Ông Chủ Trọ May Mắn - Chương 1
Hà Nội cuối tháng Tám, trời mưa tầm tã, những giọt nước nặng nề đập vào mái tôn của khu trọ cũ kỹ, tạo nên thứ âm thanh rền rĩ như tiếng lòng của Linh. Cô gái 25 tuổi, xinh đẹp như một đóa hoa sớm mai, với làn da trắng mịn, đôi môi căng mọng đỏ thắm, và mái tóc đen dài óng ả xõa xuống bờ vai thon thả. Nhưng ánh mắt Linh hôm nay lại đầy lo âu, đôi tay thon dài siết chặt mép váy khi cô ngồi trên chiếc giường cũ kỹ trong căn phòng trọ chật hẹp. Đã bốn tháng rồi, cô không thể trả tiền nhà. Công việc thiết kế đồ họa tự do của Linh bấp bênh, khách hàng nợ tiền, hóa đơn chồng chất, và tài khoản ngân hàng của cô chỉ còn vài trăm nghìn đồng còm cõi.
Tiếng gõ cửa thô bạo vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh. “Linh! Mở cửa ngay!” – giọng nói ồm ồm, nặng nề của ông Hùng, chủ nhà trọ, vang lên như một tiếng sấm. Linh giật mình, tim đập thình thịch. Cô biết ông Hùng không phải người dễ nói chuyện. Ông ta là một gã đàn ông trung niên, khoảng 50 tuổi, to béo, bụng phệ như cái trống, khuôn mặt đầy nếp nhăn, mũi đỏ vì rượu, và hàm râu lởm chởm chưa cạo. Đôi mắt nhỏ ti hí của ông ta luôn nhìn người khác với vẻ tham lam, khiến Linh mỗi lần đối diện đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Linh hít một hơi sâu, đứng dậy, kéo thẳng chiếc váy mỏng manh đang mặc, rồi mở cửa. Ông Hùng đứng đó, thân hình đồ sộ gần như che kín lối vào. Ông ta mặc áo ba lỗ bẩn thỉu, chiếc quần đùi rộng thùng thình không che nổi cặp đùi đầy lông lá. “Sao, tiền nhà tháng này đâu? Tao đợi mày cả tuần rồi!” Ông Hùng gầm lên, giọng khàn khàn, hơi thở nồng nặc mùi bia.
Linh cúi mặt, đôi tay đan chặt vào nhau. “Chú Hùng… cháu… cháu vẫn chưa có tiền. Công việc của cháu đang khó khăn, chú thông cảm giúp cháu vài ngày nữa được không?” Giọng cô run run, cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Thông cảm?” Ông Hùng cười khẩy, bước một bước vào phòng, khiến Linh phải lùi lại. “Mày nói câu đó tháng trước rồi, tháng trước nữa cũng thế! Tao không phải tổ chức từ thiện, con bé. Không có tiền thì dọn đồ ra đường!” Ông ta chỉ tay vào đống đồ đạc ít ỏi của Linh, ánh mắt sắc lạnh.
Linh cắn môi, đầu óc quay cuồng. Cô không có chỗ nào để đi, không có ai để cầu cứu. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, một ý nghĩ táo bạo, gần như điên rồ, lóe lên trong đầu cô. Cô ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt ông Hùng, đôi môi khẽ cong lên một nụ cười đầy ẩn ý. “Chú Hùng… hay là… tháng này cháu trả chú bằng cách khác? Chỉ một đêm thôi, chú thấy sao?”
Ông Hùng sững người, đôi mắt ti hí mở to, lấp lánh một thứ ánh sáng dục vọng. Ông ta xoa cằm, nhìn Linh từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại ở vòng ngực căng tròn ẩn sau lớp áo mỏng. “Cách khác? Mày nói rõ xem nào, con bé,” ông ta nhếch mép, giọng trầm xuống, đầy vẻ tò mò.
Linh nuốt nước bọt, tim đập thình thịch, nhưng cô không còn đường lui. “Chú hiểu mà… Cháu sẽ… làm chú hài lòng. Một đêm, đổi lấy tiền nhà tháng này. Chú đồng ý không?” Cô bước lại gần, cố tình để vai áo trượt xuống, lộ ra bờ vai trắng mịn.
