Phát Súng Cuối - Chương 10
Trong phòng làm việc của mình, Quân Hạo đang đăm chiêu nhìn vào một tấm bản đồ. Hắn cứ hết nhìn bản đồ rồi lại ghi ghi chép chép vào một cuốn sổ bên cạnh. Không ai làm phiền hắn lúc này, bên ngoài cửa đã có bọn Bọ canh gác dùm hắn. Hắn lẩm bẩm:
– Rốt cục là ở đâu?
Sau một khoảng thời gian phân tích khá dài cuối cùng hắn cũng khoanh lên bản đồ ba địa điểm. Thả rơi bút chì xuống bàn, hắn ngả lưng ra ghế dựa thở dài sau đó đứng dậy vươn vai một cái. Có tiếng bước chân đi tới. Một thân hình tuyệt đẹp đang tiến về phía phòng của Quân Hạo, Bọ Ngựa liền ngăn lại, hắn nói:
– Chào chị, anh Hạo đang bận giờ này không thể tiếp chị được mong chị quay lại sau.
Thì ra người đó chính là Hề Mộng Dao, Mộng Dao nghe thấy vậy liền bảo:
– Không sao, tôi đứng ngoài chờ cũng được.
Sau đó cô khoanh tay đứng nép vào cùng bọn Bọ. Thân hình tuyệt đẹp của nàng khiến cho bốn thằng Bọ nhìn thèm thuồng. Nhưng chúng chỉ ngắm chứ không dám làm gì bất kính với Mộng Dao vì đại ca của chúng Quân Hạo, chúng xem nàng là chị dâu cung kính gọi nàng là chị. Bọ Chét nói:
– Chị Dao càng ngày càng đẹp.
Nói rồi hắn cười hì hì. Mộng Dao chỉ mỉm cười không nói gì với hắn. Ai cũng biết Bọ Chét tính tình tưng tửng nhưng hắn nói lời thật lòng. Đứng một lúc thì Quân Hạo mở cửa ra, chạm mặt Mộng Dao Quân Hạo cảm thấy không thoải mái. Mộng Dao thấy Quân Hạo liền tiến tới, cô hỏi:
– Em vào được không?
Quân Hạo không nói gì lùi ra nhường bước cho Mộng Dao đi vào phòng sau đó hắn đóng cửa lại. Tụi Bọ cười cười nói thầm với nhau gì đó rồi lại đứng canh gác. Bỗng Quân Hạo mở cửa ra dặn dò:
– Bọ Hung, Bọ Ngựa và Bọ Chét đi xem quán thế nào đi để Bọ Cạp ở lại canh gác là được.
– Dạ đại ca.
Ba thằng Bọ lục đục kéo nhau đi hết để lại thằng Bọ Cạp đứng canh cửa. Quân Hạo quay lại thì thấy Mộng Dao đã ngồi tựa vào bàn làm việc của hắn. Hắn liền hỏi:
– Cô tới đây làm gì?
Mộng Dao liền tiến tới ôm chầm lấy Quân Hạo và nói:
– Em nhớ anh.
Quân Hạo liền gỡ tay của Mộng Dao ra, hắn ngồi xuống ghế dựa và nói:
– Chuyện lần trước cô quên rồi sao? Cô không sợ tôi trêu đùa cô à?
Mộng Dao liền nói:
– Chỉ cần anh yêu em anh có trêu đùa em thế nào cũng được.
Quân Hạo cười khẩy một cái:
– Thú vị, hay là thế này tối nay dù sao cũng rảnh đi chơi đi.
Mộng Dao như bắt được vàng liền hưởng ứng:
– Được, anh muốn đi đâu em theo đó.
Quân Hạo cười đáp:
– Được rồi tùy em thôi.
Không khí đang vui vẻ đột nhiên Bọ Hung chạy vào, hắn thì thầm với Quân Hạo cái gì đó, Quân Hạo lập tức đứng lên, hắn quay sang nói với Mộng Dao:
– Chờ anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.
