Phong lưu dâm lộ - Chương 95
Chương 95 : Hà: Giấc ngủ yên lành
Phong ra về. Trên đường đi, nghĩ đến hai mẹ con mỹ miều bên kia trong lòng không khỏi nóng lên. Phong quyết định đi vào một tiệm trang sức. Còn sớm, không biết làm gì, về nhà Linh giờ có hơi khó xử, không biết bên đó có chiến tranh hay khói lửa gì không? Phong quyết định tới công ty thăm cô Hà, bồi dưỡng chút tình cảm.
Vào phòng bố đầu tiên, cô Nguyệt đang làm việc. Phong hì hì bước tới
– Biến, đã nói cô chưa gọi không được tới gặp mà
– Không có việc gì cháu tới thị sát chút mà… – Phong tỏ ra tội nghiệp vẫn bước tới bên ghế cô
– Biến đi ư..ư.ư.
Phong áp xuống nụ hôn, cô giãy ra nhưng không thắng nổi sức trai. Rồi cũng phải buông xuôi, ôm lấy Phong hôn lại, nụ hôn rất ngọt ngào, thuần khiết, tay Phong cũng rất thành thật. Dứt ra hai người thở hổn hênr, Phong dang tay ôm lấy cô, áp má hai người với nhau.
– Cháu nhớ cô
– Nhớ cái kia chứ gì?
Từ lần đó Phong không đùa cợt với cô nữa. Phong phải tỏ ra chững chạc hơn, như vậy mới làm những người phụ nữ lớn tuổi tin tưởng giao phó được. Ngoài Linh ra, Phong không có bất kì tâm tư gì với lũ tiểu loly hết, tấm lòng son của Phong toàn lực hướng về lứa tuổi phong tình mặn mà. Như cô Nguyệt đây.
– Cháu chờ cô suy nghĩ một thời gian đã. Nghĩ thông rồi cô sẽ giao thân cho cháu. Được không? Đừng chủ động tìm cô nữa. Cô yêu cháu
– Ngoan, đừng để cháu chờ lâu
– Biến đi, ra ngoài cho cô làm việc
Phong sang phòng cô Hà. Vẫn như xưa, cô lúc nào cũng bận rộn. Dường như cô dùng sự bận rộn để phủ kín cuộc sống của mình, để mình không có thời gian suy nghĩ vẩn vơ.
– Tới đấy à?
– Vâng, mẹ làm gì vậy?
Hà không trả lời.
Phong tới gần Hà, đột nhiên dang tay ôm lấy cô. Hà sững người lại. Hai người giữ im tư thế
– Mẹ chưa suy nghĩ xong…
Phong mặc kệ, bế xốc Hà lên đưa lại ghế
– Lúc nào cũng thấy mẹ bận rộn, lại nghỉ ngơi chút đi
Hà đang giẫy trong lòng Phong, nghe vậy cũng thôi, nằm im. Phong ngồi xuống, tựa vào thành ghế, thành tư thế như đang nưa nằm nửa ngồi. Đặt cô nằm vào lòng mình, Hà im lặng nhũn người thuận theo.
– Mẹ dùng công việc để quên đi cuộc sống. – Hà thành thực
– Đừng vậy mà mẹ, cuộc sống muôn hình, nó đẹp lắm. Nếu không mẹ hãy nghĩ về con. Lúc nào buồn hãy gọi cho con, con sẽ đến bên mẹ hoặc tâm sự với mẹ
– Ừ
Hai người lẳng lặng nằm ôm nhau, đầu Hà đặt vào vai Phong khẽ dụi dụi, cảm nhận bờ vai rộng lớn, rắn chắc, yên lặng nhắm mắt. Phong vuốt ve khuôn mặt cô yêu thương. Cô nhẹ giẫy người tìm tư thế dễ chịu chợt mở bừng mắt nghi hoặc nhìn lên. Mông cô chạm đúng thằng nhỏ, nó nóng quá. Phong cũng phát hiện ra, không nói gì, cô cũng không nói, tay Phong với lên áp lên má cô khẽ vuốt ve. Cô lại nhắm mắt lại nằm xuống. Định lực của Phong lúc này quả thật là nhất lưu.
