PHƯỢT LOLI - Chương 10.1
CHƯƠNG #10 (~1)
Vài ngày sau, căn nhà của cậu được thanh lý hết đồ đạc của người đã khuất, di ảnh cùng bàn thờ cũng được dời qua nhà bên này.
Trong thời gian một tuần tang lễ nghỉ phép thêm, má thuê một tốp thợ hồ tới sơn sửa, dặm vá cấp tốc toàn bộ căn nhà, khiến cho căn nhà sau đó trở nên như mới, ngay cả con Loan cũng không nhận ra nhà mình luôn. Có cả người tới lắp một loạt camera an ninh khu vực để xe, phòng khách, nhà bếp, và các hành lang trên lầu, tín hiệu phát qua internet thu về xem thẳng trên smartphone. Rồi một tốp thợ điện đến làm suốt một ngày, sửa một số đường dây điện, lắp thêm bóng đèn chiếu sáng, và lắp đồng hồ điện cho mỗi phòng, vì má dự định cho thuê phòng luôn.
Má nói nhà có tang mà để trống không ai ở, không dọn dẹp thường xuyên thì âm khí tích tụ, không tốt, chưa kể sẽ hư hỏng và xuống cấp nữa.
Con Loan đã dời qua nhà hai thằng Bi-Bo ở luôn từ hồi anh Khanh đi, nên bên kia cho thuê là phương án tốt nhất. Tiền cho thuê hàng tháng sẽ dùng để chi cho con Loan ăn học, và để dành vào quỹ đại học sau này của nó luôn. Tới khi nó trưởng thành, má sẽ làm giấy tờ chuyển sang tên cho nó, rồi lúc đó nó muốn ở hay muốn bán thì má không quản nữa. Bây giờ má chỉ trông coi dùm cho nó thôi.
Tân trang nhà xong thì má cũng hết phép, và bắt đầu đi làm lại. Việc của hai thằng Bi-Bo là chụp hình, và lên mạng đăng cho thuê.
Lúc tụi nó chụp hình từng phòng, con Loan không có đi theo. Con nhỏ không muốn bước vô căn nhà đó nữa. Nó sợ mình lại không kìm được mà khóc suốt, thậm chí khi hai thằng Bi-Bo chụp hình xong đưa nó coi, nó cũng không chịu xem hình luôn.
Hai thằng Bi-Bo làm khá tốt việc má giao, tụi nó chụp hình rất kỹ từng phòng một, kể cả khu vực sinh hoạt chung là bếp núc và phòng khách.
Nhà tổng cộng có 3 phòng lớn trên lầu một và hai, còn cái phòng nhỏ bên dưới đất ngay sát bếp cũng được lấy cho thuê luôn. Khi hai thằng Bi-Bo cảm thấy hơi ngại vì phòng đó khá nhỏ, chỉ để được một cái giường đôi và dư ra chỗ để tủ quần áo, thì má nói phòng đó rộng chán, rộng hơn nhiều so với các phòng trọ khác rồi. Chưa kể nó nằm cạnh phòng khách và bếp, nên khi ngủ thì người ta vô phòng, còn bình thường ở nhà mà muốn thư giãn thì có thể đi ra khu vực sinh hoạt chung ngồi chơi trên ghế sofa, xuống bếp, thậm chí nói một cách khác chỗ đó còn thoải mái hơn mấy cái phòng trên lầu nữa. Hai thằng sinh đôi nghĩ lại thấy cũng hợp lý nên cũng mạnh dạn đăng cho thuê.
Đăng lên mạng xong thì ngay sau đó điện thoại hai thằng Bi-Bo liên tục reo lên vì những cuộc gọi từ khách lẫn cò, dù trong tin rao vặt tụi nó đã ghi rõ miễn tiếp trung gian.
Chiều hôm đó đi học về, tụi nó chở nhau về thẳng nhà chứ không đi bơi, vì có khách hẹn tới xem phòng.
Khách đến mở hàng là hai anh em, nhìn như sinh viên, rất trẻ và cũng cao to không thua gì hai thằng Bi-Bo.
Sau khi xem phòng, rồi xem khu vực sinh hoạt chung, hai anh có vẻ rất thích, xem xong là đồng ý ngay.
Thằng Bo nói
– Má nói tiền thuê nhà thì đóng vào đầu tháng, tiền mặt hoặc bắn ví điện tử, chuyển khoản ngân hàng đều được. Để em nhắn anh tài khoản của má nha. Mà anh tên gì nãy giờ em quên hỏi nữa.
– Anh tên Lâm, em anh tên Tùng. Hình như hai em tên Tuấn Anh với Tuấn Em đúng không?
– Dạ, đúng rồi anh. Đó là tên trên giấy tụi em đăng trên mạng. Chứ tên ở nhà là Bi với Bo. Em là Bo, anh cứ gọi vậy cho lẹ.
– À à. Bi với Bo. Dễ nhớ ha.
– Dạ. Với lại như lúc nãy em có nói á, má hổng thích karaoke, hay mở nhạc, ăn nhậu dzô dzô ồn ào. Khu phố này người ta cũng thích yên tĩnh nữa, mấy anh chỉ cần chú ý khoản này thôi. Còn đi đêm, đi khuya thì đừng rồ máy xe, hay nẹt bô dùm.
Vừa nói thằng Bo vừa đọc cái list trong điện thoại.
– Ok em. Mấy khoản lịch sự tối thiểu đó tụi anh biết mà. Khu trọ cũ của tụi anh cũng vậy đó, chủ ở ngay ngoài đầu khu luôn nên cũng không có karaoke hay mở nhạc, ăn nhậu đâu. Nhậu thì cứ ra quán cho khỏe.
– Dạ, vậy ổn đó anh. Mà hồi hôm qua trong điện thoại hình như anh Lâm nói từng ở quận này rồi à?
– Đúng rồi em. Hồi hai năm trước anh từng ở đây. Sau dời qua quận khác do đám bạn rủ share nguyên căn nhà. Giờ ra trường một thời gian, mỗi đứa mỗi nơi, dần dần tứ tán hết mà không rủ được người khác tới share nhà, nên trả nhà đi thuê phòng ở cho tiết kiệm.
– À. Thì ra. Mà hồi đó hai anh ở khu nào trong quận này?
– Gần đây thôi à. Bên kia con sông, khu dân cư gần khu biệt thự sát bờ sông á.
– Oh. Em biết khu đó.
– Có thằng bạn em nhà ở khu đó á.
– Biệt thự hả? Bạn giàu dữ, hí hí.
– Không phải biệt thự. Bạn em ở khu dân cư anh nói á, con đường nhà nó tên hoa gì quên rồi, không nhớ nữa. Tên hoa gì đó nhưng lại trồng toàn cây lim xẹt, mỗi mùa mưa bông rụng vàng hết lề đường luôn. Đẹp lắm.
– Mà chỉ có đường nhà nó trồng cây đó, chứ mấy đường khác trồng cây bằng lăng thôi.
– Wow! Anh ở đúng con đường hoa vàng đó luôn á, suốt mấy năm luôn. Bạn em tên gì vậy? Biết đâu anh quen không chừng.
– Thằng Toàn đó anh. Bạn học chung từ hồi cấp 3 với em nè. Em nó là con Minh Hân á, đang học cấp hai. Anh gần nhà tụi nó không?
Khi nghe thằng Bo nói tên bạn, hai anh Lâm – Tùng bỗng giật mình, quay qua nhìn nhau một cái, rồi cười khổ nói
– Trái đất tròn! Hồi sinh viên còn trọ bên đó, anh chuyên sửa máy tính cho anh em nó chứ đâu. Từ máy tính tới điện thoại.
– Trời! Thiệt hả anh?!
– Em hỏi bạn có biết anh Lâm sửa vi tính không rồi xem nó trả lời sao à. Hì hì…
– Đợi em chút. Em video call cho nó luôn nè.
Thằng Bi đã bấm gọi zalo ngay từ khi mới nghe nhắc đến tên thằng bạn. Và khi cái mặt thằng Toàn hiện lên trên màn hình, thằng Bi xoay người lại, giơ điện thoại cho anh Lâm cũng vô khung hình chung với mình rồi nói lớn
– Alo! Biết ai đây không Toàn? Há há…
– Trời ui! Anh Lâm! Lâu quá hổng gặp anh. Hí hí…
Thằng Toàn reo lên trong điện thoại. Nó còn chưa kịp nói gì thêm thì thằng Bi cắt ngang
– Được rồi, tao nhờ mày xác nhận anh Lâm tới thuê phòng nhà cậu tao á. Mày quen ảnh là được rồi. Vậy thôi nha. Mày đã hết giá trị lợi dụng. Chừng nào cần tao gọi sau. Bái bai!
Tiếng thằng Toàn gào lên trong điện thoại
– Thằng khốn! Mày nợ tao một chầu gỏi khô bò nha mậy! Tao…
Thằng ku chỉ nói được tới đó thì thằng Bi đã ngắt máy.
