Ông Chủ Trọ May Mắn - Chương 7
Buổi chiều muộn ở khu trọ cũ kỹ, tiếng mưa rơi lách tách hòa lẫn với không khí nặng nề. Linh vừa trở về từ một công trình của mình, chiếc váy bó sát dính chặt vào cơ thể vì mưa. Cô bước vào con ngõ quen thuộc, lòng háo hức nghĩ đến việc gặp lại ông Hùng, người đàn ông đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô. Nhưng khi đến gần căn nhà của ông Hùng ở cuối khu trọ, cô bỗng nghe thấy tiếng cãi vã gay gắt, kèm theo những âm thanh đổ vỡ chát chúa như đồ đạc bị đập phá. Tim Linh đập nhanh, cô vội vã chạy đến, linh cảm có điều chẳng lành.
Cánh cửa nhà ông Hùng hé mở, để lộ khung cảnh hỗn loạn bên trong: bàn ghế lật nhào, mảnh vỡ của một chiếc bình sứ vương vãi trên sàn. Giữa căn phòng, ông Hùng – thân hình to béo, khuôn mặt đầy râu lởm chởm – đang bị một gã thanh niên cao lớn, chính là Nam, con trai ông, đè xuống đất. Nam, mặt đỏ gay vì rượu, tay nắm cổ áo ông Hùng, gào lên: “Đưa tiền đây, lão già! Đừng có giả vờ nghèo kiết xác! Tao biết mày có tiền, đưa đây ngay!” Ông Hùng, mặt mũi bầm tím, cố giãy giụa nhưng không đủ sức chống lại gã thanh niên khỏe mạnh. “Mày cút đi, đồ khốn! Tao không có gì cho mày nữa!” ông Hùng gầm lên, giọng đau đớn xen lẫn tức giận.
Linh đứng sững, máu nóng dồn lên đầu. Không nghĩ ngợi, cô lao vào phòng, hét lớn: “Dừng lại! Anh làm gì thế hả? Đánh bố mình như vậy mà được à?” Nam quay sang, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Linh, ánh mắt đầy khinh miệt. “Mày là ai? Con điếm của lão già này à? Cút ra ngoài, chuyện nhà tao không liên quan đến mày!” Hắn vung tay, định đẩy Linh ra, nhưng cô đứng vững, ánh mắt kiên quyết. “Anh không được đụng vào chú ấy! Anh là con mà đối xử với bố mình thế này à? Đồ mất dạy!”
Nam cười khẩy, tiến đến gần Linh, hơi thở nồng nặc mùi rượu. “Mày ngon nhỉ? Muốn xen vào hả?” Không để Linh kịp phản ứng, hắn tát cô một cái mạnh, khiến cô ngã xõng xoài xuống sàn, má nóng rát, đầu óc choáng váng. Linh cắn môi, cố gượng dậy, nhưng Nam đã tiến tới, giơ tay định đánh cô tiếp. “Mày muốn chết à, con khốn?”
Đúng lúc đó, ông Hùng, dù đang bị thương, bỗng bật dậy như một con thú bị dồn vào chân tường. Ông lao vào Nam, dùng hết sức bình sinh đẩy hắn ra khỏi Linh. “Mày dám đánh cô ấy? Tao giết mày!” ông Hùng gào lên, giọng khàn đặc. Hai cha con giằng co, đấm đá nhau túi bụi. Ông Hùng, dù to béo, nhưng tuổi già khiến ông yếu hơn, bị Nam đấm liên tiếp vào mặt và ngực, máu chảy từ khóe miệng. Nhưng ông không chịu thua, ôm chặt Nam, dùng sức nặng của mình đè hắn xuống sàn. Nam cũng không thoát khỏi vài vết xước và bầm tím, nhưng hắn không muốn dây dưa thêm. Hắn vùng dậy, chửi thề: “Được, lão già! Lần này tao tha, nhưng mày nhớ đấy!” Hắn chạy ra ngoài, lấy chiếc xe máy của ông Hùng dựng trong sân, rồi phóng đi trong tiếng động cơ gầm rú.
