Nụ cười của Nắng - Chương 8
– Mày đi đâu mà son môi đỏ chót dính trên má thế kia ? Thế con ấy thế nào ? Chừng nào dắt về ?
– Cái j ? Má nói j ?
Chạy vội vào nhà tắm. Đúng là mẹ nó nói ko sai. Hai dấu môi hồng điểm lên một bên má của nó. Khôi hài sao lại trúng ngay cái lúm đồng tiền. Mỉm cười mà lòng thấy vui vui nó khẽ nói :
– E hại anh rồi đấy cô pé xấu trai ah. Thể nào cũng bị chất vấn cho mà xem.
Lau đi vết son. Nó có luyến tiếc 1 chút nhưng ko lẽ lại ôm cái mặt thế này đi ngủ. Khăn giấy vẫn lưu lại. Nó cười rồi kẹp lại cất đi vào ví. Lại phải ra ngoài trả lời chất vấn của TW rồi.
– Quen nhau lâu chưa thế hả ông trời con ? Hôm sau dắt về cho má nhìn chút nào….
– Dzời ơi. Hun cái chào tạm biết thôi đó mà. Má cứ làm quá cả lên. Chưa đâu. Ctrai má còn xa lắm.
Ba nó cứ tủm tỉm cười. Ông còn sợ thằng con mình liệt dương nữa thì cả họ mang tiếng =))=)). Ông hiểu khi một đứa cgai’ hôn ctrai là thế nào.
– À mà mai có con bé ấy đi chung nữa nghen ba. Nó mới chuyển về đây ở. Dắt theo cho vui…..
Khẽ chột dạ, ngày mai tuy mang danh là buổi đi câu cá nhưng thật sự không đơn giản như vậy. Đam chiêu suy nghĩ một chút rồi ông cất lời :
– Uhm. Nhưng mai thì mày lo cho nó. Ba còn có công việc vs cậu. Làm sao thì làm….
– Dạ. Con biết mà ba. Ba ngủ sớm đi. Mai đi sớm con sang gọi…..
– Uhm. Vậy dc rồi. Bà ra xem cửa nẻo thế nào rồi cũng ngủ đi. Già rồi mà cứ thức khuya coi tv, xem xem mấy con chó thế nào luôn.
Tắm vội rồi lăn trên giường. Ngoài trời gió vẫn thổi. Cầm dt, một tn đã đến tự bao h. Người gửi : « Pé xấu trai »
– A về tới nhà chưa ? Tối nay e vui lắm. Cảm ơn a nha. Thế mai e đi dc ko ?
Nhìn kĩ tn, gửi lúc 9h20. Lạ vậy cà, chỉ 5 phút sau khi nó ct e trở về. Mói thế mà e nó đã nt rồi. Nhìn đồng hồ. 9h45. Chắc e nó còn thức. Nó vội bấm reply :
– Ngủ chưa thế pé Kún ? A mới về dc 20’. Vừa tắm xong cầm dt lên thì thấy e nhắn. Mai nhớ dậy sớm chút nhé. Khoảng 4h10 a wa đón.
Bấm gửi. Chẳng mấy chốc màn hình dt của nó đã sáng lên. Là tn tl của e :
– Hehe. Sướng thế. Mai lại có người dắt đi chơi. Vậy mai phiền ông cụ khó tính wa đón cô tiểu thư này với nhé.
– Uhm. Báo trước là ông cụ này ko muốn chờ đâu đấy. Gọi 1 phát là ra ngay nhá.
– Nhớ rồi mà. Ông cụ ngủ ngoan nha. Mai còn sang đón e đấy.
– Uhm. E cũng ngủ sớm đi. Mai mà ko vác xác dậy nổi thì ở nhà luôn nhá.
Lục cái ví, lấy chiếc khăn có lưu lại dôi môi của e. Nó cười vui thích khi tưởng tượng lại cảnh đó. Cố nghĩ xem khi đó mặt e ntn. Cất lại vào ví. Nó lăn vào giấc ngủ với miệng mỉm cười…….
Reeng…reeng……
Chuông đồng hồ vang lên réo rắt. Nó cực kì ghét cái âm thanh này. Hôm nay lại là thứ 7 nữa chứ. Nếu ko có việc thì nó đã chẳng thèm đếm xỉa đến cái thứ quái ác đấy. Nhiều lần thiếu điều nó cầm cái đồng hồ ấy chọi vào tường rối đấy chứ. Thế mà vẫn chạy tốt. Tài thật. Thay quần áo, vệ sinh xong nó sang gọi ông cụ. Tiện thể cầm dt nhá máy sang cho cậu nó. Rồi lại nghĩ đến e, cô pé xấu xí. Bấm nút gọi, nó chờ từng hồi chuông nhạc chờ mà trong lòng phì cười. Trẻ con quá đi mất. Chẳng để nó phải đợi lâu. Điện thoại đã lập tức kết nối. Cái giọng ngái ngủ của e vang lên :
– Ư, sao gọi e sớm thế. Chưa tới 4h mà. Còn 10’ nữa cho e ngủ thêm đi…ưuuuuuu…..