– Đi, về nấu cơm sớm cho con ăn, con đói rồi
…
Phong ngồi yên lặng ngắm nhìn bóng cô như thoi đưa trong gian bếp. Lúc ăn cơm thi thoảng cô lại liếc nhìn Phong, trong lòng cô niềm vui hiện rõ. Phong cũng liếc nhìn cô, cô vẫn trong bộ đồ công sở trông thật đoan trang, xinh đẹp vô cùng.
Trong lúc rửa bát;
– Con đi tắm đi rồi ra xem ti vi
– Vâng, mẹ ơi có bộ nào cho con mặc không
Hà suy nghĩ mộtl lát rồi lấy một chiếc quần đùi và cái áo phông dễ chịu. Tắm xong Phong đánh mỗi cái quần đùi không tiến đếm ôm lấy cô. Mẹ đi tắm đi rồi ra xem ti vi với con, cứ lọ mọ trong này mãi
– Ừ – cô cũng buông tay định đi tắm, Phong với lại, cô nghi hoặc nhìn
– Mẹ ơi…. Trời nóng, mẹ mặc thoải mái cho mát..
Hà không nói, mặt hơi đỏ, lên phòng
Phong đam xem ti vi chợt nghe thấy tiếng bước chân. Phong không tim vào mắt mình nữa “đẹp quá”. Bộ váy có che từ ngang ngực tới tận đầu gối nhưng… nó mỏng quá, có che được gì đâu, màu vàng nhạt, hơi trong. Hai bầu vú đôi cao, tràn đầy, tròn xoe, ở giữa hai cáu núm vú đội thành hai điểm nhọn, điểm đen phía dưới tuy mờ nhạt nhưng tương đối bắt mắt. Eo thon làm mông cô cứ lắc lư theo từng kiều bước vô cùng duyên dáng yêu kiều.
– Sao?
– Mẹ thật đẹp
Cô ngồi xuống rất xa chỗ Phong, như đề phòng con sói nhỏ đang mài răng. Phong mỉm cười tới ôm, bế cô lại nằm vào lòng mình
– Gì?
– Lại đây con ôm cho ấm
– Vừa nãy nói là nóng mà, sao giờ lại cần ấm
– Đêm khuya nó lạnh mà. Hì hì.
Phong nằm nghiêng xuống vai ghế, đặt cô giữa lòng mình, cô nằm nghiêng để tiện xem vi vi, nhẹ nhàng đăt đầu xuống vai Phong. Phong ôm lấy cô, áp tay vào má cô. Kinh nghiệm nên cô lui vào trong chút, tránh thằng em nó trích. Cả hai im lặng mở mắt hướng về ti vi mà lòng hướng về nhau. Cô vẫn chưa giao thân cho Phong được, giữa hai người vẫn còn khoảng cách. Cô mặc “đẹp” như vậy cho Phong ngắm no là giới hạn mà cô cố lắm mới dám rồi. Cả hai rất yên bình, đôi tim hạnh phúc đập có lực nhưng điều hòa. Thi thoảng Phong siết lại vòng tay, cô thì dụi dụi đầu tìm điểm dễ chịu hay để cảm nhận độ rắn chắc của bờ vai. Hai người im lặng chìm vào cõi mê muội.