Linh lồm cồm bò dậy, chạy đến bên ông Hùng, lúc này đang ngồi bệt dưới sàn, thở hổn hển, máu chảy từ vết rách ở môi. “Chú! Chú có sao không?” Linh lo lắng, quỳ xuống, lấy tay áo lau máu trên mặt ông. Cô đỡ ông ngồi lên ghế, đôi tay run run vì sợ hãi và tức giận. Ông Hùng lắc đầu, giọng yếu ớt: “Tao không sao, Linh. Mấy vết thương này… chẳng là gì cả.” Nhưng rồi, ông bỗng cúi đầu, hai tay ôm mặt, và bật khóc nức nở như một đứa trẻ. “Tao đau ở đây, Linh… đau trong lòng. Thằng Nam… nó là con tao, nhưng nó làm tao thất vọng quá…”
Linh sững sờ. Cô chưa bao giờ thấy ông Hùng yếu đuối đến vậy. Cô ngồi xuống bên ông, kéo ông vào lòng, để đầu ông tựa vào vai mình. “Chú… đừng khóc. Cháu ở đây mà. Cháu sẽ không để chú chịu đau một mình,” cô thì thầm, tay vuốt nhẹ lưng ông. Ông Hùng ôm chặt cô, những giọt nước mắt nóng hổi thấm vào áo cô. Trong khoảnh khắc ấy, Linh cảm thấy trái tim mình nhói lên. Cô nhớ lại tuổi thơ mồ côi của mình, những ngày tháng khao khát tình thương của cha mẹ nhưng không bao giờ có được. Nhìn ông Hùng đau khổ vì đứa con trai duy nhất, cô vừa xót xa vừa giận dữ với Nam – một kẻ được yêu thương nhưng lại trở thành thứ cặn bã.
Sau một lúc, khi ông Hùng đã bình tâm lại, Linh ngồi đối diện ông, nắm tay ông chặt. “Chú, sao chú cứ chấp nhận để thằng Nam đối xử với chú như vậy? Nó không xứng đáng với tình thương của chú!” Linh nói, giọng kiên quyết. Ông Hùng thở dài, ánh mắt trống rỗng. “Tao biết, Linh. Nhưng nó là con trai duy nhất của tao. Mẹ nó mất sớm, tao nuôi nó lớn, dù tao không giỏi làm cha. Nó hư hỏng, nhưng tao không đành lòng bỏ nó. Tao già rồi, Linh. Dù nó phá hết, gia sản này cuối cùng cũng là của nó. Tao làm gì được nữa?”
Linh im lặng, trái tim cô đập mạnh. Một ý nghĩ táo bạo, gần như điên rồ, lóe lên trong đầu cô. Cô nhìn thẳng vào mắt ông Hùng, giọng nghiêm túc: “Chú, nếu con cái của chú đã hư hỏng, sao chú không… tạo thêm một đứa nữa?” Ông Hùng sững người, ánh mắt ti hí mở to, như không tin vào tai mình. “Mày… mày nói gì vậy, Linh? Đừng đùa tao như thế.”
Nhưng Linh không đùa. Cô tiến đến gần, nắm chặt tay ông, giọng run run nhưng đầy quyết tâm. “Cháu không đùa, chú. Cháu nghiêm túc. Cháu lớn lên không có cha mẹ, cháu biết cảm giác thiếu tình thương là thế nào. Cháu… cháu muốn ở bên chú, không chỉ vì những lần làm tình, mà vì cháu thực sự muốn gắn bó với chú. Cháu muốn cùng chú xây dựng một gia đình, một tương lai mới. Nếu chú muốn, cháu sẵn sàng sinh con cho chú.”
Ông Hùng nhìn cô, ánh mắt đầy bối rối và xúc động. “Linh… mày… mày nói thật sao? Tao già rồi, tao không xứng với mày…” Nhưng trước khi ông kịp nói hết, Linh đã cúi xuống, hôn mạnh lên môi ông. Nụ hôn của cô không chỉ là dục vọng, mà còn chứa đựng sự chân thành, sự khao khát được yêu thương và mang lại yêu thương. Ông Hùng đáp lại, ôm chặt cô, như thể sợ cô sẽ biến mất.