Trong màn hình chat ngay sau đó hiện lên một loạt icon búa đập đầu, dao, kéo, bom, và cả … sh*t bốc mùi nữa, khiến hai thằng Bi-Bo cười ha há. Tụi nó chơi khá thân với thằng Toàn, chỉ riêng thằng ku thôi chứ mấy đứa còn lại trong nhóm đó tụi nó không hợp cạ. Mấy vụ cà khịa nhau này tụi nó làm suốt, chỉ là giỡn nhau chứ không có làm quá đáng, nên miệng thì rủa nhau như vậy chứ chẳng thằng nào để bụng hết.
Có xác nhận của thằng bạn rồi, tụi nó quay lại nói chuyện tiếp với hai anh khách mở hàng
– Bữa trong điện thoại em nghe nói anh Tùng còn là sinh viên hả?
Anh Lâm phì cười trước màn “truy vấn” của hai thằng nhóc, nhưng vẫn trả lời tụi nó
– Tùng nó là sinh viên đó em. Còn anh ra trường được một năm rồi, làm lập trình viên. Anh đi làm rồi không còn làm nghề tay trái như hồi ở gần nhà bạn em nữa, nhưng chắc vẫn còn nhớ cách làm chứ không đến nỗi quên đâu. Có máy tính trục trặc gì cứ nói anh, hư phần mềm nhẹ nhẹ thì anh sửa free cho.
– Tuyệt vời ông mặt trời! Thanks anh trước. Hí hí…
– Rồi, em hỏi đủ theo cái list của má đưa rồi, hổng làm phiền hai anh nữa đâu. Há há.
– À. Anh Tùng cũng học tin học giống anh Lâm hả?
– Ừ. Anh còn một năm rưỡi nữa là ra trường.
– Mấy anh có… thích đi phượt không? Há há…
– Phượt hả? Vụ này cũng trong list hỏi của cô luôn á? Khà khà …
– Không. Cái này là em hỏi thôi, má em hổng liên quan, hí hí…
– Chưa phượt em ơi. Ngoài quê anh nghèo lắm, hồi sinh viên trong này đi làm thêm chỉ đủ xăng xe với phí nhà trọ hà. Nhưng giờ đi làm có lương chính thức thì anh thoải mái rồi. Cũng muốn thử phượt lắm cho biết với người ta. Khi nào có dịp thì rủ tụi anh đi với!
Anh Lâm vừa nói vừa đưa tiền thuê nhà cho thằng Bo. Thằng ku đếm cẩn thận xong thì nói
– Dạ. Vậy tốt rồi. Chìa khóa đây! Mấy anh chụp hình đồng hồ điện lại đi ha, với cho em chụp hình chứng minh nhân dân, cho má khai báo gì đó với bên công an.
– Ok em. Xong! Còn chứng minh nhân dân của tụi anh đây.
– Dạ. Xong rồi!
– Vậy giờ tụi anh lên phòng nha. Khi nào về anh sẽ tự khóa cổng.
– Dạ.
Thế là hai thằng Bi-Bo đi vô nhà trở lại. Một phần cũng nhờ thằng Toàn xác nhận cho mối này nên mới cho thuê thuận tiện như vầy.
Tụi nó còn cẩn thận gọi zalo lần nữa cho thằng Toàn, và thở phào lần hai khi nghe thằng Toàn khen hai anh hết lời, nhất là anh Lâm hầu như sửa mấy tính, ipad của nhà nó mà chẳng lấy tiền bạc gì, dù anh lúc đó rất nghèo. Giờ nghe thằng Bi nói lại anh Lâm đã chạy nacked bike xịn, anh Tùng cũng chạy côn tay, thằng Toàn nói chắc anh Lâm ra trường làm việc thành công rồi, chứ hồi mấy năm trước anh đi … xe đạp.
Cuộc nói chuyện kết thúc sau khi tụi nó hẹn nhau weekend đi ăn gỏi khô bò bên hông trường học. Tới lúc đó con Loan mới tò mò nói
– Nhà ba mẹ em cho thuê được rồi hả hai anh?
– Ừa. Được rồi. Thuê đúng căn phòng ba mẹ em luôn.
– Cô chú nào thuê phòng đó vậy hai anh?
– Đâu có. Nãy em nghe thằng Toàn bạn anh nói trong điện thoại đó, hai anh em, anh tên Lâm thì đi làm rồi, em tên Tùng là sinh viên.
– Ồ. Cái phòng đó đẹp nhất nhà, mấy anh đó mở hàng coi bộ được quá chứ, hí hí…
– Ờ. Hy vọng cho thuê được hết mấy phòng còn lại. Coi như quỹ đại học của em là chắc chắn rồi, há há…
Vừa nói thằng Bo vừa hôn lên má con em. Con nhỏ ngày càng dễ thương, lại vừa trải qua tang chế nên cứ nhìn nó là hai anh em thằng Bi-Bo lại không kìm được, cứ muốn ôm lấy, che chở, hun hít, và… ấy ấy, tất nhiên rồi. Cho nên cái hôn lên má trở thành nụ hôn sâu trên môi. Môi lưỡi tụi nó xoắn lại với nhau, tay chân sờ soạn lên cơ thể nhau…
Đến khi hai cơ quan sinh dục của tụi nó cũng lồng chặt vào nhau, và miệng con Loan cũng bị một con ku bự cắm lút vào trong, thì cả đám ba anh em mới lớn như xoắn lại với nhau thành một chồng, không còn biết gì ngoài tình dục nữa. Chuyện cho thuê nhà để lấy tiền cho con Loan ăn học đã bị tụi nó vứt sang một bên…
Thực ra má không nói cho tụi nhỏ về mấy cái sổ tiết kiệm ở ngân hàng, và sổ đỏ, sổ hồng đất đai nhà cửa của anh và chị dâu. Đất đai và nhà cửa thì má âm thầm đi sang tên cho con Loan luôn rồi, giấy tờ làm xong má cất trong két sắt hết. Chính má chỉ đứng tên là người giám hộ thôi. Tiền tiết kiệm thì sau khi làm giấy tờ xong, má rút hết ra mua vàng và cũng cất trong két sắt to đùng trong phòng, mật mã thì lấy ngày sinh nhật của hai thằng Bi-Bo. Tụi nó còn quá nhỏ, nhất là con Loan, nên má muốn tụi nó không bị xao nhãng bởi một số tiền rất lớn này. Má sợ nếu biết mình đột nhiên có nhiều tiền thì con nhỏ sẽ ảnh hưởng việc học và cũng không giữ được tới khi nó trưởng thành.
Nửa tiếng sau, cả ba anh em đệ trần truồng nằm dài trên giường. Con Loan lại nằm nép mình dưới cánh tay thằng Bi, vuốt ve những múi cơ ngực và bụng cuồn cuộn của thằng anh một cách đầy khoan khoái. Hai thằng Bi-Bo thì vừa thư giãn vừa mô tả sơ cho con Loan về hai anh khách trọ. Tụi nó nghe anh Khanh nói con gái sau khi bị chơi xong thì rất muốn được con trai tám chuyện, và kỵ nhất là chơi xong rồi im luôn hoặc tệ nhất là lăn ra ngủ. Nên tụi nó đã tập thành thói quen, vừa chơi xong là kiếm chuyện để nói với em gái, riết rồi trở thành tự nhiên luôn chứ không phải cố gắng gì như lúc đầu nữa. Thực ra tụi nó cũng thích hai anh mới thuê nhà trắng trẻo cao ráo này, cách nói chuyện của hai anh, nhất là anh Lâm rất được, không cục súc, thô thiển. Đó cũng là lý do hai thằng Bi-Bo lúc “phỏng vấn” hai anh, luôn tìm cách trò chuyện thật nhiều, mỗi đứa một câu để tìm hiểu xem người ta như thế nào. Má nói nhà thì muốn cho thuê thật, nhưng cũng phải chọn người để mà cho thuê chứ không phải túng quẫn quá đụng ai cũng nhận, và tụi nó đã làm đúng như vậy.
Con Loan lúc nãy vừa mừng đó, giờ lại xúc động muốn khóc khi nghĩ tới căn nhà của ba mẹ, nhất là căn phòng của ba mẹ giờ đã có người lạ vô ở. Dù không còn để phủ bụi và tối tăm như gần hai tháng nay nữa, nhưng nhà mình, phòng ba mẹ mình giờ lại có người tới ở, dù là hai anh kia nghe nói lại có vẻ rất được, nhưng nó vẫn thấy nước mắt lại chực rơi ra.
Hai thằng Bi-Bo mới đầu không để ý, mải mê kể về hai anh đó, rồi “lịch sử” của hai anh khi còn ở gần nhà thằng Toàn. Nhưng khi nhận ra con em hình như đang sắp khóc nhè rồi, tụi nó lật đật dỗ dành con nhỏ, nói nó nhà bỏ không thì sẽ ẩm mốc, xuống cấp, và quan trọng là… có ma, gì gì đó vẫn không ăn thua. Khi hai thằng ku thấy lý trí lúc này không thẩm thấu vô con nhỏ được nữa, tụi nó nhìn nhau và biết chỉ còn lại một cách để “thẩm thấu” vô con nhỏ nhanh và hiệu quả nhất thôi.
