớp lớp nhà anh Đen, rồi cũng giống thằng Bi, nó hâm mộ không kém, nói:
Đời con chỉ mơ ước được như vầy, là khỏi cần cầu mong thêm điều gì nữa hết.
Đúng đó bác. Tụi con chỉ dám mơ có một đứa, mà sắp có rồi. Còn sau này mà có thêm nữa thì càng tốt. Chứ như bác đẻ ra cả một bầy con luôn thì không dám nghĩ tới, bác đúng là đỉnh của đỉnh rồi. Hí hí…
Ba anh Đen cũng cười khà khà, còn chưa trả lời hai thằng sinh đôi thì anh Nhàn đã nghiêng người, chìa điện thoại qua cho bác, rồi nói:
Con thấy tấm hình này nữa nè bác. Nghe mô tả tấm hình bác cầm đi tìm con gái, con thấy hơi ngờ ngợ. Không biết đã thấy ở đâu rồi. Thì ra là tấm này nè. Bác coi có giống không?
Vừa đưa điện thoại cho ba anh Đen, anh Nhàn vừa nói thêm:
Tấm này nhỏ xíu, chụp không rõ mặt lắm, bác xem xong rồi vuốt qua mấy hình sau á, có hình chụp bán thân, thấy rõ mặt cô con hồi nhỏ hơn. Mà sau này thất lạc rồi, ba con đi tìm không ra nữa…
Nói tới đây, anh chợt ngừng lại vì thấy tay ba anh Đen cầm điện thoại mà run rẩy khá … bất thường. Mắt bác nhìn chằm chằm vô tấm hình trên điện thoại, gần cả phút bác vẫn nhìn tấm hình đó chứ không vuốt qua tấm khác.
Tấm hình đen trắng có một cô gái rất trẻ, tóc uốn kiểu đệ nhất phu nhân Trần Lệ Xuân, hay còn được gọi là Maddame Nhu.
Tay ba anh Đen run rẩy zoom tấm hình, kéo tới kéo lui một hồi, hết nhìn gương mặt cô gái trẻ, đến gương mặt em bé được bồng trên tay cô gái đó, ánh mắt bác dần dần mất tiêu cự, như đang nhìn về nơi xa xôi nào đó trong quá khứ…
***
Sáng hôm sau…
Anh Nhàn bước ra ngoài sân, vươn vai ngáp dài. Không khí trong lành, và có phần se lạnh của núi rừng như xua tan đi mệt mỏi còn đọng trên hai vành mắt anh.
Anh Đen bước ra sau, thấy vậy cười nói:
Tối qua khó ngủ quá hả ku?
Ờ. Hơi có chút khó ngủ. Mơ với suy nghĩ tùm lum.
Điện thoại cho ông già mày nói chuyện lâu quá mà.
Phải gọi tía tao là ‘ông’ nghe chưa?! Còn tao đây thì mày phải gọi bằng chú nha! Tao lớn hơn mày một vai đó. Hehe…
Xời. Tính theo chiều thuận thôi, chứ tính theo chiều … ‘loạn’ thì … hơ hơ… không biết nữa. Loạn não luôn rồi.
Ờ. Đúng ‘loạn’ theo nghĩa đen luôn.
Mà tao cũng ngạc nhiên là mày với thằng Nhàn cũng là bà con mà giờ mới khai đó. Sao tụi bây giấu kỹ vậy?
Thôi, bằng tuổi cứ ‘mày tao’ cho khỏe, khai thiệt làm chi nó phải gọi tao bằng ‘chú’ lận. Vì cậu con Loan là do người cô tên An Yên của tao đẻ ra khi còn ở trên Tây Ninh mà. Bị ông nội tao quất tới có bầu lúc nhỏ đó. Chỉ có ba tao là do … bà nội tao đẻ thôi, là con của thằng… à à… ông lái xe REO như lời ba mày đó.
Còn người con út mà bà nội lúc giận ông nội mày đi ngủ với trai cho có bầu, sau mới mang bầu về đó. Người đó giờ sao rồi.
Anh Nhàn thở dài, ngập ngừng nói:
Giờ là … má thằng Khanh, mợ con Loan chứ ai.
Èo! Vậy cậu con Loan ở vai cháu mà chơi dì út luôn à?
Ờ. Cháu trai, lớn hơn dì mấy tháng. Nhưng mà được bà nội tao nhận làm con hết, nên tùy theo tuổi lớn nhỏ mà gọi thôi. Cậu con Loan xưng anh, còn mợ con Loan xưng em vậy đó. Lúc khai sanh thì khai lệch nhau một tuổi cho hợp lý, chứ không khai cùng năm như trên thực tế.
Sao tao… đau não quá.
Tao cũng vậy. Loạn rồi!
Ờ. Loạn thiệt…
THE END!