Nụ hôn ấy nhanh chóng kéo cả hai vào một cơn lốc dục vọng, nhưng lần này, nó mang một sắc thái khác – không chỉ là khoái lạc thể xác, mà là sự hòa quyện của hai tâm hồn. Linh cởi áo ông Hùng, để lộ thân hình phệ nệ, lông ngực rậm rạp. Cô hôn lên ngực ông, thì thầm: “Chú… để cháu làm chú quên hết nỗi buồn, được không?” Ông Hùng gật đầu, mắt lấp lánh, tay vuốt ve má cô. “Mày tốt với tao quá, Linh…”
Họ ngã xuống giường, Linh cởi váy, để lộ thân hình trần truồng hoàn mỹ, làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn. Cô quỳ trước ông Hùng, kéo tụt quần ông ta, ngậm lấy dương vật khổng lồ, gân guốc. “Chú… cháu nhớ cái này quá…” cô thì thầm, lưỡi xoáy quanh đầu dương vật, mút mạnh, khiến ông Hùng rên lên. “Mẹ kiếp, Linh… mày làm tao điên mất…” Ông ta nắm tóc cô, đẩy hông về phía trước, để dương vật chạm sâu vào họng cô.
Sau màn dạo đầu, ông Hùng kéo Linh nằm ngửa, dang rộng chân cô, cúi xuống liếm láp vùng nhạy cảm đã ướt át. Linh cong người, rên lớn: “Chú… sướng quá… liếm nữa đi…” Lưỡi ông Hùng xoáy sâu, mút mạnh âm vật, khiến cô run rẩy, tay bấu chặt ga giường. “Chú… cháu muốn chú trong cháu… bây giờ…” Linh van xin, ánh mắt đê mê.
Ông Hùng không để cô chờ lâu. Ông đẩy dương vật khổng lồ vào trong cô, từng nhịp chậm rãi nhưng sâu hoắm, khiến Linh hét lên, vừa đau nhói vừa sướng ngất. “Chú… sâu quá… cháu yêu chú…” cô rên rỉ, lần đầu tiên nói ra ba từ ấy. Ông Hùng sững người, nhưng rồi ông ôm chặt cô, thúc mạnh hơn, giọng khàn đục: “Tao cũng yêu mày, Linh… mày là tất cả của tao…”
Họ làm tình chậm rãi, mỗi nhịp đẩy của ông Hùng như muốn khắc sâu tình cảm vào cơ thể Linh. Cô cưỡi ông, nhún nhảy, cảm nhận dương vật lấp đầy cô, ánh mắt không rời khỏi ông Hùng. “Chú… cháu muốn sinh con cho chú… cháu muốn ở bên chú mãi…” cô thì thầm, tay bấu vào vai ông. Ông Hùng gầm lên, tay bóp ngực cô, “Được, Linh… tao sẽ cho mày tất cả…” Họ đạt cực khoái cùng lúc, Linh hét lớn, âm đạo co bóp mạnh mẽ quanh dương vật của ông Hùng, trong khi ông phóng ra dòng tinh dịch nóng hổi, ôm chặt cô vào lòng.
Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy trong vòng tay ông Hùng, cơ thể đau nhức nhưng trái tim ngập tràn hạnh phúc. Cô nhìn ông, vẫn còn ngủ say, khuôn mặt đầy vết bầm tím nhưng bình yên hơn bao giờ hết. Cô biết rằng, từ hôm nay, mối quan hệ của họ không chỉ là dục vọng hay giao kèo tiền bạc. Nó là một lời hứa, một cam kết về một tương lai chung – có thể là một gia đình, một đứa con, và một cuộc sống mà cả hai sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.
Linh vuốt nhẹ má ông Hùng, thì thầm: “Chú, cháu sẽ không để chú đau nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau làm lại từ đầu.” Ông Hùng mở mắt, mỉm cười, kéo cô vào lòng. “Cảm ơn mày, Linh. Có mày, tao thấy mình còn sống.”
Dưới ánh nắng sớm mai len qua cửa sổ, Linh biết rằng, dù con đường phía trước có khó khăn – với Nam, với những định kiến xã hội, hay với chính bản thân họ – cô và ông Hùng sẽ cùng nhau đối mặt. Ngọn lửa dục vọng đã đưa họ đến với nhau, nhưng chính tình cảm chân thành đang giữ họ ở lại, mãi mãi.