Ông Hùng cười to, tiếng cười vang vọng trong căn phòng nhỏ. “Mày gan thật đấy, Linh! Được, tao đồng ý. Nhưng tao cảnh báo trước, tao không phải loại dễ dãi đâu!” Ông ta tiến tới, bàn tay to bè vỗ mạnh vào mông Linh, khiến cô giật mình, mặt đỏ bừng.
Đêm ấy, căn phòng trọ như biến thành một đấu trường của dục vọng. Linh cởi bỏ chiếc váy mỏng, để lộ thân hình hoàn mỹ với những đường cong mềm mại. Cô đứng trước ông Hùng, chỉ còn mặc bộ nội y ren đen mỏng manh, ánh mắt vừa ngại ngùng vừa táo bạo. Ông Hùng cởi phăng chiếc áo ba lỗ, để lộ thân hình phệ nệ, lông ngực rậm rạp, và cặp đùi to như cột nhà. Nhưng khi ông ta kéo tụt chiếc quần đùi xuống, Linh không khỏi sững sờ. Dương vật của ông Hùng to lớn, cương cứng, gân guốc, dài và dày đến mức khiến cô bất giác nuốt nước bọt, vừa sợ hãi vừa tò mò.
“Nhìn gì mà ngẩn ra thế, con bé? Lại đây!” Ông Hùng cười lớn, kéo Linh vào lòng, bàn tay thô ráp bóp mạnh lấy cặp mông tròn trịa của cô. Linh rên khẽ, cảm giác đau nhói xen lẫn sự kích thích lạ lùng. Ông ta đẩy cô xuống giường, chiếc giường cũ kỹ kêu kẽo kẹt dưới sức nặng của cả hai.
Ông Hùng cúi xuống, môi ông ta ngấu nghiến lấy môi Linh, nụ hôn thô bạo, ướt át, đầy mùi bia và thuốc lá. Linh nhắm mắt, cố gắng để bản thân hòa vào khoảnh khắc. Cô cảm nhận bàn tay ông ta lướt khắp cơ thể mình, xé toạc chiếc áo lót, để lộ đôi gò bồng căng mọng. Ông Hùng gầm gừ, cúi xuống ngậm lấy một bên nhũ hoa, mút mạnh, trong khi tay còn lại bóp nắn bên kia. “Mẹ kiếp, mày ngon thật đấy, Linh!” ông ta lẩm bẩm, giọng khàn đục.
Linh thở hổn hển, cơ thể bắt đầu nóng ran. Cô không ngờ cơ thể mình lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy. Ông Hùng kéo tụt chiếc quần lót của cô, để lộ vùng nhạy cảm đã ướt át. Ông ta cười to, ngón tay thô ráp lướt qua âm vật của Linh, khiến cô giật mình, rên lên thành tiếng. “Ư… Chú… nhẹ thôi…” Linh thì thầm, nhưng giọng cô lạc đi trong cơn khoái cảm.
“Nhẹ gì mà nhẹ! Mày đã muốn chơi thì chơi cho đáng!” Ông Hùng gầm lên, đẩy hai chân Linh dang rộng. Ông ta cúi xuống, dùng lưỡi liếm láp vùng nhạy cảm của cô, từng nhịp mạnh mẽ, ướt át, khiến Linh cong người, tay bấu chặt lấy ga giường. “Ôi… trời ơi…” cô rên rỉ, đầu óc quay cuồng, không còn kiểm soát được bản thân.
Sau màn dạo đầu đầy kích thích, ông Hùng đứng dậy, dương vật to lớn của ông ta cương cứng, chỉa thẳng vào Linh. Ông ta kéo cô ngồi dậy, ra lệnh: “Hút cho tao đi, con bé!” Linh ngập ngừng, nhưng rồi cô cúi xuống, đôi môi mềm mại bao lấy đầu dương vật của ông ta. Cô mút nhẹ, lưỡi xoáy quanh, cảm nhận sự nóng bỏng và kích thước khổng lồ của nó. Ông Hùng rên lên, tay bám vào tóc Linh, đẩy hông về phía trước, khiến cô suýt nghẹn. “Tốt lắm… cứ thế đi!” ông ta gầm gừ, giọng đầy khoái lạc.