Rồi hắn cùng Bọ Hung và Bọ Cạp đứng ngoài đi nhanh ra ngoài. Mộng Dao hơi kinh ngạc nhưng Quân Hạo vừa đi khỏi cô liền nhanh chóng mở tủ của Quân Hạo ra tìm kiếm cái gì đó, cô tìm khắp phòng, vừa nhanh vừa cẩn thận tránh Quân Hạo phát hiện. Cô mở ngăn kéo tủ ra thấy tấm bản đồ lúc nãy Quân Hạo nghiên cứu được kẹp trong cuốn sổ. Cô mở cuốn sổ ra, chằng chịt chữ, gạch xóa rất lung tung. Cô mở bản đồ ra, thì ra bản đồ chi tiết của khu M, đối chiếu với cuốn sổ là những phân tích về khu M, những địa điểm an toàn có lối thoát, tất cả đều được Quân Hạo phân tích và ghi vào sổ. Trong bản đồ Quân Hạo khoanh tròn 3 địa điểm tương ứng là quán Tửu Lầu, quán món Thái và quán đồ ăn của nước U. Tất cả đều hợp với phân tích của Quân Hạo. Thấy vậy Mộng Dao liền lấy điện thoại ra chụp tỉ mỉ phân tích của Quân Hạo cũng tấm bản đồ. Lúc này cô nghe thấy tiếng Quân Hạo đang chửi bới tiếng vào, Mộng Dao nhanh chóng gấp tấm bản đồ kẹp lại vào cuốn sổ rồi bỏ vào ngăn bàn như cũ. Quân Hạo vừa mở cửa thì Mộng Dao cũng đã ngồi ngay ngắn trên ghế, Quân Hạo thấy Mộng Dao liền bảo:
– Gặp bọn phá hoại vào quán anh tùy tiện bán hàng cấm, anh đã xử lý xong rồi.
Hắn vừa nói vừa tiến tới bàn làm việc của mình, Mộng Dao hơi lo lắng, thấy hắn định ngồi xuống cô nhanh chóng khoác tay hắn, cô nói:
– Đã trễ rồi, anh còn không đưa em đi à.
Quân Hạo thoáng chần chừ, nhìn đồng hồ rồi hắn cười nói:
– Ừm, vậy chúng ta đi thôi.
Cả hai cùng đi ra ngoài, Mộng Dao như trút bỏ gánh nặng. Quân Hạo ra cửa dặn dò bọn Bọ một lát rồi đi cùng Mộng Dao ra khỏi quán Bar, Mộng Dao ôm lấy cánh tay của hắn một cách tình tứ, cô dựa đầu vào một bên cánh tay và vuốt ve. Ra khỏi cửa hắn đưa chìa khóa xe cho một tên choai choai, tầm 2 phút sau tên đó đã lái xe tới, Quân Hạo đưa hắn ít tiền rồi mở cửa cho Mộng Dao bước vào. Chiếc xe từ từ lăn bánh, lao vào thành phố, chiếc xe cứ chạy vô định, Quân Hạo không biết nên đi đâu. Mộng Dao cười và nói:
– Em đói, hay là anh chở em tới chỗ này ăn đi.
Vừa nói cô vừa đưa địa chỉ quán ăn cho Quân Hạo. Quân Hạo liếc nhìn một cái rồi gật đầu. Tầm 15 phút sau chiếc xe đã dừng lại ở một nhà hàng sang trọng. Xe vừa dừng lại một người tiếp tân đã đi ra mở cửa cho Mộng Dao bước ra, Quân Hạo cũng bước ra theo. Hắn nhìn lên, thì ra đây là nhà hàng bán đồ ăn của nước P, không gian khá sang trọng. Quân Hạo khẽ cau mày, cách ăn mặc của hắn không phù hợp cho lắm. Thấy vậy Mộng Dao liền bảo:
– Không sao đâu, có tiền mặc sao chả được.
Quân Hạo gật đầu cũng cô bước vào trong. Ngay sảnh chính của nhà hàng là một cây đang dương cầm màu trắng lớn lấp lánh ánh vàng, nhà hàng phục vụ nhạc P nhẹ nhàng, không gian lãng mạn rất sang trọng. Quân Hạo liền hỏi Mộng Dao:
– Sao em biết chỗ này mà tới vậy.
Mộng Dao cười đáp:
– Một người khách có lần đưa em tới đây ăn tối. Em thấy nơi đây khá đẹp nên muốn dẫn anh tới.