Thế là trên giường lại diễn ra cành 3some nóng bỏng giữa 3 anh em. Lần này còn nóng bỏng hơn cả lần trước, vì vừa ra xong nên thời gian chơi của hai thằng Bi-Bo kéo dài thêm được gần gấp đôi, khiến cho con nhỏ lần trước chỉ mới như lên hơn nửa con dốc của cực khoái, thì trong lần này đã đạt cực khoái mạnh mẽ, thậm chí còn lên đỉnh trước cả hai thằng Bi-Bo…
***
Mấy ngày sau lại có rất nhiều khách đến xem phòng. Vị khách tiếp theo là một chú khoảng ba mươi mấy dắt một đứa con gái nhỏ tuổi hơn con Loan dọn vô thuê căn phòng của anh Khanh trên lầu cao nhất. Vì đã nêu rõ trên mục quảng cáo, phòng có sẵn, ưng ý và chồng tiền thì sẽ được dọn vô ở ngay, nên hầu như khách nào đến xem cũng đều dọn vô ngay trong ngày, hoặc cùng lắm là hôm sau. Và hai thằng Bi-Bo cũng chỉ tính cho khách từ ngày dọn thôi.
Ngay trong ngày căn phòng anh Khanh được cho thuê, căn phòng đôi cuối cùng đối diện phòng cậu-mợ được một cặp vợ chồng trẻ thuê. Và hai hôm sau thì căn phòng nhỏ dưới đất cũng được một anh đeo mắt kiếng cận dầy cui ở một mình lấp đầy.
Hai thằng Bi-Bo coi như bận tối mặt trong một tuần này, từ lúc chụp hình đăng quảng cáo, cho tới nghe điện thoại, hẹn gặp, tiếp khách tới xem, trả lời các câu hỏi của khách, hỏi khách theo list câu hỏi của má… Thậm chí có mấy khách xăm trổ tùm lum liên hệ, hoặc vài cô gái chanh chua đanh đá, ăn nói bô bã gọi hỏi, khiến tụi nó vừa phải nhẹ nhàng từ chối vừa đổ mồ hôi ướt đẫm. Hoặc có khách chưa gì đã thú nhận “tui thích hát karaoke lắm, ở đây có cho không?” thì cũng bị tụi nó từ chối luôn qua điện thoại. Người ta đã ghi rõ trên quảng cáo là “cấm karaoke, làm ồn” mà còn cố hỏi cho mất thời gian nhau, đúng là…!
Lúc này đã là tháng 3, mấy đứa nhóc bận bịu quay cuồng với những bài học ở nửa sau học kỳ 2, chơi nhau liên tục mỗi sáng-tối, cộng với việc cho thuê nhà cũng ổn định, nhà bên kia thậm chí bây giờ còn đông vui hơn hồi cậu mợ còn sống nữa, sinh khí cứ gọi là bừng bừng, nên tụi nó cũng dần quên đi cú shock lớn hồi trước tết.
Hai thằng Bi-Bo mỗi tuần vẫn dành một buổi để lau dọn các hành lang, cầu thang và tầng trệt của nhà bên đó. Con Loan vẫn chẳng bước qua nhà bên kia một bước chân nào, nhưng nó cũng chia sẻ với hai anh bằng cách giúp tụi nó lau dọn một phần căn nhà đang ở bên này, dù hai thằng Bi-Bo cưng em hết mực, cứ bảo nó để đó tụi nó làm hết cho, nhưng con nhỏ nhất quyết không chịu.
Trong những lần hai thằng qua bên kia lau dọn, tụi nó thỉnh thoảng gặp mấy khách trọ, nhất là hai anh em Lâm và Tùng, và anh Sơn cận thị nặng đeo kính dầy cộp ở căn phòng nhỏ dưới tầng trệt. Cả 3 anh hay ngồi dưới phòng khách coi TV, hoặc cùng chơi game, trông có vẻ hợp nhau lắm. Còn hai cha con ở phòng anh Khanh và cặp vợ chồng trẻ thì tụi nó rất ít khi thấy, cửa phòng luôn đóng chặt. Nhất là hai cha con kia, nghe nói chú đó làm nghề lập trình tự do, làm việc tại nhà, còn đứa con gái thì hình như không bình thường về mặt tâm thần, nên chú nhốt nó trong nhà suốt. Chỉ dắt nó đi bộ, hay chạy bộ gì đó trong khoảng 6 đến 7 giờ sáng mỗi ngày thôi. Khi biết nhà đó cũng tập môn giống mình, tụi nó khoái lắm, định bụng rủ rê hai cha con nhà chú đó đi tập sớm, nhưng nghĩ lại tụi nó thấy thôi, mạnh ai nấy tập là lành nhất. Giờ giấc tụi nó tập cũng khác với hai cha con nhà chú đó quá, khó mà dung hòa.
Riêng 3 anh em tụi nó, cứ mỗi khi đi học về là lại chở nhau đi bơi, sáng sớm vẫn dắt nhau chạy bộ đường dài, chạy nước rút, tập thể lực tối đa theo nhịp độ mà cả đám đã đạt được trước đó, nên dần dần hai thằng nhóc ngày càng cơ bắp, bụng nổi đến 8 múi khi “ăn” lên tận khung xương sườn, bụng dưới cắt nét chữ V rất đẹp. Còn con Loan thì càng ngày càng săn chắc hơn, cũng quyến rũ hơn rất nhiều với những đường cong mà mỗi lần lâm trận đều khiến cho hai thằng anh họ phải cạn hết tinh mới thôi.
***
Trạng thái “bình thường mới” này được tụi nó thiết lập chưa được 3 tuần, thì trưa hôm đó đang trong giờ học, hai thằng Bi-Bo nhận được một cuộc gọi từ công ty của má trên Bình Dương báo tin: má tụi nó… vừa qua đời do tai nạn lao động!
Hai thằng Bi-Bo như chết đứng ngay trong lớp, vội xin giáo viên chạy ra ngoài gọi lại cho số điện thoại của má, thì không ai bắt máy. Tụi nó còn chưa kịp gọi lại cho số nhắn tin cho tụi nó, thì cậu con Loan gọi xuống và xác nhận tin dữ. Cậu nói công ty má tụi nó theo danh bạ trong điện thoại gọi báo cho cậu. Trong chuyến công tác đến nhà máy đối tác hôm nay, má đang đi thăm xưởng sản xuất thì qua đời do bình khí nén phát nổ. Công ty của má đang lo mọi thủ tục còn lại…
Hai thằng Bi-Bo cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng khiến tụi nó đứng không nổi nữa, phải ngồi thụp xuống hành lang và ôm nhau khóc òa…
Tang chế liên tiếp dồn dập lên gia đình tụi nó khiến chẳng những hai thằng Bi-Bo mà con Loan cũng cảm thấy khổ không chịu nổi.
Cũng nhờ cậu con Loan xuống giúp đỡ, anh Nhàn và anh Đen hay tin cũng đến hỗ trợ 3 đứa nhỏ một tay, hầu như cả đám tang này những việc sắp xếp, thực hiện đều nhờ vào 3 người này chứ 3 đứa con nít gần như suy sụp, ngơ ngẩn cả ngày, không làm gì được. Ngay cả những khách trọ mới như anh Lâm, anh Tùng và anh Sơn cũng tranh thủ thời gian trống mà giúp tổ chức cho tang lễ được trọn vẹn…
Sau khi hỏa táng, tro cốt của má cũng được rải xuống giữa dòng sông, giống như cậu và mợ trước đó.
Thêm một tháng nữa trôi qua, bây giờ gần cuối tháng 4, mấy anh em thằng Bi-Bo và con Loan vẫn chưa cảm thấy nguôi ngoai. Càng buồn khổ, tụi nó càng vùi đầu vào học trên trường, tập thể lực, và cuối cùng là sex như điên tất cả mọi đêm.
Từ ngày má mất, đám nhỏ đã chính thức dồn hết vô phòng hai thằng Bi-Bo ngủ. Con Loan không cần về phòng mình nữa, vì nó có về thì hoặc là bị hai anh đi vô theo rồi đè ra chơi trong đó, ngủ lại cả đêm, hoặc bị hai anh lôi từ trên phòng nó xuống lại phòng hai anh để chơi, rồi ngủ lại cả đêm. Kiểu gì thì đến tối nó cũng không “tách ra” khỏi hai anh được nên phòng nào thì cũng như nhau thôi. Hồi còn có người lớn trong nhà thì tụi nó còn “làm màu” ngủ riêng, chỉ dám chơi lén lút sau lưng hoặc khi người lớn không có nhà, bây giờ thì chẳng còn ai để tụi nó diễn như vậy nữa.
