Nụ cười của Nắng - Chương 9
Vậy là cuộc hành trình với 3 chiếc xe mở đường tiến vào rừng. Cheo leo qua con đường đất dài mà đôi khi xe phải trèo lên, lội xuống. Những bãi sình lầy như làm khó khăn thêm cho cuộc hành trình. Thế mà M chạy vun vút, thổ dịa có khác. Con Uoat cứ như con rắn len lỏi hết né chỗ này rồi chỗ khác. Hai xe sau cứ thế mà chạy theo.Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng nước réo vang, bãi đá dần hiện ra trước mặt.

Dừng xe trên bãi. M dướng dẩn cho các xe khác đậu rồi dỡ đồ đạc xuống. Nó cũng chẳng có gì, vác mấy cây cần ra gắn thẻo rồi móc mồi. Tung miếng mồi xuống dòng nước rồi neo cần đó. Nó choàng khẩu súng hơi qua vai, bỏ vào túi bịch đạn chì rồi rủ e đi theo:
– Đi bắn chim với a ko cô bé. Ở lại đợi tới lúc cá cắn câu hơi lâu đấy nhé.
– Ý. Cho e theo với. Lần đầu tiên e dc đi dã ngoại như thế này đấy.
Hôm nay e ko trang điểm, ko cầu kì kiểu cách như mấy lần trước. Cho dù thế nó vẫn phải công nhận. E đẹp. Đẹp một cách hiền từ. Nhảy chân sáo trên những mỏm đá, e như tan vào nắng sớm. Từng lọn tóc nhẹ bay, nắng chan hòa vào nụ cười e. Lại một lần nữa nó sững người vì e. Miệng khô khốc, nó cầm bình nước rồi quay lưng đi…………….

E lon ton chạy theo nó, hết chụp hình rồi lại ngắm cảnh. Đúng là cảnh suối này đẹp thật. E ko chụp hình cũng quả là một nỗi đáng tiếc. Nó thì cũng không quan tâm lắm. Mắt nó h đang để lên những cành cây. Phải nói với khẩu 12kg này thì nó có thể gây sát thương cho người nên từ chồn trở xuống là một phát hạ 1 con. Ngóng lên cành cây cao. Nó phát hiện một giò phong lan tuyệt đẹp, nhưng điều làm nó chú ý hơn là bên cạnh có gì đó động đây. Nhìn vào ống ngắm, Nó thấy rõ ràng là một con kì đà kha khá khoảng bằng bắp chân người lớn. Lên đạn, căn chỉnh cẩn thận rồi. “Phụt”. Tiếng hơi phát ra rồi con kì đà rơi như thể không còn bám trụ được nữa. Cầm lên, con vật trúng đạn vào đầu nên không còn khả năng kháng cự nữa. Nó ước lượng khoảng 4kg rồi bỏ vào bao. E chạy lại rồi cầm tay a hét toáng lên:
– Tay a làm sao mà máu me ko thế này ? A ngã ah ? Có đau không a ? Để e xem xem nào. Đây, lấy khăn của e mà buộc lại.
Mắt rưng rưng như sắp khóc. E vội rút trong túi ra chiếc khăn rồi toan buộc lại thì nó cản e.
– Cô nương nhìn kĩ chút đi. Hjhj. A mà bị thương thế thì a còn cười dc ko ? E hét to quá sao a bắn dc ???
– Ủa. Thế a ko bị sao ah ? làm e lo chết dc. Đáng ghét. Vậy thế máu từ đâu ra ?
Mặt e hồng lên, hai lỗ tai đỏ chín vì ngượng ngùng.
– Hjhj. A bắn dc con kì đà ấy mà. Ăn thịt nó bao h chưa ? Ngon lắm luôn ý…..
– Thấy ghét, xíu ko thèm ăn…….
Rửa tay ở bờ suối rồi lại tiếp tục. Lần này nó muốn tìm một con bìm bịp về cho ông cụ ngâm rượu. E vẫn lẽo đẽo theo sau. Dần dần nó bỏ xa e lại. Bỗng :
– Á.aaaaaaaaa……………
E thét lên làm nó tức tốc quay trở lại. Tình cảnh hiện ra trước mắt nó. E co rúm người thu lại một góc. Vội chạy đến bên e. Vừa thấy nó, e đã vội ôm chầm lấy rồi chỉ cánh tay về phía trước. Hướng mắt về phía đó,cách vài mét một con rắn hổ mang đang dựng đầu lên phì phì những tiếng đáng sợ.