– Thế tính mang luôn bộ đồ ngủ lên xe cho ấm ah ? đúng 15’ nữa a đến. Gọi mà ko ra là đi luôn ko kì kèo nhá. Nên nhớ là đi câu cá chứ ko phải đi hội đâu mà mặc váy dài váy ngắn.
– Dạ vânggggggggggg…..
To đầu rồi mà cứ như con nít ý nhỉ. Nó cười thầm rồi sang gara lấy xe. Hôm wa nó đã chuẩn bị cả nên bây giờ cũng chẳng lo lắng gì nữa. Chỉ có điều là chiếc này nó đi không quen lắm nên việc lấy ra ngoài hơi chật vật thôi. Cuối cùng thì mọi việc cũng đã xong. Cầm theo hộp thuốc cao huyết áp của ông cụ nữa là ổn. Nó phải chuẩn bị kĩ bởi mỗi lần đi câu là ông lại thích đi sâu vào trong suối. Lỡ có chuyện gì chắc nó không phản ứng kịp. Đưa ông cụ ra xe, nó lại nghe má nó thủ thỉ :
– Ông đi thì xem con bé ấy thế nào rồi nói lại với tôi nhá. Xem xem tính tình thế nào. Tiện thể họi thăm nó luôn. Về mà không có tin tức thì hôm sau chim của ông không còn nằm trong ***g đâu đấy.
– Dc rồi. Bà cứ ở nhà chăm sóc tụi nó dùm tôi. Tôi đi sẽ hỏi nó kĩ càng mà bà cứ lo.
Phì cười vì mẩu đôi thoại của các cụ. Đưa ông lên xe, nó nói với lại :
– Lại điều tra lý lịch rồi. Cụ bà ở nhà nhá. Tui đưa cụ ông đi đây. Hehe.
– Thuốc men cho ổng trong túi đầy đủ cả rồi đấy. Nhớ coi chừng đi đứng cẩn thận.
Cổng nhà nó dần khép lại. Chiếc xe lặng lẽ lăn đi trong im lặng. Nh2 nó nằm trong một khu yên tĩnh đa phần là cán bộ nên nó cũng không dám ồn ào. Ngoài đường vắng lặng. Lâu lâu vài ba người dân buôn bán ở buổi chợ sáng lại hối hả cho một ngày mới với hai bên xe đầy các thứ rau củ. Móc cái usb ra, nó cắm vào bật những bài nhạc về quê hương, về cách mạng cho ông nghỉ ngơi. Xe lăn bánh trên con đường Trần Phú rồi dừng trước cửa nhà e. Nhá máy, ánh điện từ trong nhà được ai đó bật lên. E dậy rồi. Đợi một chút, nó thấy một cục bông từ từ lăn ra mở cửa xe rồi chui tọt vào bên ghế phụ. Nó nói :
– Mới qua một đêm mà mập tròn nhanh vậy pé ? Hôm qua ăn no quá ah ? =))
– Dạ cháu chào bác. Bác xem anh ý bêu rếu cháu kìa.huhu. Lạnh quá thôi mà………>.<……..
– Uhm. Cái thằng tính nó thế đấy cháu. Nc lúc nào cũng hài hài trêu trêu mới dc. Bác vs bác gái đây mà nó cũng đâu có tha. À mà cháu tên j ?
– Dạ cháu tên Như Ngọc. Còn con trai bác gọi cháu là pé Xấu Trai, đêm qua còn đặt cho cháu là pé Kún. Ghur ghur………
– Uhm. Vậy thôi cháu nghỉ tí đi. Con gái không quen dậy sớm phải ko ? Bác cũng nghỉ một xíu. Để mặc cho nó lái một mình.
– Dạ vâng. Cháu cũng cố ngủ lại xem. Ple`. Có bác ở đây e ko sợ a nữa đâu nhá…..
Nó hoàn toàn bất ngờ trước khả năng làm wen của e. Bình thường nó đối diện với ông lúc nào cũng có một sự ngần ngại, sợ hãi hay chính xác hơn là cái áp lực. Nhưng với e thì ko, e nc một cách rất thoải mái khiến nó đôi lúc cũng phải nghĩ lại. Bạn mình hay là cháu gái ông cụ thế không biết. Vẩn vơ suy nghĩ một lúc thì đã đến nhà cậu. Đá đèn một phát, chiếc Fortune của cậu cũng đá trả lời. Vậy là ông ấy xong rồi. Hai chiếc xe bắt đầu đi khi màn đêm vẫn ngự trị. Trong xe lúc này chỉ có âm thanh từ loa phát ra cùng tiếng thở đều nhẹ nhàng. Bỗng có một bàn tay nắm lấy ngón út của tay nó đặt ở cần số. Liếc qua bên kia thấy e đang lấy ngón tay cào cào vào lòng bàn tay nó. Mặc dù không có ánh đèn nhưng nó biết lúc này, 2 má e đang hồng dần lên………
Chuyến này đi vào con suối ở huyện sát biên giới Cam. Cách tp hơn 100km nên phải đi sớm thế này. Hôm qua nó đã gọi cho thằng M bạn thân làm ở trạm kiểm lâm quản lý khu dưới đó. Thằng này cũng con cháu các cụ lớn nhưng lại không thích ở tp mà lại ưa về vùng sâu vùng xa mang cả vợ theo. Mà nó leo cũng nhanh chẳng mấy chốc đã leo lên trạm phó rồi. Tết năm nào cũng lên nhà nó thăm ông cụ nên ống quí lắm. Cũng nhậu với cậu nó mấy lần rồi. Nói chung là chuyến đi này chỉ có cái cục len tròn kia là lạ còn lại thì toàn người nhà. Con đường lúc này vẫn mờ sương đêm khiến nó phải chậm lại. Đường đi huyện nên hơi gằn nhưng với chiếc địa hìnhn ày chỉ là muỗi. Xe vẫn êm như thường, đôi lúc hiện ra cái ổ voi nó lại rê nhẹ côn cho xe tự trôi qua. Hai bên đường giờ này nhà cửa đã dần nhường chỗ cho cây cối trùng điệp. Mà kể ra thì lái xe ban đêm đi đường thế này nó cũng ớn. Bây giờ mà có thằng nào nhảy ra chặn đường xe thì nó tươm luôn. Khẩu k59 cấp cho ông cụ vẫn nằm trong xe, thêm bình xịt cay nữa khiến nó vững dạ phần nào.