Trong suốt thời gian này, con nhỏ thậm chí đóng vai trò chính trong việc “xoa dịu” cho hai anh vượt qua những mất mát to lớn này. Bản năng làm mẹ của nó trỗi dậy mạnh mẽ khi thấy hai ông anh to bự của mình bỗng dưng trở nên dễ khóc, dễ xúc động như hai đứa nhóc con, lâu lâu ngồi nhớ lại một việc gì đó liên quan đến mẹ là hai anh lại ôm nhau khóc ròng rất tội nghiệp. Nên con Loan từ chỗ là một con em chuyên nhõng nhẽo, mè nheo với hai anh, lúc này bỗng trở nên chững chạc, hoặc cố gắng ra vẻ như vậy. Trong vô thức nó muốn vươn hai cánh nhỏ của mình, như một con gà mẹ che chở cho hai ông anh to xác nhưng non nớt về mặt tinh thần này.
Ngoài việc an ủi, tìm cách nói chuyện cho hai anh vui, nó còn ăn mặc khêu gợi, nói chuyện đầy “gợi ý” mỗi khi mấy anh em đi bơi buổi tối về. Và đúng như nó nghĩ, lời nói suông không bao giờ hiệu quả bằng hành động, và hiệu quả của sex thì luôn luôn trực quan sinh động nhất, mạnh mẽ nhất, có tính an ủi tốt nhất cho hai ông anh của nó. Lần nào cũng như lần nấy, khi con nhỏ vừa tỏ ra khêu gợi, nó đều được hai anh bế xốc từ bàn ăn chạy thẳng lên lầu mây mưa liên tục suốt cả tiếng đồng hồ.
Thậm chí có nhiều lúc hai anh Bi-Bo không đợi lên tới trên phòng, mà đè nó ra ngay chiếu nghỉ giữa cầu thang để chơi, khiến âm thanh rên rỉ của 3 đứa và những tiếng “bạch bạch” vang thông cả mấy tầng lầu căn nhà.
Cũng vì nhà bên kia đã cho thuê nên nhà bên này tụi nó phải luôn đóng cửa, khóa trái bên trong, đề phòng có ai đó bên kia vô tình bước vào những lúc anh em nó “không thuận tiện”. Căn nhà này như trở thành lãnh địa của riêng anh em tụi nó. Ngay cả hai thằng Bi-Bo mỗi khi đang đè lên mình con Loan dập nắc lia lịa cũng đều có cùng suy nghĩ lạ kỳ.
Trong cái nhìn của tụi nó, con nhỏ là “tài sản” lớn nhất và giá trị nhất cậu mợ và sau này là má để lại cho tụi nó. Những lượng vàng trong két sắt, sổ đỏ, sổ hồng, tiền mặt đều không giá trị bằng con em họ đang bắt đầu phát dục này. Quan trọng nhất là tiền bạc thì duy trì cuộc sống cho tụi nó thôi, nhưng con em này lại mang tới cho hai thằng nhóc mới lớn niềm vui ngay tức thời, to lớn, đầy đam mê, và cực kỳ mãnh liệt, góp phần xoa dịu và lấp đầy khoảng trống mất mát to lớn trong tâm hồn tụi nó, và quan trọng hơn là “xoa dịu” một phần lượng hormone dư thừa đang chạy rần rật ngày đêm trong huyết quản hai thằng thiếu niên to khỏe này…
***
Sáng nay là thứ Sáu, vừa thức dậy chuẩn bị đi chạy bộ, hai thằng Bi-Bo nhìn con em trần truồng say ngủ mà bỗng thấy cưng quá. Làn da mịn màng, cặp đùi thon dài, cái eo nhỏ xíu, cặp vú mới nhú, và nhất là cái bướm ngày càng múp của con nhỏ mà lần nào nhìn tụi nó cũng chỉ muốn được úp miệng vô đó bú cả tiếng đồng hồ, rồi sau đó thay thế cái miệng bằng con ku bự của mình để cho hai anh em được “gần” nhau hơn.
Nhìn một hồi, thằng Bi và sau đó là thằng Bo đều thay phiên đưa mũi vô gần sát cái bướm con em, chóp mũi gần như chạm vào cái đường chẻ, hai lỗ mũi kê ngay trước lỗ âm đạo con em. Đứa làm trước, đứa làm sau, nhưng đứa nào kê mũi vào cũng đều hít một hơi thật sâu, chầm chậm làm căng tràn buồng phổi của mình bằng cái mùi bướm con nít vào sáng sớm. Cái mùi gây nghiện này khiến thằng nào cũng hít lấy hít để liền mấy hơi như con nghiện, hít xong tụi nó thậm chí còn ém hơi, như muốn giữ trong phổi càng lâu càng tốt những phân tử mùi lone con nít múp míp này. Tụi nó chưa từng chơi qua đứa nào cùng tuổi mình trở lên, nhưng hít mùi lone con em 10 tuổi này cho tụi nó cảm giác con nhỏ đang ở giai đoạn chuyển tiếp giữa con nít và người lớn. Cơ thể, và đặc biệt bộ phận sinh dục con nhỏ có mùi rất đặc biệt, pha lẫn giữa 7 phần con nít và 3 phần người lớn. Mặc dù mùi người lớn tụi nó chưa được thử qua, nhưng cái mùi con nít rất trong trẻo, non nớt, và như “còn ngậm sữa” này thì tụi nó không lầm lẫn được.
Hồi đầu hè tụi nó đã được ngửi qua trên người con nhỏ, mà lúc đó con nhỏ cũng tương tự như hai con bé sinh đôi em anh Đen, mùi “con nít sữa” này còn chiếm 100%. Không rõ từ khi nào, cái bướm nó dần dần xuất hiện thêm mùi hương mới kia, ngày càng rõ rệt, trưởng thành hơn, “đàn bà” hơn, có phần tương tự như con bé thiểu năng trên nhà anh Đen, nhưng không đậm đặc 100% như đứa con gái đã sinh con kia.
Nhờ so sánh đó nên tụi nó nhận ra mùi “đàn bà” đang dần dần tăng lên trong con nhỏ, theo hai vú và mấy sợi lông măng vừa nhô lên của con bé.
Hít ngửi đầy phổi, tụi nó móc điện thoại ra, kéo nhẹ chân con nhỏ cho dạng rộng hơn, rồi một thằng cầm điện thoại rọi đèn flash vô bướm cho sáng chỗ đó, thằng kia giơ điện thoại lên chụp hình ở chế độ macro, zoom vô những sợi lông măng lơ thơ đầu tiên vừa nhú ra trên đỉnh của cái đường chẻ. Cái bướm non buổi sáng với vài sợi lông măng khi lên hình nhìn cực kỳ kích thích. Những sợi lông tơ mới nhú này chẳng những không gây phản cảm như của “gái già”, lông lá như rừng, mà ngược lại, khi có chút lông măng thì phần đỉnh của tam giác càng có vẻ thu hút ánh mắt hơn hẳn so với cái bướm khi còn trụi lũi. Tụi nó hoàn toàn không biết mình bị kiểm soát bởi bản năng của đàn ông, vì đàn ông thường cảm thấy bị kích thích mạnh khi nhìn bộ phận sinh dục của một đứa con gái sắp sửa đủ tuổi để thực hiện chức năng duy trì nòi giống cho anh ta, mà dấu hiệu rõ nhất là những sợi lông măng trên mu như vầy.
Hai thằng chỉ biết mình càng ngày càng nghiện nặng cái bộ phận nằm giữa háng con em hơn.
Chụp xong, đứa thì vẫn đứng, đứa lại nằm giữa háng con nhỏ, hí hửng gởi ngay loạt ảnh đó cho anh Nhàn. Lúc gởi ảnh, tụi nó còn thầm khoái trá nghĩ lát nữa thức dậy anh sẽ được rửa mắt, rồi khóc hu hu vì chết thèm như thế nào, rồi phải quay tay để giải tỏa ra sao.
Nghĩ đến màn troll ông anh vào sáng sớm hai thằng đã thấy khoái lắm rồi.
Từ khi anh Khanh đi du học, rất tự nhiên anh Nhàn được tụi nó xem như người anh tinh thần. Rồi sau khi má mất, tụi nó càng quý anh Nhàn hơn nữa. Hầu như ngày nào mấy anh em cũng chat, video call, gởi hình cho nhau, nói về đủ thứ chuyện, thân thiết y như anh em trong nhà, gần như không có gì mà tụi nó giấu anh hết. Ngay cả trong khi sex tụi nó cũng video call cho anh Nhàn coi, cho nên mấy tấm “ảnh nóng” của con Loan như vầy không phải là đầu tiên.
Vừa gởi ảnh xong, hai thằng đều không ngờ mình chẳng cần đợi đến sáng, mà ngay lập tức nhận được reply của anh Nhàn
– Tối nay đi học về, 3 đứa bắt xe đò lên Đà Lạt phượt một chuyến với anh đi. Anh đang ở trên này nè.