Hà hơi nhấc đầu chuyển tư thế thì Phong giữ lạ, cô nghi hoặc ngước lên nhìn thì Phong đưa môi tới. Cô nhắm mắt hé môi ra. Môi chạm nhau, thật nhẹ rồi ngọt ngào chuyển dần đến nồng nàn. Hơi nóng từ thân thể mềm mại phía trên làm Phong ngứa ngáy. Một tay chuyển xuống phủ lên một bầu vú làm người cô khẽ giật, vội lấy tay nắm chắc lấy bàn tay kia. Nhưng vô tình lại thành cùng Phong bóp lấy. Cảm nhận thật mềm mại, to tròn và rất săn chắc. Phong nhẹ nhàng vuốt ve, thi thoảng bóp lấy làm cô cứ hít hà mãi không thôi, thằng nhỏ nóng rực chổng lên trời cứ trích vào cô làm cô ngứa ngáy, cứ khẽ uốn éo mãi không thôi, phía dưới ngứa ngáy làm cô cứ cọ quẹt hai đùi với nhau, mông thi thoảng nhíu lại. “hư…”. Bờ mông tròn xoe, vểnh cao ra đằng sau đã bị xâm chiếm, bàn tay truyền tới nhiệt lượng lớn, làn vấy mỏng không chút có tác dụng ngăn trở. Bàn tay đó cứ vuốt ve rồi thi thoảng bóp nghiến lấy, đồng nhịp với số phận của bầu vú kia “hư…”, cô khó chịu quá, người cô nóng bỏng, từ hai điểm nhạy cảm truyền đến từ cái tê tê.
Làn váy mỏng không che được sự mềm mại của làn da, sự ấm nóng của thân thể cô. Hai người đã xúc động mạnh, hơi thở truyền qua lỗ mũi phả vào nhau nóng hổi. Phong lựa thế bế cô lên phòng
– Con…con…
– Mình đi ngủ thôi
– Nhưng. Nhưng..con…con… – Cô giẫy muốn thoát ra
– Ngoan, con chỉ ôm mẹ ngủ thôi, cho ấm
Cô thôi giẫy, cúi xuống dấu mặt vào ngực Phong. Lên phòng, nhẹ nhàng nằm xuống rồi đặt cô nằm nghiêng lên người mình Phong ôm lấy cô, truyền từng hơi ấm xua tan cái giá lạnh của căn phòng. Cô co cụm người lại như bảo vệ cái gì đó, Phong thầm buồn cười, siết lấy cô vào lòng, một lúc rồi thấy cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy ngực mình, người mềm xuống nhắm mắt. Thân thể cô thật mềm mại, thật ấm áp, không có cái chăn nào tuyệt diệu như tấm thân này. Yên lặng được trả lại, bóng tối bao trùm, hai người bình yên đi vào giấc mộng mị, có thể nơi đó họ sẽ làm nốt những điều còn giang dở…
Cô dậy sớm nấu bữa sáng, lòng rất thanh thản, ấm áp, thi thoảng miệng lại treo lên nụ cười. Phong tắm rửa trên phòng ngủ luôn. Đi xuông thấy cô đang nấu ăn, cô khẽ liếc Phong rồi tiếp tục công việc của mình.
– Mẹ sắp xong rồi, nhanh tới bàn đi. Lát mẹ đưa con đi học
– Thôi mẹ ơi, cổng trường con nó bé lắm, không chứa nổi phật đâu. Mẹ chở con đến tiệm bán xe đạp, con mua đại 1 cái đi tạm mấy bứa, cũng sắp hết năm rồi
– Ừ, cũng được
Vẫn bộ đồ ngủ lúc tối, cô chưa có thay ra. Những tia nắng sớm tinh nghịch cứ vạch nó ra để lộ làn da mịn màng, đôi bờ mông vểnh cao, cái khe trông thật bắt mắt, thằng nhỏ cứng ngắc rồi. “mô phật, mô phật, mới sáng sớm, để chút năng lượng lát còn đi học”. Phong tiến lại ôm lấy cô từ phía sau, hôn nhẹ lên cổ cô.
– Ngoan nào, nhanh không muộn
“thật mềm mại, ôm nhu như lụa, đã quá”. Sáng rõ, cặp vú của cô gần như không có gì che chắn, tròn xoe, vừa một tay bóp, trong giới cũng thuộc lại có máu mặt rồi, cái núm chọc lên lớp vải nó khiêu khích Phong.