Trời bắt đầu chớm sáng. Hai chiếc xe vẫn phóng đi lầm lũi. Sương đã tan nhưng trời vẫn còn mờ mờ. Sáng giờ nó chạy cũng được hơn nửa đoạn đường rồi. Đằng sau chiếc Fortune đá đèn rồi xi nhan tấp vào lề. Nó cũng tấp vào theo. Chắc là nghĩ ngơi một chút đây mà. Đập đâp nhẹ vào cái áo bông to tướng đang cuộn tròn đánh thức e. Rồi mở cửa bước ra đằng sau lấy hộp khăn giấy ướt. Rút một tờ lau mặt rồi mồi một điếu thuốc. Làn khỏi nhẹ bay lên không trung.Trời lúc này đã sáng hẳn nhưng mặt trời vẫn chưa lên. Tiến về phía xe cậu, nó hỏi qua loa vài câu rồi thông báo có thêm một người đi cùng. Cậu dặn nó là biết giữ ý một chút cho cậu vs ba nc. Vâng dạ rồi quay lại xe. Vứt vội điếu thuốc. Móc dt ra gọi cho M. Chuông chưa kịp đổ đã nghe giọng nó hét toáng lên trong dt :
– Mày đi cái đíu j lâu thế ? Biết bố chờ sáng giờ ko ?
– Mịa. Trời mà ko có sương thì bố mày tới lâu rồi nhá. Thế đang ở trạm ah ? Khoảng 20’ nữa bố tới. Lo chuẩn bị vác đồ lên xe đi là vừa.
– Rồi. Bố chờ mày…..
Cúp máy cái rụp. Thằng bạn nó vẫn luôn thế. Bắt dt người khác mà cứ làm như nó gọi ấy. Leo lên xe, đồng hồ cũng chỉ 6h kém. Nó chạy hơi chậm nên h vẫn còn ở đây. E thì đang tròn mắt ngắm phong cảnh sớm mai. Sương vẫn còn đọng lại bên sườn núi từng dải phất phới

– Ôi đẹp thế ! Nhìn cứ như Đà Lạt ý nhỉ. Mà còn xa nữa không anh ?
– Bây h ghé trạm kiểm lâm hốt thằng bạn a rồi đi khoảng 20km nữa là tới. Nhưng đường hơi xấu nên chắc đến nơi khoảng 7h hơn 1 tí.
– Bây h e mới hiểu sao lại đi sớm. Hehe. Mà bạn a làm kiểm lâm dưới đó ah ?
– Uhm. Tí gặp nó ngay đấy. Thôi ngắm cảnh đi.
Nhấn chân ga, chiếc xe lao vút đi. Gió vù vù thổi. Cảnh vật hai bên cứ vụt chạy qua. Chẳng mấy chốc. Cột quốc kì bay phất phới trên đỉnh trạm. Hiện ra trước mắt là chiếc Uoat cũ kĩ, thằng bạn ngồi kế bên đang ngồi uống trà bàn kế hoạch gì đó với mấy thằng lính mới. Thắng xe kịch một phát. Nó nhảy xuống rồi cười một tràng dài. Cả năm có lẽ chỉ gặp dc thằng M này 2 lần.Tính thằng M tốt nên nó quí lắm. M vẫn thường nhắn nó lên thăm ông già hộ với hỏi thăm ba nó. Sau tràng cười là bật ra câu chào hỏi wan thuộc của 2 thằng :
– Rót bố miếng nước nào. Đi sáng h bố chưa uống miếng nước nào.
– Mịa. Làm bố chờ nãy h. Đây, uống đi rồi đi.
– À. Có chút quà gửi ae. Mày mang vô hộ tao nói là a Q gửi ae.
– Hề hề. Bố cảm ơn nhá.
Vậy là cuộc hành trình với 3 chiếc xe mở đường tiến vào rừng.