Phát Súng Cuối - Chương 1
Đêm tại thành phố X, một thành phố hiện đại bậc nhất hào hoa tráng lệ. Ánh đèn chạy dọc theo các con đường, ánh đèn của sự văn minh và của sự phát triển. Ẩn sau nó là một thành phố tội ác, nơi những băng đảng tàn sát nhau mỗi ngày chỉ để dành 1 bãi đậu xe. Nơi những kẻ to xác đang khiên 1 người khốn cùng thua bạc quẳng ra khỏi sòng bạc. Nơi mà đến gái điếm cũng được coi là một nghề hợp pháp. Cảnh sát những người đại diện cho công lý bảo vệ người dân, bảo vệ kẻ yếu đuối tại đây càng phải làm việc tích cực hơn. Một chiếc xe mô tô đang di chuyển đột nhiên rẽ ngang vào một quán Bar lớn của Quận K.
Một chàng trai tầm 30 tuổi mặc áo khoác da màu đen, đeo kính râm và mặc một cái quần bò màu xanh nhạt bước xuống xe, anh lặng lẽ tiến vào phía cửa của quán nơi có hai gã vệ sĩ to con mặc áo vest bảnh bao đang đứng. Thấy chàng trai bước vào 2 tên ấy liền đưa tay cản lại, có lẽ vì phong cách ăn mặc của anh ta khá bụi bặm không hề hợp với không khí ở quán Bar này. Anh khẽ ngước mặt lên và rút kính râm ra để lộ cặp mắt sáng và khuôn mặt tinh anh. Một tên bảo vệ hạ thấp tay xuống và nhường đường cho anh. Một tên làu bàu:
– Mẹ kiếp lại đến nữa, không biết đến làm gì nữa.
– Thôi đi, anh Hạo cũng nói hắn là khách mà.
– Khách mẹ gì nó, rình mò ở đây miết thì làm ăn được gì nữa.
Chàng trai bước vào quán Bar, những bản nhạc Nonstop ở đây thật đinh tai nhức óc nhưng mọi người tại đây đều dường như chẳng hề khó chịu vì điều đó trái lại họ đang hòa mình vào nhạc và nhảy múa điên cuồng. Đảo mắt một lượt như tìm thứ gì đó rồi chàng trai đi thẳng tới quầy bar và gọi Bartender:
– Làm ơn cho tôi một ly rượu
Bartender thấy anh lộ rõ vẻ khó chịu nhưng cũng rót cho anh và nói:
– Anh lại tới à? Tôi nói rồi ở đây không có gì cho anh tìm kiếm đâu.
Chàng trai đáp:
– Hôm nay tôi đến đây để thư giãn, uống rượu và thưởng thức âm nhạc hoàn toàn không nghĩ đến vấn đề khác, anh cứ yên tâm.
Một giọng cười lớn vang lên. Từ phía cửa một gã mặc áo vest nâu bước vào, hai tên bảo vệ kính cẩn cúi chào. Hắn ta tầm 30, khuôn mặt già đời dưới hàng lông mày là 1 vết sẹo dài, tuy vậy vẫn không che được sự anh tuấn. Hắn cười nói lớn tiếng với khách của quán bar, những nhân viên tại đây ai gặp hắn cũng kính cẩn cúi chào. Hắn chính là Đơn Quân Hạo quản lý quán Bar tại đây. Đảo mắt một vòng đột nhiên hai ánh mắt chạm nhau. Khuôn mặt đang tươi cười của hắn chợt biến sắc rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái tươi cười, hắn tiến lại gần chàng trai và nói:
– Chà chà, không biết tại sao rồng lại đến nhà tôm thế này nhỉ cảnh sát Hùng.
Thì ra chàng trai này chính là Tăng Vỹ Hùng đội trưởng đội trọng án quận K thành phố X. Quân Hạo nói tiếp:
– Anh cứ nghe người ta đồn bậy bạ rồi tới quán Bar của tôi hoài vậy. Tôi đã nói rồi tôi là dân làm ăn lương thiện. Tôi có đóng thuế không phải là để mấy người tới đây phá việc làm ăn của tôi đâu.
Hùng đáp:
– Hôm nay tôi đến đây để thư giãn không được à?
– Được chứ, tới đây rồi là khách. Tôi mời anh một ly. Ê, Kiệt chầu của anh Hùng cứ tính cho tao nghe không?
Bartender dạ thưa rồi rót cho Hùng và Hạo mỗi người một ly rượu. Cả hai chưa kịp thưởng thức thì 1 tiếng động lớn phát ra từ phía cửa chính của quán bar, một nhóm thanh niên cầm vũ khí hô hoáng lào vào tấn công khách hàng, tấn công loạn xạ. Hai tên bảo vệ cũng không thể ngăn nổi chúng. Quân Hạo như nổi điên lên, hắn lao ra hét to:
– Mẹ kiếp bọn bảo vệ ăn hại, tụi mày tính phá tao hả?