– Con nhìn gì vậy? – Cô nhìn lên ngực mình, mặt không khỏi đỏ lên, nãy xuống nhà cô mải bếp núc, lại nghĩ lung tung không để ý tới. Giờ mới thấy… cô hơi ngượng.
– Ứ…. Con… con…
– Mẹ cho con ăn gì đấy
Phong đột nhiên vồ tay vào háng cô ép sát vào. Mặt cô đỏ lựng lên, chân tay luống cuống, người hơi cong xuống
– Con… con….ứ…con…
Một bên vú bị bóp lấy, cô ngoảnh lại định nói gì thì bị cặp môi há ra chặn lại. Cô cứ uốn éo, giẫy ra nhưng không dứt khoát, chẳng có lực gì cả như đang ỉ ôi làm lũng hay cũng có thể do yếu điểm bị nắm giữ khiến cô nhũn người đi, không phát lực được. Cũng may có cái váy đáng ghét này, tay Phong không tìm được đường đột phá nào cả, đành cách lớp cải nắm bóp, vuốt ve thấn thân mềm mại kiều diễm này. Miệng cô hé ra là ngay lấp tức có cái gì đó luồn vào khua loạn xạ. Phong ướn tới châm thằng nhỏ vào háng cô, nó nóng hổi làm cô giật mình định tránh ra nhưng tay cái phía trước cắm giữ ở ngã ba lại kéo vào. Mãi cô đành lặng im, lắng nghe hơi thở của cơ thể.
Mãi cũng căng quá, Phong buông, chỉ khẽ ôm lấy cô vào lòng. Cô hổn hển thở cũng nhẹ vùi đầu vào lồng ngực to lớn của Phong.
– Ra ăn đi nào, mẹ xong rồi – Cô khẽ đẩy Phong ra
– Vâng – Phong nhẹ một cái rồi mới chịu đi
Trong trang phục công sở đoan trang thành thục, cô trở Phong đi rồi tới công ty, môi cô khẽ nở nụ cười, không biết nghĩ gì mà mặt lại thoáng đỏ lên.
Có xe đạp rồi, nhìn đồng hồ còn sớm nên quyết định tới đón Linh đi học cùng.
Chương 96 : Phong: Tới đớn Linh đi học
– Alo, Sao anh lại tự dưng khách sáo vậy nhỉ, anh muốn đứng ngoài chờ em ăn xong hả. Cửa không có khóa đâu
– À, ừ… – Phong đẩy cửa bước vào, tim hơi đập, chân run run, “không biết trong nhà có khói lửa gì không?”.
Phong rón rén đi vào vô cùng cẩn thận quan sát kĩ tình huống. Linh đang ăn sáng, thấy Phong như vậy thì bật cười
– Lại đây ăn với em
– Phong đó hả, ăn chưa, lại ăn cùng Linh đi rồi đi học – Tiếng Thùy vang lên trong phòng bếp
– Không cần đầu cô, cháu ăn rồi, đợi Linh chút rồi đi học thôi
Linh ăn xong rồi nhanh chóng chạy lên phong thay đồ, chuẩn bị đi. Phong ngắm Thùy đang như thoi đưa trong bếp, không biết còn bận rộn gì, hay là ngượng ngùng không dám nhìn Phong cứ tạo cho mình một cớ bận rộn gì đó. Bộ pijama nhẹ nhàng che hết thân thể cô nhưng những đường cong phong tình không dấu được. Cô thật đẹp, đôi mông lắc lư sau lớp vải làm Phong ngứa ngáy. Phong dậy đi lại phía cô. Có vẻ như biết Phong đi tới cô cứ thấp thỏm không yên, làm gì cũng rơi rớt trong thật mắc cười. Chợt một vòng tay nhanh như cắt ôm chầm lấy cô làm cô nhảy cẫng lên
– Á… cháu…ừ… cháu…
– Có cháu nào ở đây à? – Phong cười hì hì. Trông điệu bộ lúng túng cô thật đáng yêu
Phong xoay người cô lại, cô bình tĩnh lại khẽ choàng tay ôm lấy Phong. Mới mềm mật ngọt, cả hai cùng hòa chung nỗi nhớ qua vòng tay ấm áp, bờ môi ngọt ngào, quên mất tiêu là cô bé Linh đang đứng ngắm. Cô dí dởm nở nụ cười, bắt trước cảnh bắt gian hôm trươc:
– Khụ, hai người…
– Á… – Thùy như con mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy cẫng lên, bối rối, rồi như nhớ ra gì đó – À, quên mất, mẹ có chuyện – Rồi nhanh như con gió chạy nhanh lên phòng, để lại nụ cười thiếu nữ giòn tay sau lưng. Trong cô lúc này cứ như đứa trẻ vậy. Đúng là tình yêu làm người trẻ ra mà
– Hì hì, mình đi học thôi em
– Anh đó… Làm gì mẹ em vậy?