– Wow! Đã vậy? Anh đang ở trên Đà Lạt á? Sao không nghe anh nói gì hết.
– Hehe… Anh muốn tạo bất ngờ cho mấy đứa mà. Hai tuần nay anh lên đây coi sửa chữa một số phòng khách sạn nhà anh mới mua. Giờ xong rồi nên mới rủ tụi em lên nè.
– Wow! Giàu ghê, mua khách sạn luôn, không biết tụi em có được giảm giá cho khách hàng thân thiết không, hí hí.
– À, tụi em lên anh sẽ dắt đi ở chỗ khác nha, không dẫn về khách sạn nhà được. Lỡ có gì là bể hết.
– À, đúng vậy thật! Ra ngoài cho thoải mái, dính tới gia đình phiền lắm. Lần này anh em mình lại phượt hả anh? Không có du lịch nghỉ dưỡng hả? Khà khà …
– Ừ. Phượt để giải tỏa tâm trạng cho mấy đứa. Ở nhà hoài mụ mị đầu óc lắm.
– Quá đã! Há há… Lâu rồi không đi đâu tụi em cuồng chân ghê. Hẹn anh khuya nay nha! Giờ tụi em đi chạy đây.
– Ok. Bye mấy đứa.
Chat với anh Nhàn xong hai thằng tỉnh táo hẳn ra. Tụi nó cứ nhìn cái bướm vừa nhú vài sợi lông của con nhỏ rồi liếm mép thèm thuồng. Nhưng ngay sau đó đứa nào cũng ráng sức kìm nén thôi thúc mãnh liệt muốn áp miệng vô đó mà bú, hoặc đưa mũi vô sát cái lỗ để hít lấy cái mùi gây nghiện đó. Tụi nó chỉ dám đứng xa xa bên mép giường, nắm bàn chân con nhỏ để lay nó dậy.
Hai anh em thằng Bi-Bo rút kinh nghiệm từ nhiều lần gần đây, hễ sáng dậy tụi nó mà chạm vô người con nhỏ, ôm ấp, vuốt ve, sờ, bóp gì đó, hoặc tệ hơn là bú liếm gì thì coi như đi tong một buổi tập luyện, vì những gì diễn ra sau đó không cần nói cũng có thể biết được. Mà trong giai đoạn đau buồn này, thể lực là trên hết, đóng vai trò rất quan trọng đối với anh em tụi nó. Hồi trong đám tang và sau đó, tụi nó đều được anh Nhàn nhắc đi nhắc lại hoài, không được buông lơi tập luyện, có tập luyện thì tinh thần mới up lên được. Những lời khuyên của anh Nhàn tụi nó rất để tâm, dù sao thì hai thằng Bi-Bo cũng là hai thiếu niên vừa mồ côi, cho nên khi có một “ông anh” như anh Nhàn thì tụi nó tự động trở nên thân cận, vô điều kiện, nhất là khi tụi nó cảm giác được anh cũng tốt bụng thật sự.
Một lát sau, sau hơn một tiếng và mười kilomet chạy bộ lẫn chạy nước rút xen kẽ, trên đường về thằng Bo vừa đi vừa nói với con Loan
– Anh Nhàn rủ mình đi phượt Đà Lạt đó em.
– Oh yeahhhh! Hí hí… Chừng nào vậy mấy anh?
– Tối nay đi, sáng Thứ Hai về đi học.
– Yeahhhh!
Vừa reo lên thích thú, con Loan vừa nhón chân, bá cổ hôn vô má thằng Bo một cái khiến thằng ku sung sướng.
Thằng Bi đứng kế bên ganh tị
– Hic hic. Nhất bên trọng, nhất bên khinh nha em!
– Hí hí. Anh nào cũng có phần mà. Anh Bi lại đây em thương nè! Nhìn anh dỗi mà cưng ghê vậy đó! Hihi…
– Sặc! Làm như tao là em bé đó Bo!
– Rồi mày có chịu cúi xuống cho nó cưng không? Haha..
– Ngu gì không cúi?! Há há…
Nói xong thằng Bi cúi xuống cho con nhỏ hôn chụt chụt vô hai bên má, cảm giác mặt mình được tiếp xúc bởi một vật cực kỳ mềm mại và ướt át, nếu con ku cũng được như vậy thì…, mới nghĩ đã phê lắm rồi.
Từ ngày má mất, lúc ở trong nhà tụi nó thường đóng kín cửa, thả sức hoang dại với nhau đến tận cùng, nhưng ra đường vẫn giữ khoảng cách như mấy anh em họ bình thường để không làm ai chú ý hay xì xào. Nhất là khi nhà cậu đã cho thuê phòng lấp đầy hết, hai bên lại đi cổng rào chung nữa nên tụi nó càng phải giữ gìn.
Trong khi con Loan hôn má thằng Bi, thằng Bo liền đứng cảnh giới cho hai đứa kia, vì cũng gần đến nhà rồi, và ngoài đường cũng lác đác người đi tập thể dục buổi sáng. Đợi con Loan “cưng” thằng Bi xong, thằng Bo chợt nói
– Vụ cái cổng đó Bi. Tao thấy nên làm cổng riêng cho biệt lập đi mày.
– Đúng đó! Tao cũng vừa nghĩ đến chuyện này nè. Chắc phượt chuyến này về mình thuê người tới làm đi. Xây thêm một cổng riêng cho bên kia, rồi xây tường rào ngăn hai nhà riêng ra luôn.
– Xây cổng rào riêng cho bên nhà em hả mấy anh?
– Ừ. Để cho tụi mình được riêng tư đó, chứ hai nhà cứ đi chung vầy không ổn. Xưa toàn người nhà, giờ toàn người lạ.
Khi nói đến hai chữ “riêng tư”, thằng Bi hạ giọng xuống thật nhỏ chỉ để 3 đứa nghe được.
Con Loan gật gù đồng ý ngay. Nó cũng không thích những ngày tụi nó ở nhà nhiều như weekend, mỗi lúc nổi hứng muốn có những phút riêng tư với nhau lại cứ phải đóng cửa trong kín mít, rất ngộp, nhất là khi cả đám xuống dưới nhà bếp hay phòng khách “yêu” nhau. Bây giờ hai anh đề nghị thì con nhỏ đồng ý cả hai tay luôn.
Vừa về tới nhà, con nhỏ một lần nữa lại “đồng ý” cả … hai chân với đòi hỏi của hai anh Bi-Bo. Vừa tháo giày vớ ra là tụi nó chơi nhau ngay dưới sàn phòng khách, ngay chỗ để xe, để giày dép mà thậm chí cửa còn chưa đóng kín! Cảm giác vừa lo lắng vừa kích thích, cùng với cơ thể con em ngay sau buổi tập mà sờ vào và nhất là khi chơi rất săn chắc, khiến hai thằng sinh đôi bắn ra gần như cùng lúc thật mạnh trong bướm và trong miệng con em. Những luồng gió nhẹ mát rượi lùa vào từ ngoài cửa không hề ảnh hưởng đến sức nóng như hỏa diệm sơn trong những tia tinh khí mà tụi nó đang bắn vọt vào cổ tử cung, và vào cuống họng con nhỏ. Bình minh luôn là thời điểm yêu nhau tốt nhất cho cả hai giới.
Về phần con Loan, là con gái mà mấy anh ra nhanh như vầy nó vẫn chưa đủ thời gian để đạt cực khoái, nhưng cả mấy phút thời gian cùng với hai anh triền miên cũng khiến nó thích lắm rồi, nhất là với cái cửa đang mở ra và bất cứ ai đi ngoài đường tập thể dục nhìn vào đều có thể thấy rõ mồn một, chứ nói gì nếu như nhà bên có ai đó đột ngột đi ra cổng và nhìn ngược vào nhà. Mạo hiểm vầy hơi căng thẳng, nhưng cũng kích thích con nhỉ rất nhiều. Mà dù có mạo hiểm hay không, sau mỗi lần “gần gũi” hai anh, con nhỏ lại cảm giác sự gắn bó với hai anh như càng sâu thêm một tầng.
Trong vô hình, ngay từ ngày ba anh em “biết nhau” hồi đầu hè, định mệnh như đã bắt đầu quăng ra một sợi dây thật dài, tụi nó cứ chơi nhau một lần thì lại bị siết thêm vài vòng thật chặt quanh 3 anh em, và tới nay thì đã không còn đếm nổi có bao nhiêu vòng dây đang quấn quanh cả 3 đứa. Dù tụi nó đã sống cạnh nhau từ nhỏ tới lớn, nhưng chưa lúc nào 3 anh em cảm thấy gắn bó với nhau chặt chẽ hơn bây giờ. Thể xác lẫn tâm hồn tụi nó như đã hòa làm một ở cấp độ sâu sắc nhất, đạc biệt là trong thời gian một tháng trở lại đây.
