Phát Súng Cuối - Chương 11
Một cuộc gọi tới, Quân Hạo bắt máy:
– Em nghe đại ca.
Bên đầu dây bên kia là Hạo Thiên, hắn nói:
– Quân Hạo cậu lấy xe lái đến sân bay, rồi đi vòng vòng thành phố. Nhớ kĩ xem có ai theo đuôi không.
Quân Hạo đáp:
– Đại ca muốn đánh lạc hướng cảnh sát?
– Ừ, cứ làm theo những gì anh bảo.
– Được.
– Đang ở đâu đó.
– Khách sạn Thiên Thai.
– Sở thích lạ nhỉ? Thôi đi làm việc đi.
Quân Hạo cười đáp:
– Dạ em biết rồi em đi ngay.
Quân Hạo liền ra khỏi khách sạn lên xe và đi thẳng tới sân bay…
Sở cảnh sát, Thạch Đông Thăng đưa cho Vỹ Hùng 1 sấp hồ sơ. Ông nói:
– Cậu nghiên cứu ba địa điểm trên bản đồ này nhé.
Vỹ Hùng nhận sấp hồ sơ và tấm bản đồ, nhìn sơ qua đây là bản đồ của khu M, những địa điểm theo phân tích của Quân Hạo. Khi đọc những phân tích này Vỹ Hùng rất ngạc nhiên, những kẽ hở, đường thoát, lối ra vào, những khu vực có thể theo dõi, tập kích đều được phân tích cụ thể rõ ràng. Nếu không phải người được đào tạo bài bản khó có thể làm được. Vỹ Hùng thắc mắc:
– Là ai có khả năng phân tích như thể này vậy?
Thạch Đông Thăng trả lời:
– Là sếp Trần đưa cho tôi, cậu cứ nghiên cứu đi. Tìm nơi thích hợp để theo dõi.
– Yes Sir.
Quân Hạo lái xe chậm rãi, vừa chạy xe vừa quan sát, lại là chiếc xe đó. Từ hôm qua khi chở Mộng Dao đi chơi hắn đã phát hiện chiếc xe ấy rồi. Theo đuôi cẩn thận khoảng cách an toàn, Quân Hạo nghĩ đó chắc chắn là xe cảnh sát. Hắn cười khẩy, liền lái xe vòng một vòng dạo mát dẫn dụ chiếc xe này đi theo mình. Lúc thì hắn cho xe chạy rất chậm, lúc thì đột ngột tăng ga quẹo lung tung nhưng hắn chạy không quá nhanh làm sao để xe theo dõi kia vẫn đưổi kịp mình mà không làm mất dấu. Sau khi vờn hơn nửa tiếng đồng hồ hắn ghé trạm xăng, chiếc xe kia cũng từ từ ghé vào quan sát. Quân Hạo ngồi trong xe đã quan sát thấy chiếc xe. Hôm nay không việc gì phải vội nên cứ giỡn với bọn chúng một chút. Chiếc xe theo dõi chạy vào khu vực đổ xăng, Quân Hạo cũng không vội vàng lái đi. Hắn canh chiếc xe kia đổ gần đầy bình rồi mới bắt đầu lăn bánh. Thấy xe di chuyển, chiếc xe kia cũng từ từ di chuyển theo. Lần này Quân Hạo đi thẳng tới sân bay, đậu xe xuống bãi đổ xe Quân Hạo đi bộ vào một quán bán thức ăn nhanh tại sân bay. Đội theo dõi cử hai người theo sát hắn. Quân Hạo gọi 1 phần gà và một ly nước. Hắn ngồi vừa ăn vừa nhìn vào điện thoại tựa hồ như đang xem một cái gì đó. Sau khi ăn xong tầm năm phút hắn đi lại quầy mua thêm đồ ăn. Một cảnh sát đi theo hắn liền nói vào bộ đàm:
– Diều hâu mua thêm thức ăn, dự sẽ có hàng trong hôm nay.
– Tốt theo sát.
Quân Hạo mua thêm bốn phần gà và bốn ly nước, hắn đi ra khỏi quầy thức ăn nhanh. Hai viên cảnh sát liền đứng dậy đi theo. Hắn không quay về xe mình mà đi đến một chỗ khác. Viên cảnh sát lái xe bất giác rợn người, Quân Hạo tiến thẳng tới xe của mình. Hắn gõ gõ cửa xe, viên cảnh sát đành phải hạ cửa kính xuống. Quân Hạo cười nói:
– Đã theo dõi một ngày rồi mệt lắm nhỉ. Tôi mua đồ ăn cho các vị đây. Không cần cám ơn đâu.
Hắn đưa cho viên cảnh sát phần đồ ăn mới vừa mua, vừa lúc hai viên cảnh sát cũng chạy tới, họ thở hổn hển. Quân Hạo cười nói:
– Các vị vất vả rồi, trong xe có nước đồ ăn đó.
Hắn cười lớn rồi bỏ đi. Một viên cảnh sát tức giận:
– Mẹ nó chơi mình.
– Thôi, đành về báo cáo vậy. Hắn đã biết chúng ta theo dõi rồi, có đi theo cũng vô ích.
– Hừ, mất công một ngày trời mà chả được tích sự gì.
Lúc này Hạo Thiên, Ngải Uy cùng có chung một suy nghĩ. Ngày mai thật dài thật nguy hiểm, làm không tốt đừng nói chức vị trong bang đến mạng cũng khó bảo toàn.