– Đâu làm gì đâu, mẹ em sợ chuột nên anh an ủi chút thôi.
– Vậy anh an ủi kiểu gì mà lại dính môi vào môi mẹ em vậy?
– Sợ mẹ thét lên anh bịt miệng ý mà
– Mẹ em chứ mẹ anh à… này làm gì, làm gì… ư…
Cứ cho hòa cho đỡ tị nạnh. Đã xé da mặt rồi, không phải ngại ngùng gì nữa, cứ bịt tai chộm chuông mãi làm gì…
Hai người lặng lẽ đạp xe tới trường, nhẹ nhàng, êm đềm. Thi thoảng Phong lại nhìn khuôn mặt xinh xắn của thiếu nữ, Linh như phát sáng vậy, lung linh trong nắng sớm. Một bên mặt Linh nóng ran, không biết vì nắng chiếu vào hay vì ánh mắt của Phong.
– Đừng nhìn em nữa… – Linh không được tư nhiên, gắt lên, che dấu xấu hổ của bản thân
– Sao được, hì hì
Đôi tim trẻ đang ngập tràn trong tình yêu nhưng Linh vẫn không quên nói về học hành với Phong. Mấy hôm nay phong lưu mãi, Phong suýt quên mất. Cũng may nó học hành cực nhanh, tập trung chút là không vấn đề gì. Lúc ở trường, thấy cô đi từ xa Phong cố tình chặn lại như vô tình gặp mặt vậy
– À, em chào cô
– Ừ, mấy hôm nay có học hành gì không đấy?
– Dạ cô cứ chờ kết quả kì thi tới đi ạ, em bảo đảm với cô
– Không phải học cho cô đâu, là cho em đó. Tháng này quyết định lắm đó, thi cử không ra hồn không biết mẹ em sẽ buồn thế nào đâu. Rồi thì tuyển đầu vào nữa chứ. Những lời động viên cô không nói nữa, cố lên em. Về lớp đi
– Vâng! Mà cô, cô còn nợ em…
– Trưa mai đi…
Nói xong cô bước qua nhanh qua, để lại một làn gió thơm làm Phong ngây ngất. Hít một hơi, mũi Phong còn cố với theo “cô thật đẹp”. Dáng người phong tình thành thục, đôi mông vểnh cao lắc lư làm trọng tâm Phong chao đảo, có cảm giác như mặt đất hơi nghiêng.
Linh vừa cất xe đi tới. Hai người nhanh chóng vào lớp cứ như hai người dưng. Chỉ có cặp mắt của Phong cứ dán vào mông cô như so sánh. “bé ơi, lớn nhanh chút nữa em nhé”.
Trưa, hai người chia tay ở trước khu nhà Linh.
– Vào nhà ăn cơm với em, em ăn có một mình buồn chết.
– Dì anh gọi tới ăn trưa rồi, lâu rồi anh chưa qua, lần này không tới chắc bị mắng chết, chắc chiều anh không tới được đâu. Thôi, tối chuẩn bị cơm anh nhé.
– Vâng! – Mặt Linh buồn buồn, không nỡ. Trái tim nhỏ bé mới biết yêu lưu luyến vô cùng.