Cho nên khi vừa ra xong, cả hai thằng Bi-Bo vừa thở, vừa khoan khoái vuốt ve con em với cái nhìn đầy yêu thương, trong khi con nhỏ cũng vuốt ve thân hình của hai anh đầy ham muốn. Mồ hôi từ một giờ tập luyện hòa lẫn với mồ hôi từ lần 3some vừa rồi nhiễu xuống ướt cả sàn, khiến cả đám như vừa tắm xong.
Cả ba anh em dắt nhau vào nhà tắm phía sau bếp để tắm rửa. Rồi sau đó ra bếp làm đồ ăn sáng.
Bữa ăn vừa nấu xong, còn chưa kịp ăn, tụi nó lại không nhịn được mà quấn chặt lấy nhau thêm lần nữa…
Mãi đến khi hai thằng Bi-Bo cảm thấy … hơi hơi thỏa mãn sau 2 nhát trong buổi sáng này, tụi nó mới trần truồng ngồi vô bàn ăn sáng, rồi sau đó lên lầu mặc đồng phục và chở nhau đi học. Vì “yêu” đến 2 lần ngay trước bữa ăn nên tụi nó ăn rất mạnh, nhất là hai thằng Bi-Bo cứ gọi là ngấu nghiến thức ăn. Cũng nhờ lần “yêu” thứ 2 đã xong nên con Loan mới được yên thân mà thưởng thức hương vị đồ ăn mấy anh nấu, rồi còn so sánh với những món cô Ba hoặc trước đó là má nó từng nấu. Chứ bình thường mà chưa có “cữ” thứ 2 như bữa nay, thì cỡ nào cũng ngay giữa bữa ăn, hoặc chỉ gần xong bữa là con nhỏ lại bị hai anh tí toáy, sờ mó, rồi đè ra chơi khiến cho bữa sáng cứ bị đứt quãng suốt.
Nghe thì có vẻ nhiều, nhưng những gì diễn ra sáng nay cũng chỉ là trạng thái “bình thường mới” của tụi nó thôi.
Từ khi người lớn trong nhà đều qua đời, cuộc sống tình dục “tự do thoải mái” gần như tuyệt đối của ba anh em gần như đều diễn ra như thế. Chỉ có khác nhau ở vị trí chơi nhau trong nhà, còn về số lượng thì mỗi thằng thiếu niên sung sức đều cho con em “bú sữa” bằng miệng trên hay “miệng dưới” từ 3 tới 5 lần, đều đặn không bỏ sót một ngày nào. Dù “tốn sức” cho chuyện sex, nhưng bù lại hai thằng Bi-Bo cũng lên mạng xem về dinh dưỡng, ăn làm sao để “yêu” nhiều mà không bị “yếu”. Hai đứa cùng làm ra thực đơn của mỗi tuần, chú trọng phần đạm và rau củ, đảm bảo mỗi đứa đều nạp đủ từ 2g đến 2.5g protein trên mỗi ký lô trọng lượng cơ thể mỗi ngày, uống kèm thêm viên kẽm, viên sắt, và nhất là duy trì lịch tập luyện thể lực dầy đặc. Những laafnd di ăn ngoài ghì lượng protein gần như không đáng kể, nên về nhà tụi nó thường ăn bù thuần đạm cho đủ số. Nhờ kiên trì đo đếm dinh dưỡng như vậy cho nên dù 3 anh em sex nhiều và liên tục, sự phát triển của hai thằng con trai lại không bị ảnh hưởng. Mà ngược lại, nhờ chăm thể thao và bồi bổ dinh dưỡng đầy đủ, thể hình của hai thằng Bi-Bo càng lúc càng nở nang, cao to. Và hiển nhiên cái bộ phận được “sử dụng” nhiều nhất trong ngày của tụi nó cũng phát triển tới kích thước mà khi để cho con em kéo thước đo, tụi nó chỉ thấy mình còn kém anh Khanh có một chút nữa thôi, còn bề hoành thì có lẽ sẽ không bao giờ phình ra để sánh được với anh Đen, cái đó là trời cho anh Đen, tụi nó không dám mơ được giống vậy. Cây hàng to bè kinh khủng của anh Đen là ngoại hạng luôn rồi, có lẽ chỉ có những đồ chơi silicone như tụi nó thấy trên mạng mới có cửa tương đương thôi.
Ở trạng thái “bình thường mới” này, ngoài nỗi nhớ nhung cha mẹ đôi khi vẫn khiến một trong mấy đứa nhìn di ảnh người lớn mà khóc sướt mướt, kéo theo hai đứa kia khóc theo ngon lành, thì bên cạnh đó lại là sự viên mãn gần như tuyệt đối với nhu cầu thể xác của 3 anh em. Có lẽ đây là quy luật bù trừ, mất cái này thì được cái khác, từ ngày má mất, hai thằng Bi-Bo không còn phải canh me người lớn vắng nhà để thậm thụt lén lút với con em nữa. Đây là cái phao duy nhất để đám nhỏ bám víu vào, như tụi nó đang bám víu vào nhau vượt qua những cú shock tâm lý khủng khiếp ở cái tuổi non nớt này.
Chiều hôm đó đi học ra, hai anh em thằng Bi-Bo lại chở con em tới hồ bơi, bơi lội, tập luyện thể lực bằng những đợt bơi đua dưới nước trong suốt một tiếng, rồi mới cùng nhau về nhà. Tới nơi, tụi nó không nhào vô nhau như mọi khi, mà cùng nhau vui vẻ chuẩn bị đồ đạc cho chuyến phượt tối nay. Mấy cái ba lô lâu ngày không dùng được tụi nó lôi từ trên nóc tủ xuống, mở túi nylon chống bụi bên ngoài ra. Con Loan lôi trong hộp giày ra mấy đôi giày phượt, lấy khăn lau chùi lại một lần nữa, rồi nó và hai anh đều mang thử xem còn vừa không, có bung keo hở mép gì không.
Hai thằng Bi-Bo soạn quần áo, lấy ra áo lạnh, vớ dài cho tụi nó, lẫn cho con nhỏ luôn, vì cái tủ đồ to đùng của má được tụi nó thuê người khiêng lên phòng mình luôn rồi, đặt cạnh tủ tụi nó, cho con em để đồ.
Thằng Bi lấy ra cái quần legging xanh đưa cho con Loan rồi nói
– Em còn mặc vừa quần này không? Anh thấy nhỏ xíu hà!
Con Loan vừa thấy cái quần thì hơi bần thần, rồi chợt rơm rớm nước mắt, giọng nghẹn ngào
– Quần này quý lắm. Kỷ niệm của má em đó. Cái cuối cùng gần nhất đó. Anh cất lại ngăn tủ trên cho em đi, hic hic…
– Ui ui! Anh xin lỗi. Thì ra là cái quần em nói bữa hổm, anh quên, xin lỗi em nha!
Vừa nói nó vừa lật đật xếp cái quần lại, rồi nhẹ nhàng đặt lên ngăn tủ trên cùng cho con nhỏ. Xong nó ngó qua thằng Bo đang ôm con nhỏ vỗ về, vuốt vuốt lưng cho em. Thằng Bi cũng đi tới ôm con Loan từ sau lưng, cảm nhận con nhỏ đứng mà người hơi rung rung trong khi nấc nhẹ.
Thế là ngay tại trong phòng, trước các cánh cửa tủ vẫn còn mở toang ra, và chồng quần áo còn đang soạn dang dở, tụi nó lại có một màn làm tình sandwich cực kỳ nóng bỏng. Ngay sau đó, cơ thể vẫn còn run rẩy vì những cái nấc của con nhỏ đã bị nẩy bật lên liên tục với những cú nắc của cả hai thằng cùng một lúc vô hai lỗ…
Từ khi cậu mợ mất, hai thằng Bi-Bo đã bắt đầu chơi con em cả lỗ trước lẫn sau, và dạo gần đây kiểu sandwich này càng được tụi nó ưa chuộng hơn trước. Thằng Bo luôn luôn là thằng đâm lỗ bướm, chỉ có thằng Bi là chịu đâm lỗ sau. Thằng Bi nói lỗ sau bót còn hơn lỗ trước nên thằng Bo rất vui lòng nhường chỗ đó cho thằng anh sinh đôi hơi biến thái của mình. Khác với lần chơi đầu tiên đầy vụng về trên đảo nhỏ, ngay tại chân thác hồi trước tết, đến bây giờ thì kinh nghiệm tụi nó đã “thâm niên” lắm rồi. Hai thằng nhịp nhàng tác chiến, cùng một lúc đâm hai lỗ của con nhỏ thành thục hơn nhiều, động tác nắc của tụi nó rất nhanh, nhưng vẫn nhịp nhàng cùng rút ra rồi cùng nắc vô, phối hợp vô cùng ăn ý. Đứa đứng trước, đứa phía sau cứ như vậy mà nắc lia lịa vô hạ thể con nhỏ. Mỗi cú đều mạnh đến nỗi nhấc bổng hai chân con nhỏ lên khỏi mặt đất.