Nó cũng hơi ớn loài này. Lên đạn, đưa nòng súng về phía đầu con rắn. Ánh mắt của con rắn h chỉ chú ý đến cái nòng súng. Còn cách 20 cm nữa là nòng súng chạm đầu. Nó bóp cò, con rắn bay ngược về phía sau do lực của viên đạn. Thở phào nhẹ nhõm. Nó vội hỏi e có bị cắn ở đâu ko ? Sau khi kiểm tra hết một lượt chắc chắn =)), nó mới yên tâm quay lại nhìn xem con rắn. Lực đạn quá mạnh khiến đầu nó thủng một lỗ khá lớn. Rút con dao găm, nó kê chặt béng đầu con rắn đi. Đỡ phiền phức, mất công chạm vào răng nanh nữa thì khổ.
An ủi e, nước mắt e cứ trào ra nhưng e không khóc. E thu người vào trong lòng nó mà khóc. E quá sợ rồi, đáng lẽ nó ko nên cho e đi theo. Bỗng nhiên e cất tiếng nói :
– A ác lắm. Biết người ta thích mình, chủ động nắm tay a, ôm a rồi chủ động hôn a nữa mà a không thèm quan tâm………… Người ta muốn a tối đó đưa đi chơi nhiều hơn mà a cứ bắt về. Người ta vì nhớ a nên mới đòi đi theo để rồi bị thế này…………… A biết mà sao a không thèm đế ý gì vậy ? ……………………………E không tin là mình yêu anh nhưng sự thật là e phải chấp nhận như vậy. Vắng a bên cạnh e chẳng hề thấy mình cười một chút nào. A có biết không ? ………………Hu. hu.
E vòng 2 tay lên ôm lấy cổ nó. Ôm thật chặt như thể e sợ nó sẽ lại bỏ xa e lúc nãy. Vừa ôm, e vừa khóc. Nó như chết đứng vài giây rồi vỗ về an ủi e.
– Đừng sợ nữa, có a đây rồi mà. Ngoan nào, đừng khóc nào. Con rắn nó chết rồi mà……
– A thôi đi…………A hiểu những gì e nói mà……………A hiểu hết những gì e làm với a. Nhưng tại sao a lại ko chấp nhận nó ? E chán ghét đến thế ư ?………..E không xứng để làm người yêu của a ư ?………………
Nó im lặng. Cả hai lúc này chìm vào sự im lặng và e thì vẫn đang ôm chặt nó. Nó không trả lời mà chỉ suy nghĩ. Không ai biết dc lúc này nó đang nghĩ j ( trừ ta =)) ). Một lúc sau, nó mới cất tiếng :
– A biết cả chứ…………… Ngay từ khi e vòng tay ôm a là a đã biết rồi. A cũng rất thích e. Nhưng a chưa thể tiếp nhận dc e ah……………………… Nỗi buồn trước kia quá lớn làm a suy sụp. A sợ lắm, sợ cái gọi là tình yêu. Sợ cái gọi là rung động. ………………….Nhưng thật sự, a đã rung động trước e………………… E hãy chờ nhé, chờ cho tình yêu quay lại với a……………….Và khi đó, e sẽ dc đón nhận một t.y đầy trọn vẹn và chân thành từ a…………………………..
– Người lớn hứa là phải làm đấy. Ko dc nói dối con nít đó nghen ông già khó tính.hehe.
Giọng vui vẻ trở lại, e lại ôm chặt nó, nở nụ cười rạng rỡ. Kéo nó xuống, e trao cho nó một nụ hôn. Không phải hôn má như lần trước mà lần này đích đến của e là đôi môi. Môi e thật ngọt. Nụ hôn thật ngọt ngào giữa rừng khi mà ánh nắng mai len qua kẽ lá chiếu xuống mặt đất. E trao cho nó yêu thương, trao cho nó tình yêu của e và trao cho nó nụ hôn đầu tiên………………….
Rời khỏi người nó. Em e thẹn quay mặt đi. Hai vành tai đỏ như gấc cho thấy e đang ngượng ngùng. Nó mỉm cười rồi quay mặt e lại đối diện với mình. Nó hôn e. Cái hôn như thay nó trả lời. Lại một lần nữa nó dc nếm vị ngọt của đôi môi e. Mắt e nhắm nghiền với đôi má hồng hồng……..

Nó ôm e thật chặt rồi thả ra. Giọng nó cất lên :
– E sẽ đợi chứ ?
– Vâng ! E sẽ đợi. Đợi đến khi nào pha lê có thể lành lặn trở lại. Và khi đó e sẽ là người cgai’ hạnh phúc nhất………..
– Mình về thôi e…………..