Nhưng ông Hùng không kiên nhẫn được lâu. Ông ta đẩy Linh nằm ngửa ra giường, dang rộng chân cô, rồi từ từ đưa dương vật khổng lồ của mình vào trong cô. Linh hét lên, cảm giác đau nhói khi bị xâm nhập, nhưng đồng thời là sự đầy đặn, căng tràn khiến cô run rẩy. “Chậm thôi… chú… to quá…” cô van xin, nhưng ông Hùng chỉ cười, bắt đầu chuyển động, mỗi nhịp đẩy mạnh mẽ khiến chiếc giường kêu kẽo kẹt, như muốn sập.
Ông Hùng nhấp mạnh, từng cú thúc sâu và nhanh, khiến Linh cảm thấy như cơ thể mình bị xé toạc. Vùng nhạy cảm của cô ướt át, ôm chặt lấy dương vật của ông ta, tạo nên những âm thanh dâm dục vang vọng trong căn phòng. “Mẹ kiếp, chặt thế này, tao chịu không nổi!” ông Hùng gào lên, tay bóp mạnh lấy ngực Linh, trong khi hông ông ta không ngừng thúc vào cô.
Linh rên rỉ không ngừng, cơ thể cô đong đưa theo từng nhịp đẩy của ông Hùng. Cô cảm nhận từng đợt khoái cảm dâng trào, từ vùng nhạy cảm lan khắp cơ thể. Ông Hùng đổi tư thế, kéo Linh ngồi lên người ông ta, để cô cưỡi ông. Linh nhún nhảy, dương vật khổng lồ của ông Hùng cọ xát mạnh mẽ bên trong cô, khiến cô hét lên trong khoái lạc. “Ôi… chú… cháu… cháu không chịu nổi nữa…” Linh thở hổn hển, tay bấu chặt vào vai ông Hùng.
Chiếc giường cũ kỹ không chịu nổi sức nặng và sự mãnh liệt của cả hai. Một tiếng “rắc” vang lên, và giường sập xuống, khiến cả hai ngã nhào. Nhưng ông Hùng không dừng lại. Ông ta kéo Linh xuống sàn, đặt cô quỳ, rồi tiếp tục thúc vào từ phía sau. Linh cong người, rên rỉ không ngừng, cảm giác vùng nhạy cảm của cô như bùng nổ. “Chú… cháu… cháu ra rồi!” Linh hét lên, cơ thể run rẩy dữ dội khi đạt cực khoái, âm đạo co bóp mạnh mẽ quanh dương vật của ông Hùng.
Ông Hùng cũng không kìm được nữa. Ông ta gầm lên, thúc mạnh vài nhịp cuối, rồi phóng ra bên trong Linh, dòng tinh dịch nóng hổi tràn ngập khiến cô rùng mình. Cả hai đổ sụp xuống sàn, thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Linh nằm đó, toàn thân đau nhức, vùng nhạy cảm vẫn còn co giật vì khoái cảm, vừa đau vừa sướng đến mức cô không thể kiểm soát. Đôi chân cô run rẩy, không đủ sức đứng dậy.
Sáng hôm sau, Linh tỉnh dậy, cơ thể đau nhức như vừa bị xe tải cán qua. Vùng nhạy cảm của cô vẫn còn lưu lại cảm giác nóng bỏng, ướt át, khiến cô bất giác rên khẽ khi cử động. Cô lê bước ra khỏi giường, chân run rẩy, phải vịn vào tường để đứng vững. Nhìn vào gương, cô thấy gương mặt mình vẫn đỏ bừng, đôi môi sưng mọng vì những nụ hôn thô bạo đêm qua. Trong lòng cô, một ý nghĩ táo bạo lóe lên: “Chết tiệt… mình muốn làm lại chuyện này lần nữa.”
Ông Hùng đã rời đi từ sớm, để lại một mẩu giấy trên bàn: “Tháng này xong. Muốn tiếp thì cứ nói, con bé.” Linh đọc xong, khẽ cười, lòng đầy những cảm xúc lẫn lộn. Cô không biết liệu mình có thực sự muốn lặp lại điều này, hay chỉ là sự bồng bột của một đêm điên cuồng. Nhưng trong tiếng mưa vẫn rơi ngoài cửa sổ, Linh cảm thấy một phần bản thân đã thay đổi, như thể cô vừa bước qua một ranh giới mà không thể quay lại.