Nữ sát thủ dâm đãng - Chương 3
Trong khi đó cái con người là nguyên nhân khiến cho cả cái học viện như ngồi trên đống lửa lại đang ung dung nhàn nhã và vô cùng vô tư với vai trò diễn xuất là một cô bé vô hại học đến hết năm cuối và tốt nghiệp với thành tích tầm trung chẳng mấy nổi bật. Khi Châu về lại Hỏa Linh, cô đã có thể thuần thục điều khiển nước trong mọi trạng thái là rắn, lỏng và khí. Như Nguyệt hài lòng nhìn cô bé ngày nào còn lúng túng khi cố gắng nhấn chìm những kẻ mình ghét trong một thùng rác mà giờ đây có thể thành thục phóng ra một mũi lao bằng băng tuyết phóng và ghim thẳng vào tim một người đang sống sờ sờmà không chớp mắt. Đào tạo những kẻ sát thủ hàng đầu về sự tàn độc là một trong những danh hiệu khiến cho những đối thủ của Hỏa Linh phải dè chừng. Và đại tỷ Như Nguyệt như là một đích đến trong mơ của biết bao gã đàn ông trong giới, một cơ thể đẫy đà mang theo mọi ánh nhìn mỗi khi cô ấy lướt qua, cả cảm giác hừng hực lửa nóng mỗi khi cô tiếp cận bất cứ ai. Nhưng người ta lại sợ không dám lại gần cô, vì khả năng thu phục những kẻ giết người không chớp mắt trong giang hồ của cô thì chứng tỏ cô là một con người như thế nào? Và giờ đây, nữ sát thủ mang danh “Hồng nhan họa thủy” khét tiếng dâm đãng khắp thành phố Ánh Sáng lại chính là một trong những cánh tay đắc lực của Nguyệt, đàn ông trên đời như lại càng thêm thèm khát cặp bài trùng này hơn. Tưởng tượng rằng chỉ cần được nữ thần liếc mắt qua cũng đủ làm bản thân sung sướng muôn đời rồi. Chắc họ chẳng ngờ rằng nhân vật chính mà ngày đêm họ tơ tưởng lại có hứng thú chiều chiều ngắm hoàng hôn với vài ba gã đàn ông xung quanh chăm sóc cho cái lồn của mình, và nữ sát thủ nào đó thì cứ diễn vai một cô bé vô tư vui đùa hồn nhiên, thật đáng sợ!
Nhiệm vụ đầu tiên Nguyệt giao cho cô khi cô quay trở lại chính là điều tra một bang phái nhỏ Anonymous mới nổi trong thành phố Ánh Sáng này. Như cái tên, người ta buộc phải dè chừng vì khả năng phá hoại thông tin bậc thầy của những tên tin tặc trong thế giới công nghệ cực kỳ tiên tiến này, kể cả khả năng thu thập thông tin tối mật của những tổ chức lớn khiến cho Anonymous trở thành con mồi ngon trong mắt của bất cứ kẻ cầm quyền nào. Quả thực chuyện điều tra bọn họ không hề dễ dàng cho Châu một chút nào, không phải vô duyên vô cớ mà bọn chúng lại lấy Anonymous làm tên gọi cho mình. Cô phải quan sát rất kĩ một thời gian về những phi vụ của những tên tin tặc này, phía kỹ thuật của Hỏa Linh cũng vô cùng thận trọng mỗi khi mở khóa từng bước vào nhóm hacker này để hỗ trợ cô. Dường như có lẽ Anonymous nhận ra có kẻ tấn công, hoặc thậm chí biết còn biết kẻ tấn công là ai nữa cơ, có lẽ nhận ra người con gái mang cái danh tiếng dâm đãng khét tiếng đó chăng, hoặc vì bất cứ lý do gì khác nữa mà họ đã cố tình để lộ ra sơ hở để các kỹ thuật viên của Hỏa Linh tra ra nơi ở của họ. Châu nhận ra đây chắc chắn là bẫy, nhưng cô không có cách nào khác, không vào hang cọp sao bắt được cọp, dù sao chị đại cũng đã cứu cô một mạng và cho cô một con đường khác để đổi đời, cô có chết cũng phải hoàn thành được nhiệm vụ đầu tiên này.