Toàn bộ cơ thể con Loan lúc này đều chịu tải hết lên hai cái “cần” thịt cứng ngắc của hai thằng anh. Khung xương chậu phía trước của nó bị cu kạ, phía sau chỗ xương cụt cũng bị cạ ku, khiến con nhỏ vừa rát vừa sướng không thể tả. Cảm giác trái khuấy trong lần đầu tiên ngoài đảo, khi bị kích thích sinh dục cùng lúc với kích thích phần cuối của ống tiêu hóa, lúc này đã không còn gì là trái khuấy nữa. Mà nó coi đó cũng là một dạng khoái cảm “khác”. Tâm lý nó đã tự động đem cảm giác “buồn buồn, mót mót” ở cuối ống tiêu hóa nhập chung với kích thich sinh dục phía trước. Thực ra cũng không phải đợi đến lần này, mà từ lần thứ hai hay thứ ba mấy anh chơi nó kiểu này nó đã đạt được trạng thái đó. Nên lúc này con nhỏ rất hưởng thụ, như đang được thưởng thức một “món ăn” khoái khẩu, dù “đường nạp vào” có chút ngược, hay đúng ra là ngược 180 độ so với người ta nạp thức ăn như bình thường. Nhưng cái chuyện anh em mà chơi nhau là đã rất không bình thường rồi, nên kiểu “nạp” vào từ cuối ống tiêu hóa đi lên như vầy, cùng lúc với “nạp” dưới âm hộ, dù có khác thường hơn nữa có lẽ con nhỏ cũng không để ý lắm. Nó chỉ tập trung vào những cảm nhận dữ dội đang diễn ra dưới hạ thể, và chú ý giữ thăng bằng cho hai anh chơi một cách thuận tiện nhất.
Lúc đầu bị hổng chân lên khỏi mặt đất, con Loan chỉ hơi chới với một chút, sau đó nó nhanh chóng bấu víu lấy người anh Bo ở trước mặt, rồi cố gắng thả lỏng để có thể chịu đựng, cũng như tận hưởng những cú nắc như trời giáng từ hai con ku bự của hai anh bên dưới hạ thể. Mỗi lần chơi kiểu này xong thì khung chậu con nhỏ đều ê ẩm, nhưng lúc đang chơi thì nó lại thấy rất đã, nên nó cứ kệ, mình thích, mấy anh cũng thích, vậy là đủ rồi. Ê ẩm sau đó thì từ từ sẽ hết thôi.
Chỉ sau vài phút đong đưa, bật tung liên tục ngay chính giữa hai anh sinh đôi, con nhỏ bỗng cảm thấy mình bị cả hai anh dồn ép vào cùng một lúc, mạnh đến mức gần như không thở nổi, hạ thể bị nêm chật cứng, khung xương chậu như bị nong ra từ đằng trước và đằng sau. Cảm giác ở sát ranh giới này rõ đến mức con nhỏ thấy chỉ cần hai anh “nạy” mạnh thêm chút nữa, hoặc ku hai anh mà phát triển to hơn tí nữa, đạt tới kích thước của anh Khanh, thì khung xương chậu của nó cũng dám bị hai cái “xà beng” to bự này nạy cho bung gãy ra luôn chứ không đùa.
Nhưng con nhỏ chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện tương lai, về cái khung chậu ê ẩm, hay là hai bàn chân của nó đã bị giở hổng lên khỏi mặt đất từ lâu, ngay lúc này nó chỉ biết bấu chặt vào người anh Bo, áp hai vú non của mình vào khung ngực cường tráng của anh khi cảm nhận anh Bo phía trước cũng như anh Bi phía sau đều đang bắt đầu co giật. Từ hai thân thể cường tráng cho tới hai con ku đang cắm lút bên trong bướm nó đều co giật dữ dội, ép chặt lấy nó ở giữa và cũng bắt đầu co giật theo…
Lát sau, lúc gần giữa đêm, mấy anh em khóa cửa nhà lại, cùng vác ba lô ra taxi để đi ra bến xe đò. Tụi nó lên chuyến xe giường nằm xuất phát lúc nửa đêm để đi Đà Lạt.
***
Khoảng 5 giờ sáng hôm sau thì xe đã chạy vô trung tâm Đà Lạt, ngay lúc rạng đông, khi bầu trời vừa hửng sáng với những ánh sáng lờ mờ xuất hiện trước khi mặt trời lên.
Đây là lần đầu tiên tụi nó phượt đến thành phố hoa. Trước đó tụi nó đều đi du lịch với gia đình lên đây, nhưng lần này mới là đi phượt.
Nhìn những luống hoa cúc uyên minh cánh trắng nhụy vàng nở rộ ven đường khi xe đò chạy qua, bao kỷ niệm lại ùa về trong mỗi đứa, về những người thân đã đi xa. Nhưng từ hai đứa lớn tới đứa nhỏ nhất đều biết có lẽ đã đến lúc xếp lại mọi thứ sau lưng, để sống tiếp.
Không đứa nào nói gì với nhau, chỉ im lặng nhìn ra ngoài cửa kính, tâm trí chìm đắm trong những kỷ niệm ngọt ngào mà dù cố gắng xua tan đi vẫn cứ ùa về chiếm hết tâm trí còn đang tổn thương của cả 3 anh em.
Khi xe thắng kít lại ở chỗ tụi nó dặn trước, thì cả 3 đứa nhỏ đều hít một hơi thật sâu, cưỡng ép mình trở lại với thực tại, rồi mang giày và bước xuống xe lấy hành lý.
Càm giác đầu tiên đánh úp tụi nó, lôi cả 3 đứa ra khỏi những mảnh nhỏ hồi ức còn đang vương vấn, đó là cái lạnh.
Lạnh quá! Lạnh teo luôn. Dù đã mặc áo khoác trước ở trên xe từ hồi khuya, nhưng khi bước xuống khỏi cửa xe thì cái lạnh đã ập vào mặt, và trùm kín cả người tụi nó. Mặc dù đứa nào cũng rùng mình liên tục, tay chân co rúm lại, tụi nó vẫn kêu lên đầy phấn khích, đồng thời phổng mũi lên hít hít thật sâu cái “mùi Đà Lạt” này, cảm nhận sự trong lành, dễ chịu của không khí cao nguyên trong cái lạnh cắt da buổi sớm. Đây có lẽ là điều quyến rũ đầu tiên khiến Đà Lạt luôn “được lòng” du khách cả nước. Rồi ngoài bầu không khí trong lành, lạnh lạnh níu chân du khách này ra, mới tới những hàng thông, những con dốc lãng mạn, những căn biệt thự cổ, những vạt hoa mọc khắp nơi mà như người dân địa phương thường nói “có vứt đại nó cũng mọc, rồi cứ đến mùa lại ra hoa sum xuê”…
Với cái lạnh và bầu không khí trong lành này, tụi nó cảm giác tâm trạng mình như vừa được làm mới lại hoàn toàn. Đứa nào cũng tươi tỉnh, vui vẻ, yêu đời hẳn lên, xoay tới xoay lui nhìn phố phường còn đang ngái ngủ mà lòng tràn đầy háo hức. Bóng tối, sự tĩnh lặng và cái lạnh buổi sáng sớm như một tấm mền mỏng phủ lên mọi vật, khiến cho những con đường dốc cong cong, những căn nhà san sát nhau trông như một người đẹp đang ngủ.
Sự bình yên đến lạ kỳ khiến cho những con tim dại khờ của tụi nó càng lúc càng thấy thành phố này quyến rũ hơn. Là những cư dân Sài Gòn chăm chỉ dậy trước bình minh mỗi ngày, cả 3 anh em chỉ cần đứng đây vài phút thì đã cảm nhận được bình minh nơi này khác xa nơi mình đang sống. Không có cảnh người và xe chạy tới chạy lui nhộn nhịp, pha đèn sáng chói, không có những tốp người cao tuổi đi tập thể dục buổi sáng, không có xe ôm công nghệ tụm năm tụm ba ở góc đường nào đó đợi khách, hay cảnh những người hiếm hoi cuối cùng còn làm nghề giao báo đang sắp xếp những chồng báo, tạp chí cho một ngày làm việc; ở đây chỉ có bình yên, và tĩnh lặng.
Tụi nó mải ngắm nhìn đường phố trong háo hức, đến khi vừa đeo ba lô lên thì anh Nhàn cũng chạy xe trờ tới, mà ngồi sau xe là… anh Đen!
Chẳng những con Loan bất ngờ, mà hai thằng Bi-Bo cũng bất ngờ theo. Rồi từ bất ngờ chuyển thành vui mừng. Tụi nó cười tươi rói kêu lên
– Oh! Có anh Đen nữa! Vậy mà anh Nhàn giấu nha! Hí hí
– Ủa? Vậy anh hổng được welcome hả? Hổng được thì tui đi dìa Phan Rang luôn, hiu hiu…
– Haha… Cầu còn hổng được nữa chứ hổng welcome gì anh?! Anh Nhàn rủ anh hả?
