Nụ cười của Nắng - Chương 12

Nó cứ đi, đi mãi. Nó không biết đi về đâu nữa. Bây giờ liệu nó có thể dừng ở đâu ? Không ai có thể hiểu dc tâm sự của nó. Giờ nó đang chơi vơi giữa những cảm xúc. Tiếng pô xe gào rú trong cơn mưa lạnh. Đúng, bây giờ nó lạnh lắm. Ai có thể ôm lấy nó lúc này ? Trời càng mưa to, hình ảnh nụ cười của e càng hiện rõ trong tâm trí. Siết mạnh tay ga, chiếc xe lại lao vút đi. Người đi ngoài đường nghe tiếng xe vội tấp sát lề đường tránh cho cơn giận dữ cuồng loạn này lao đi. Đêm đó nó dạo khắp thành phố vài vòng liên tục. Mưa đã tạnh rồi……………….
Thắng gấp, chiếc xe như không theo sự điều khiển của nó nữa. Bánh xe đã dừng lại nhưng trớn xe vẫn lao đi. Mưa khiến dường quá trơn, bánh sau quay ngang khiến nó chật vật lắm mới có thể lấy lại sự cân bằng. Tức giận nhìn vật cản đường mình. Hai thằng oắt con choai choai đang đứng lại chửi rủa những lời thô tục với nó. Đá chống, lẳng lặng tiến đến trước mặt hai thằng đó. Mặt nó lúc này cực kì đáng sợ. Ánh mắt đỏ ngầu khiến hai thằng kia bủn rủn chân tay.
Không nói một lời, nó táng thẳng vào đầu thằng cầm lái. Cú đánh rất mạnh. Chiếc Sh mới toanh không còn điểm tựa ngã thẳng xuống đường. Thằng nhóc ôm mặt nằm rên rỉ dưới đất, nó đưa gót giày đạp vào mặt thằng đó thêm một phát nữa rồi quay sang thằng ngồi sau. Lúc nãy nó đã kịp nhảy khỏi xe mặc cho bạn nó ngã kềnh. Dựa hẳn vào cột đèn đường, thằng nhóc run lẩy bẩy khi ánh mắt nó quét tới phía này. Thằng nhóc muốn chạy nhưng không thể nào cất nổi bước chân nữa. Ánh mắt đó quá kinh sợ khiến thằng nhóc không thể chạy.
Những cú giơ tay lên của nó là cơ thể thằng nhóc lại phát ra tiêng hự hự. Tay nó lúc này đã thấm máu. Máu của nó chăng ? hay là trên khuôn mặt kia dây vào tay nó ? Nó chẳng cần biết. Nó chỉ biết khi thằng kia gục xuống, người dân lao ra cản nó. Vài tiếng la hét : “Cản nó ra chứ không chết 2 thằng nhỏ !”rồi lại là : “ Người gì mà tàn bạo thế không biết. Con nhà người ta mà nó đánh không chút thương tiếc.”. Quay lại nhìn đám người đang bâu vào bình luận. Ánh mắt nó như điện lướt qua khuôn mặt từng người. Đám đông im bặt khi nhìn vào khuôn mặt nó. Vài người nhát gan đã vội rời đi nơi khác. Mãi một lúc sau mới có ông trạc tuổi ba nó ra nói chuyện :
– Cháu tha cho mấy thằng nhỏ. Chú ngồi trong nhà nhìn thấy hết cả rồi, biết là hồi nãy nó đi sai nhưng cháu đánh nặng tay quá. Hai đứa nó đứng lên không nổi rồi . Thôi bỏ qua đi cháu.
– Vâng. Chú cũng trạc ba cháu nói nên cháu nghe. Chú nói luôn với người nhà hai thằng đó chút lên đón là nếu muốn kiện thì cứ kiếm thằng Nguyên Cá Chép này mà tìm kiện………..
Gằn lên từng tiếng sắc lạnh. Gai ốc của ông già cũng nổi lên theo từng tiếng gằn của nó. Đám người tránh ra cho nó bước đi như tránh một tên giết người đáng sợ. Nó chẳng cần biết. Leo lên xe, nó nổ máy rồi lại lao đi. Thấp thoáng đằng sau, nó còn nghe tiếng còi xe cấp cứu.