Dưới ánh đèn le lói trong một con hẻm sâu tít tối tăm, cô dừng chân trước một căn nhà chung cư cũ gần như mục nát và sắp sụp đổ đến nơi. Rêu phong bám đầy dưới chân tường, sơn cũng tróc ra gần hết lộ ra những mảng xi măng cũ rích to tướng, Châu thầm tắc lưỡi những gã này cũng biết lựa chỗ mà ẩn trốn quá. Nhảy vào một trong những ô kính cửa sổ nứt mẻ sắp bể kia, cùng với tiếng rơi loảng xoảng của mảnh kính vụn xuống cũng chính là thông báo của Châu đến những gã chỉ biết ngồi trước màn hình máy tính kia rằng: DCA đã tới. Không có bất cứ dấu hiện nào đáp lại, chứng tỏ bọn họ đang chờ cô, mà thật ra cả căn phòng cũng im lìm không có bất cứ dấu hiệu nào chứng tỏ nơi đây đang có người sống. Sàn nhà bụi bặm đầy những nội thất đổ bể khắp nơi, độ dày lớp bụi chứng tỏ rằng nơi đây bị bỏ hoang không dưới chục năm. Cô thận trọng bước sâu vào trong căn chung cư, cả năm giác quan căng ra để đề phòng bẫy có thể ập đến bất cứ lúc nào. Nhưng có vẻ như Anonymous cũng đang chờ đợi cô đến căn phòng cuối cùng có hầm dẫn lối xuống trụ sở thực sự của bọn chúng. Luồn lách nhẹ nhàng xuống men theo cầu thang thoát hiểm bụi bặm, cô đứng trước một cánh cổng cực kỳ hiện đại trái ngược hoàn toán với môi trường xung quanh. Một đường laze chiếu khắp người cô một lượt và cánh cổng mở ra cùng một âm thanh trầm trầm khàn khàn:
– Mừng em đến với Anonymous, nữ sát thủ bí ẩn xinh đẹp – kèm với đó một tiếng huýt gió lộ liễu không hề giấu diếm
Khẽ nhướn mày nhẹ, Châu cẩn thận đi vào trong con đường mà lũ tin tặc này đang dọn ra cho cô. Đằng sau cánh cổng là một không gian rất rộng và hiện đại, đợi đến khi cô đi ra giữa phòng thì lập tức bốn bức tường bằng laze xuất hiện xung quanh cô, và phủ lên trên một lớp laze nữa, giống như cô bị một chiếc hộp bằng laze lật úp.
– Ra mặt đi, đánh lén xứng danh quân tử sao? – Diễm Châu khiêu khích những kẻ đứng sau trò mèo này
– Cô em thật sự không biết kiên nhẫn một chút nào cả…
Kèm theo đó tiếng cộp cộp nhè nhẹ bước ra đối diện với cô, nhìn gã rất không giống những kẻ hacker thông thường. Trong suy nghĩ của cô, những kẻ làm cho Anonymous hẳn là những tên ốm yếu gầy nhom, mặt phờ phệch trước những dãy mã biến đổi liên tục trên màn hình, chứ không phải là một tên mặc đồ vest đi giày da cùng thân hình vạm vỡ đứng đối mặt với cô như thế này.
Và khi hai ánh mắt đối diện nhau, cô biết, mình thích hắn rồi, hắn chính là Long, chính là kẻ sau cuộc gặp gỡ này quyết định sát nhập Anonymous và Hỏa Linh và không lâu sau đó quyết định phản bội tổ chức. Chính gã, cô ngàn lần khi đó không hiểu vì sao bản thân lại đồng ý thuyết phục Nguyệt đồng ý cho Long đầu quân cho tổ chức. Bản thân Long vốn còn lạ gì Châu nữa, khi những dấu vết về khả năng của cô văng tung tóe khắp những trang tin tức tối mật mà hắn thu thập được. Nhưng lần đầu tiên mặt giáp mặt như thế này không khiến hắn có chút bồi hồi:
– Em có thể hóa thân hồ ly?… – gã hỏi ngập ngừng nhưng dường như đang tự khẳng định lần nữa với cô thì đúng hơn
– Và giết anh trong nháy mắt! – không chối bỏ và cũng không thắc mắc vì sao gã biết thân phận thật của mình, cô thở nhẹ ra vài câu đậm mùi sát khí
– Anh… – Long hít một hơi thật sâu rồi thở ra để lấy lại bình tĩnh, hắn chưa từng lâm vào tình cảnh này bao giờ – có thể điều khiển được không khí!
Một làn gió mơn man thổi đến Châu như vuốt ve gò má xinh đẹp của cô gái đương tuổi đôi mươi như để chứng minh lời nói của mình. Cô thật sự bị cuốn hút vô điều kiện khi nhìn thấy anh ta, khi làn gió thổi đến, cô vô thức phẩy tay mình ra, tức thì một làn mây mù hơi nước bay tới chạm vào làn gió thoảng. Sự cộng hưởng biến thành một cơn mưa nhẹ khắp gian phòng, cũng như khiến cho lớp laze tắt đi. Nước chính là kẻ thù của đồ điện tử đấy, như bất chợt tỉnh lại khi màu đỏ nhấp nháy xung quanh biến mất, cô lập tức hấp thụ toàn bộ lượng nước biến thành một thanh kiếm bằng băng vô cùng sắc bén và lao đến Long. Gã hờ hững hất tay nhẹ sang một bên làm thanh kiếm trong tay Châu bị trật hướng, một tay hắn mạnh mẽ dang ra ôm lấy eo cô và kéo cô vào lòng. Tức thì một sự đồng điệu trào dâng lên trong lòng cô, ngước mắt lên nhìn gã đàn ông đang ôm chầm cô vào lòng đó, trong đáy mắt hắn cũng tầng tầng lớp lớp gợn sóng, cô biết chắc trong gã cũng nảy nở gì đó giống như trong lòng mình.
