Partner đáng yêu - Chương 33
Đang ngồi uống cafe tán dóc với mấy đứa bạn thì điện thoại tôi rung kêu cái "ting". Tôi nghĩ là 3 số 9 hỏi thăm sức khỏe tình cảm các kiểu nên gạt nút sang chế độ rung, thế là xong. Nào ngờ muốn đi xả nước thì điện thoại lại rung, lần này là có người gọi tới. Tôi cầm điện thoại lên, là số quen đây mà.
– Alo.
– Sao em nhắn tin anh không trả lời, anh đang làm gì vậy?
(combo nghe quen ko mấy bác)
– Anh ở đen đá pastuer với thằng sơn nè em, anh tưởng tổng đài nên không lấy điện thoại ra.
– Hay quá ha, về chở em đi chơi đi trời ơi chán muốn chết.
– Thay đồ chưa?
– Rồi nà.
– Vậy đợi anh chút.
Tôi chỉ có thể giải thích với mấy thằng bạn là "gấp lắm ko đi chết đó mạy".
Chạy bạt mạng về nhà, nguyên tắc "ko để người đẹp chờ đợi". Bấm chuông ngay lập tức có người mở cửa, nàng chơi luôn bộ đầm khoét ngực, hình như là ko mặc.
– Anh đó nha, chẳng thay đổi gì hết.
– Mặc đồ khoét là để nhìn mà em, ha em.
Người ngồi sau tôi chính là Vân. Sài Gòn mấy bữa nay ngày nào cũng như ngày nào, ngày thường hay cuối tuần gì cũng đông xe hết. Tôi chở nàng dọc bờ kè, chạy theo những còn đường ít người biết để hưởng thụ chút mát mẻ sau một ngày nắng đổ lửa. 1 tay ôm eo, 1 tay ôm bụng, nàng nói nhỏ vào tai tôi.
– Anh. Giờ anh có thấy hối hận ko?
– Sao em, hối hận gì, có gì đâu mà anh phải hối hận.
– Anh thấy có ai giống anh ko, em nghĩ nhiều lần cũng ko tin là được tới giờ.
– Đương nhiên rồi, nhưng anh ko hối hận. Anh nói được là làm được, làm sao cho trọn vẹn nhất.
– Mà em vẫn sợ.
– Anh hiểu mà, cứ để anh lo cho, bất quá thì bỏ xứ hờ hờ.
– Nói hay, bỏ mà thấy về hoài.
…
– Vân lại đây anh nói … Giờ anh tính tiền rồi em muốn đi đâu nữa ko?
– Sao vậy anh, anh tính về hả?
– Ko có, anh hơi no thôi.
– Vậy thôi no thì mình về đi.
– Hơi no thôi, đi đây cho tiêu bớt. Phan xích long nha em.
– Anh nhaaaaa…
Ấn độ nả thái lan 4 trái thì mình cũng ko kém, nhưng hậu quả tổn thất khá nặng nề …