– Ờ. Nó rủ anh phút chót á. Chắc thấy lương tâm cắn rứt nên mới rủ. Hừ hừ…
– Tao quên béng đi chứ lương tâm cắn rứt gì mày!
– Hic hic. Quá phũ! Hèn gì nó đợi tới gần mười giờ đêm mới nhắn cho mình. Làm tao chỉ kịp mở tủ, gom quần áo nhồi đại vô ba lô, bắt thằng bạn cùng phòng chở ào ào ra bến xe, đi luôn chuyến 11 giờ rưỡi á.
– Ủa. Anh đi xe hãng nào?
– TB đó em.
– Em cũng đi TB nè. Nhưng mười hai giờ năm phút xe em mới chạy.
– Ừ. Nên anh mới lên sớm á. Hên là gọi nó được, nên anh với nó đi uống cafe sớm rồi.
– Grừ… Giờ đi đâu đây mấy anh? Em lạnh!
– Úi cha, sorry bé Loan. Giờ mình về nhà nghỉ nha. Thay đồ, đánh răng vệ sinh xong thì đi ăn sáng.
– Dạ. Đi nhanh đi mấy anh!
– Ok con dê!
Thế là cả đám đi theo anh Nhàn về khách sạn. Con Loan được ưu tiên ngồi sau xe anh Nhàn, ba thằng còn lại lục tục vác ba lô chạy theo. Tụi nó nó quẹo vào một con hẻm, rồi ngược dốc đi lên một đoạn khá xa. Khi cả đám đi bộ đã bắt đầu thở hổn hển, tụi nó mới thấy xe anh Nhàn chở con Loan đậu trước cửa một nhà nghỉ nhỏ, cũ kỹ, có vài chậu hoa tím hồng đặt trước cổng. Thằng Bo đi tới vịn tay lái xe anh Nhàn mà thở hổn hển nói
– Coi như sáng nay được tập thể dục.
– Đúng đó! Mình đi nghỉ mát mà cũng không quên tập thể dục nữa, ha ha.
– Ủa mà sao anh đen không nói gì đi?
– Ha ha, nhìn mặt ảnh đuối ghê chưa kìa!
– Xời ơi, nhiêu đây ăn nhằm gì. Anh chỉ chưa tỉnh ngủ thôi.
– Hèn gì nhìn mặt anh ngu dễ sợ, hahaha.
– E hèm!
– Haha…
Trong khi cả đám đang giỡn với nhau, nhà nghỉ có một cô ra mở cửa. Nhìn cách cô ăn mặc trùm kín bằng áo len là biết ngay người Đà Lạt. Trên này dù lạnh hay nóng thì quanh năm người ta vẫn luôn trùm kín áo khoát, áo lạnh, hình như là thói quen luôn rồi.
Cả đám chào cô rồi cùng nhau dắt xe, vác balô vô nhà. Vì có năm đứa nên tụi nó lấy một phòng hai giường đôi và một giường đơn. Tất nhiên đứa nào cũng biết cái giường đơn sẽ chẳng có ai ngủ trên đó hết, chỉ là màu mè qua mắt chủ nhà thôi.
Cả đám vác ba lô yên lặng đi lên lầu 3, cũng là tầng cao nhất căn nhà này. Chỗ này thật ra là một căn villa cũ thời Mỹ ngụy, được cải tạo lại, xây chồng thêm tầng để làm nhà nghỉ, nên bề ngoài nhìn khá cũ, nhưng giữa các tầng vẫn rất thông thoáng, rộng rãi chứ không hề ngộp tí nào.
Vô phòng rồi tụi nó đều bỏ balô lên cái giường đơn duy nhất trong phòng. Sau đó cả đám chia nhau ra dùng nhà vệ sinh. Vừa đánh răng tụi nó vừa run rẩy vì nước rất lạnh. Có lẽ do nhà này sử dụng nước nóng bằng năng lượng mặt trời, nên bình minh như vầy nước vẫn còn rất lạnh.
May là thằng Bo đã tìm cách xả hết nước lạnh trong đường ống đi, và bắt đầu có nước nóng chảy ra. Thế là cả năm đứa lớn nhỏ đều dồn lại tắm chung dưới vòi nước không lạnh mà cũng không nóng lắm. Vừa tắm vừa rùng mình vì khí trời vẫn lạnh cóng bên ngoài màn nước, cứ như hai thái cực.
Con Loan nhỏ nhất nên được ưu tiên đứng giữa, nó được vòi sen phun vào nhiều hơn nên khá ấm, và nhất là được sưởi ấm bởi 4 cơ thể cuồn cuộn của mấy anh con trai cao to vây quanh, nên nó hầu như chẳng thấy lạnh mấy. Tay nó liên tục đụng hết con cu cứng ngắc của anh này, đến con cu to bự của anh khác, giống như không quyết định được sẽ thích cái nào hơn. Tay thì “hư hỏng” như vậy, mắt thì hết nhìn bộ ngực vạm vỡ của anh này, lại nhìn xuống 6 múi cơ bắp trên bụng của anh khác, rồi cũng không nhìn đi chỗ khác được khi thấy những cặp đùi cuồn cuộn như đùi ếch của mấy anh đang vây quanh nó, đen có, trắng có, nhưng cái nào cũng làm cho bó rạo rực không thua gì nhìn mấy con ku. Nó thậm chí còn áp hai vú vô người của mỗi anh như để xem cơ thể của ai rắn chắc hơn. Giống như nhìn bằng mắt và sợ bằng tay cũng không giúp nó có quyết định được, mà phải dùng cảm nhận bằng hai đầu vú rất nhạy cảm của nó vậy. Tay nó chẳng những sờ đằng trước, mà còn vòng ra sau lưng sờ mông mấy anh. Chỗ này cũng cứng ngắc, cứng còn muốn hơn cơ bụng của mấy anh nữa, lại rất to, sờ vô sướng tay thôi rồi, nên con nhỏ dành nhiều thời gian để bóp bóp mấy chỗ đó cũng nhiều như bóp cái “khúc thịt thừa” cứng ngắc đang nhô ra phía trước mu mỗi anh.
Khi đứa con gái duy nhất đang bận rộn sờ mó, “chọn lựa” giữa bốn thân hình cường tráng vây quanh, bốn thằng con trai cũng chẳng hiền từ gì. Có đến 8 bàn tay xoa từ trên mặt xuống cổ, xuống vai, vú, bụng hông, mông, đùi, và dĩ nhiên là cái bướm mọng nước của con nhỏ nữa. Con nhỏ cảm thấy kích thích bởi những cơ thể cuồn cuộn của các anh bao nhiêu, thì đám con trai lại càng nứng dữ dội khi sờ mó cơ thể đang dậy thì của con nhỏ.
Dưới làn nước ấm, trong buổi sáng lạnh cóng nơi phố núi này, cả đám 4 trai một gái đứng sờ bóp nhau đầy đê mê.
Hấp dẫn giới tính là hai chiều, lại rất mãnh liệt giữa những người trẻ tuổi với nhau, nên chỉ một lát sau, con nhỏ đã bị lôi từ trong nhà tắm ra ngoài, bị đè ngửa trên giường cho cả bốn đứa thay phiên nhau gangbang.
Khí trời lạnh cóng vào buổi sáng như đẩy những thân thể nóng hổi quyện chặt lại với nhau hơn, cắm sâu vào trong nhau, ma sát cả bên ngoài lẫn bên trong nhau để tìm hơi ấm, quý báu. Cả 3 lỗ trên người con nhỏ đồng loạt nhận được một cơn mưa những cú thúc, dập, nắc mạnh mẽ, từ 3 thằng bự con, khiến căn phòng đang lạnh lẽo như trở nên nóng đến bốc lửa.
Anh Nhàn là người chơi sau cùng nên trong khi cả đám đang hội đồng con nhỏ, anh lại không bỏ lỡ khoảnh khắc nào bằng camera quay phim.
Lát sau, cả 4 thằng con trai và cả con Loan đều đổ mồ hôi như mưa. Căn phòng này không cách âm, cho nên tụi nó phải cố gắng tối đa mới không để âm thanh cuộc truy hoan này lọt ra ngoài hành lang. Những tiếng rên rỉ của con nhỏ bị ém lại trong cổ họng bởi con ku bự của thằng Bo, chỉ còn phát ra những tiếng “ư ư, ọc ọc” nho nhỏ trong những cú dập nắc bành bạch của đám con trai trên mình nó. Thân thể nhỏ bé của nó lúc này lại như một cái phao trôi lềnh bềnh trong nước, liên tục bị cả 3 thằng con trai to cao cuồn cuộn bám, đè, kéo, giằng xé giành nhau từng chút một lợi thế được “chiếm hữu” một bộ phận nào đó của con nhỏ cho mình.