Và như chẳng hề báo trước, cô chồm tay lên kéo cổ Long xuống và ngấu nghiến lấy đôi môi khô ráp sương gió kia. Cùng với đó Long gồng mình bế bổng cô lên trong vòng tay rắn chắc của mình và cúi xuống hôn lấy đôi môi mềm kia thật sâu, lưỡi gã tham lam tìm hiểu khoang miệng cô, khẽ vờn lấy lưỡi của cô, hắn như muốn nuốt sạch toàn bộ nước trong miệng cô ra vậy. Cơ thể Châu gồng mình lên nhẹ và biến thành hồ ly nhưng với thân ảnh rất đẹp, dường như Long có khả năng khống chế sức mạnh hồ ly của cô, cô không thể hút lấy sinh khí của hắn được. Nhưng cô cũng chẳng còn mong muốn giết gã như ban đầu nữa, cô hoàn toàn bị Long mê hút cũng như chính bản thân Long không kìm được bản thân mà tháo cởi từng lớp áo lớp quần của Châu ra. Cô cũng đầu hàng chính đôi tay mình đang tự lần mò sang người Long mà giật phắt áo sơ mi ra làm nút áo văng tung tóe lên sàn nhà những tiếng long cong nhè nhẹ. Cô bò chồm lên người Long mà liếm mút từng phân từng tấc trên gương mặt điển trai kia, bàn tay đang lần mò cởi khóa quần tìm đến cơ quan mê muội chết người kia. Khi cả dương vật Long sừng sững hiện ra, Châu không kìm nổi dục vọng mà cúi xuống bú liếm con cặc gân guốc ấy bằng cả khao khát mà trong đời cô chưa từng xuất hiện bao giờ.
Nhấc Châu lên đảo chiều lại thành tư thế 69 thần thánh, cả khe lồn hồng hào múp míp cũng như lỗ đít của con cáo nhỏ đang khe khẽ phập phồng hiện rõ trong mắt Long, gã không kìm được mà lập tức vục mặt vào hít lấy hít để hương thơm nồng nàn mà lồn của Châu mang lại. Hắn thè lưỡi mình vào liếm láp hai mép thịt e ấp hững hờ ấy, dòng nước cứ chảy mon men vào miệng Long, hắn đút lưỡi mình sâu hơn khiến Châu ưỡn mình làm bộ ngực ép vào bụng gã hơn. Gã vươn tay xuống không an phận vò bóp lấy bầu vú đang căng cứ nhũ hoa tươi tắn đấy. Gã sắp không chịu được mất, đôi môi của Châu, lưỡi của Châu liếm láp lắt léo liên tục khắp con cặc của gã, bàn tay không an phận mà xoa lấy xoa để hai hòn dái to như hai quả trứng gà của gã. Gồng mình lên gã lật úp Châu nằm xuống phía dưới mình, không chờ đợi không nhấp nhả dạo đầu, gã tống thẳng con cặc đã cương lên cứng ngắc của mình bởi đôi môi đỏ quyến rũ kia vào trong lỗ lồn đã ướt nhoẹt từ nãy giờ vì lưỡi hắn kia. Ót một tiếng, cả con cặc của Long cắm ngập sâu trong lồn của Châu, gã bất đầu nhấp nhô những nhịp thèm khát, đôi môi hai con người say men tình không biết trời đất trăng sao tìm đến nhau, đôi lưỡi tìm đến nhau cuốn vào nhau bất tận. Những tiếng nhóp nhép bạch bạch liên tục với nhịp độ tăng dần khi Long gồng sức mà nắc vào lồn Châu những nhịp mạnh nhất, thô bạo nhất. Hơi thở cô đứt quãng, miệng rên rỉ những âm thanh đục ngầu và dục vọng đến mơ hồ, bàn tay cô bấu chặt lấy bắp tay Long, tay cào những đường hằn đỏ lên lưng Long. Cả trụ sở của Anonymous chìm trong những âm thanh khiến người nào vô tình qua đường nghe được phải đỏ mặt kia. Họ giao cấu với nhau quên cả thời gian, quên luôn cả bản thân, quên luôn cả nhiệm vụ tối cao mà cả hai đã được giao phải hoàn thành và thề bằng chính tính mạng của mình kia. Họ không biết gì nữa cả, họ chỉ còn biết mơ hồ vồ vập vào nhau bằng những cú nắc sâu thẳm thốn đến tận cùng nhất mà thôi…