Quân Hạo khẽ cau mày. Mộng Dao nhìn thấy liền nói:
– Em và người ấy chỉ đi ăn tối rồi về thôi, không phải anh ghen đó chứ.
Quân Hạo thoáng đỏ mặt, hắn lắc đầu rồi bảo:
– Vào bàn ngồi thôi.
Nhà hàng này không những sang trọng mà phục vụ còn rất tận tình, một bàn dù chỉ hai người ngồi nhưng vẫn có một phục vụ riêng đứng tiếp đón. Người phục vụ này kéo ghế mời Mộng Dao ngồi xuống, rồi nhẹ nhàng đưa Menu cho hai người. Quân Hạo liền nói:
– Em cứ tự nhiên gọi đi, anh không rành mấy món này.
Mộng Dao cười đáp:
– Em biết mà.
Sau khi xem Menu một lúc cô gọi hai phần salad trộn, hai phần beefsteak và một chai rượu vang P sản xuất năm 1998. Phục vụ ghi lại hết các món rồi lấy lại menu bước đi. Chỉ hai phút sau anh ta đã mang chai rượu vang, hai cái cốc ra đặt xuống rồi mở nắp rượu ra rót vào hai ly rồi nói:
– Mời hai vị thưởng thức.
Quân Hạo và Mộng Dao cụng ly xong uống cạn ly đầu tiên, phục vụ định rót tiếp Quân Hạo ngăn lại, hắn nói:
– Cám ơn để tôi được rồi.
Hắn nâng chai rượu lên và rót cho Mộng Dao và mình, phục vụ cũng lui lại đứng chờ. Sau 10 phút đồ ăn đã được bày lên bàn. Tại chiếc dương cầm đã có một nghệ sĩ bước vào và chơi nhạc. Âm nhạc nhẹ nhàng từ những bản nhạc cổ của nước P xinh đẹp len lỏi khắp nhà hàng. Một nơi hữu tình, lãng mạn và quý phái. Mộng Dao liền nói:
– Anh có thích không?
Quân Hạo đáp:
– So với quán Bar lúc nào cũng ầm ầm nhạc thì ở đây tốt hơn nhiều.
– Em cũng mong là anh thích chỗ này.
Thời gian trôi chầm chậm theo từng bản nhạc mà người nghệ sĩ ấy chơi, Mộng Dao và Quân Hạo cũng đã dùng bữa xong. Quân Hạo thanh toán xong cùng Mộng Dao ra xe, Mộng Dao gợi ý:
– Anh à, hay là chúng mình đến một cái khách sạn nào đó nghỉ ngơi đi.
Quân Hạo đáp:
– Không cần, anh đưa em về nhà.
Mộng Dao thoáng bất ngờ nhưng cô không nói gì chỉ khẽ gật đầu. Quân Hạo liền lái xe đưa Mộng Dao về nhà. Chiếc xe dừng lại trước một chung cư lớn, Quân Hạo mở cửa cho Mộng Dao, cô xuống xe nhưng vẫn hỏi với giọng đầy hy vọng:
– Hay anh lên nhà em nha?
Quân Hạo từ chối:
– Anh còn chút việc, hôm nay anh vui lắm cám ơn em. Ngủ sớm đi.
Nói rồi lái xe quay đi, Mộng Dao ngẩn người đứng nhìn chiếc xe của Quân Hạo từ từ nhỏ dần nhỏ dần rồi mất dạng, trong lòng bao nhiêu hồ nghi. Tại sao đã mở lòng rồi lại như vậy, con người này thật khó đoán. Quân Hạo trong xe thoáng chút đỏ mặt, không hiểu hắn đang nghĩ gì, xe cứ chạy chạy và cuối cùng cùng dừng lại, một địa điểm quen thuộc, khách sạn Thiên Thai. Hắn rời khỏi xe một mình tiến vào trong. Tại sao vừa mới từ chối vào nhà của người đẹp mà bây giờ lại vào khách sạn tìm gái? Quân Hạo rốt cục đang nghĩ gì trong đầu?
… Đêm hôm ấy, trong phòng làm việc của mình, Trần Kiện Phong nhận được một email, trong đó là ảnh chụp của những phân tích của Quân Hạo và tấm bản đồ.