Lang thang một hồi nó dừng lại. Bà cụ bán thuốc bên đường nhìn nó với một ánh mắt sợ hãi. Mua gói thuốc rồi hỏi mượn bật lửa. Bà sợ đến mức không dám đòi lại. Cố gắng cười với bà nhưng nó không thể làm vậy. Cơ mặt nó không thể dãn ra để nở một nụ cười. Nhìn kĩ lại, nó nhận đây là con đường Trần Phú quen thuộc. Nhà của e ở đây, ngay sau khúc cua kia thôi. Những hình ảnh buổi đi chơi hiện lại trong đầu nó. Bổng nhiên nó muốn nghe giọng e, nghe e làm nũng. Nghe tiếng cười vô tư của e làm nó thấy vui vẻ. Móc dt ra gọi. Chuông đổ từng hồi nhưng e vẩn không bắt máy. Chán nản, nó đang tính ngắt cuộc gọi thì dt lại phát ra tiếng. Nó hỏi :
– A gặp e bây giờ dc ko ?
– Anh chưa ngủ ah ? E đang chuẩn bị đi ngủ rồi này. Mai được không a ? Khuya lắm rồi a về ngủ đi a.
– A đang ở ngay dưới cổng nhà e……..
Ngắt máy, nó chờ e. Chẳng mấy chốc, e xuất hiện với bộ đồ ngủ gấu trúc xinh xắn. Thấy nó. E thốt lên :
– A làm sao thế này ? Áo a đâu ? Tay a nữa. Sao lại đầy cả máu ? A té xe ah ? Thôi a vào nhà đi………
Vừa nói, mắt e vừa rưng rưng. E kéo tay nó vào nhà nhưng lại sợ nó đau. Cứ nhìn vào vết thương trên tay nó, nước mắt e lại rơi xuống lã chã. Lấy bàn tay còn lại gạt đi những giọt nc mắt của e. Nó nói :
– Tay a không sao đâu. Có chút chuyện đó mà. A chỉ muốn đến nhìn e một lát thôi rồi a về.
– Cho dù có về thì a cũng băng lại đã. Nhìn tay a như vậy e không cam lòng.
Rửa sạch vết thương, e lấy cồn ra sát trùng.cho nó rồi băng lại. Lóng ngóng thế nào mà e đổ nguyên cả chai cồn vào vết thương. Nhìn e, nó cười hiền từ. Tay nó dc e băng bó lại thành một cục bông. Nhìn vào bàn tay lúc này đã tròn xoe. Nó lắc đầu chép miệng. Nhìn xung quanh, đây là lần đầu tiên nó vào nhà e.
Căn nhà yên lặng chỉ trừ tiếng gõ tích tắc đều đặn của đồng hồ. E ở một mình trong căn nhà vắng lặng này. Ly nước gừng nóng được e mang ra. Nhấp từng ngụm nhỏ, nó hỏi e về gia đình e. Được biết nhà e vẫn đang ở Sg. E lên đây một phần là để trốn tránh cái xô bồ của Sg. Một phần nữa là tìm cách phát triên thị trường của gia đình ra khu vực Tây Nguyên. E có vẻ dối nó một điều gì đó. Ánh mắt của e lảng tránh cái nhìn của nó lúc này. Nó chẳng quan tâm……………
Lặng lẽ nhìn nó ra về. Bóng hình nó sắp rời xa e. Dắt xe ra ngoài, bước chân xiêu vẹo của nó làm e thấy nhói lòng. Tiến tới, từ đằng sau, em quàng hai cánh tay ôm thân người nó vào lòng. E nói, lời nói như cơn gió bay thoảng qua nhưng vẫn đủ cho nó nghe thấy :
– Đêm nay anh ở lại đây nhé. Nhìn a thế này e không yên tâm để a về. Ở lại với e nha a………………………..
Nó hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng của e. E như úp mặt vào lưng nó để giấu nỗi xấu hổ khi phát ra lời đó. E khồng cần nó phải yêu e, không cần nó phải nhớ e. Chỉ đơn giản là e lo lắng và không muốn nó đi về trong tình cảnh bây giờ……………………..