Nói rồi hắn vung chân đá ngã 1 tên, cướp khí giới và đập vào đầu 1 thằng khác. Vỹ Hùng liền hét to
– Có biến, mau vào nhanh.
Lúc này từ ngoài cửa có một toáng cảnh sát mặt thường phục lao vào quán, một viên cảnh sát rút súng bắn chỉ thiên 1 phát khiến cuộc ẩu đã dừng lại chỉ còn Quân Hạo vẫn dùng gậy đập một tên gây rối đã nằm xuống đất. Cảnh sát phải lao vào can thiệp kéo hắn ra hắn mới ngừng ta. Chỉ năm phút sau bọn người gây rối đã bị công an giải đi.
Sau vụ náo loạn vừa rồi mặt Quân Hạo biến chuyển từ tức giận sang vui vẻ trở lại, hắn nói to:
– Mọi người uống gì cứ gọi thoải mái đi, chầu này tôi đãi mọi người, xem như trấn an vì đã làm các vị hốt hoảng. Mà quên mất chúng ta phải cảm ơn anh cảnh sát đây chứ nhỉ nhanh chóng giải quyết ổn thỏa mọi thứ, cứ như là mọi người đã ở ngoài chờ sẵng rồi ấy.
Những chữ cuối Quân Hạo cố tình cắn răng nhấn mạnh, hắn liếc Vỹ Hùng một cái, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt. Vỹ Hùng cũng không thèm để ý tới hắn. Sau đó Quân Hạo tiếp tục nói:
– Để thay đổi không khí chúng ta cùng nghe một ca khúc tình ca do hoa khôi xinh đẹp nhất của bar thể hiện nhé. Dj chuẩn bị nào làm một bài thật hay đấy. Mời Mộng Dao lên sân khấu nào.
Đám đông reo hò ầm ĩ. Nhạc bắt đầu nhè nhẹ cất lên, một bài hát trữ tình buồn của thập niên trước. Đám đông ầm ĩ đã im lặng thưởng thức nhạc, ánh đèn chớp giật đã tắt thay vào đó là ánh đèn trắng rọi thẳng lên sân khấu, một thân hình mảnh mai bước lên từ từ cất giọng hát. Mộng Dao bận chiếc váy dạ hội màu trắng. Làn da trắng, đôi bầu ngực nổi bật dưới ánh đèn một tuyệt sắc giai nhân. Vỹ Hùng thoáng đỏ mặt, anh nhìn trân trân lên sân khấu, tim đập mạnh vì khuôn mặt đó. Chiếc váy ôm chặt lấy thân hình kiều diễm, nhẹ nhàng như giọt sương mai, giọng ca triều mến, âm thanh lọt vào tai Hùng thật ngọt ngào mê đắm. Hùng hoàn toàn bị chinh phục bởi giọng ca và sắc đẹp ấy. Một vẻ đẹp thuần khiết đến không thể tin được từ một vũ nữ. Khoảng khắc mê đắm của Hùng bị đứt đoạn khi Quân Hạo tiến lên sân khâu, hắn vòng tay qua eo cô rồi bắt đầu khiêu vũ. Hắn và Mộng Dao như cuốn lấy nhau trên sân khấu, trong lòng Hùng cảm thấy khó chịu trong lòng. Kết thúc bài hát là một nụ hôn say đắm của Quân Hạo dành cho Mộng Dao. Vỹ Hùng đứng lên lặng lẽ ra khỏi quán bar mà không biết Quân Hạo ném cho mình ánh mắt khinh khỉnh. Trên đường về nhà không lúc nào Vỹ Hùng không nghĩ tới khuôn mặt ấy, một khuôn mặt tinh khôi, một thân hình mỏng manh khiến cho ai gặp Mộng Dao lần đầu cũng đều muốn che chở bảo vệ cho nàng.Về đến nhà, Hùng mở cửa ra việc đầu tiên làm là nhanh chóng ngồi vào bàn, anh rút một cuốn sách nhỏ ra ghi chép. “Quán K’s Bar, Chủ Nhật, ngày thứ 7 quan sát không có gì bất thường.” Hùng chau mày suy nghĩ. “Đã hai tuần trôi qua kể từ khi lượng thuốc lắc được chuyển vào nội địa thành công, tại sao quán này lại không có gì hết nhỉ? Hoạt động còn bình thường hơn cả một quán Bar bình thường nữa. Chẳng phải quán này là địa bàn của bọn bang hội Hải Hổ hay sao?” Rất nhiều câu hỏi không thể trả lời được. Bất giác Hùng thấy hình ảnh của Mộng Dao, của nụ hôn, anh liền tát vào mặt mình một cái rồi đi rửa mặt.