Nụ cười của Nắng - Chương 11
Nó nhẹ nhàng thả em ra rồi đứng dậy. Những lọn tóc mất trật tự lòa xòa trên khuôn mặt e. Nhẹ đưa tay lên vuốt, e nhìn nó bằng ánh mắt ướt át trìu mến. Nó muốn lại hôn e, muốn bỏ lại tất cả, chỉ có nó và e ở nơi này thôi. Nhưng không thể làm dc. Rất nhiều thứ đang đợi nó trước mắt và nó vẫn còn một lời hứa gần như đã trôi vào xa vắng…….
Bước dưới những giò phong lan. Hoa khoe sắc như muốn vun đắp cho tình cảm của e. Ôm lấy cánh tay nó, em e lệ bước đi. Lâu lâu nó lại quay sang ngửi làn tóc e, thơm e một phát làm e càng thấy ngượng. Lúc về, nhìn câu nó đăm chiêu lắm. Còn ông cụ thì thấy e ôm tay nó lại cười cười ra vẻ : “ta biết hết rồi mà cứ giả vờ giấu”. Xếp hết đồ đạc còn lại lên. Cả ba chiếc lại lầm lũi quay trở về. Trên xe lúc này thay bằng những bài nhạc mà ba nó ưa thích đang là dàn loa công suất lớn của e. E rất có khiếu kể chuyện, e kể làm ông cụ say sưa với những gì e cảm nhận dc từ buổi đi chơi. Đột nhiên ông cất tiếng hỏi :
– Thế cháu thế thằng con bác thế nào ? Đi với nó khiến cháu vui không ?
– Có hơi ức một tí nhưng rất vui bác ah. Đi lần đầu thế này cháu thích lắm nhưng hơi sợ.
– Uhm. Cũng sợ thật. Con rắn ấy cắn chết người như chơi đấy.
– hjhj. Nhưng không sao. Có con trai bác ở bên cháu không còn thấy sợ nữa đâu.
– Haha. Thế bắt nó lấy cháu luôn nhé. Cho từ giờ về sau khỏi sợ gì nữa……
– Xuýtt………………………
Thót người, nó phải công nhận là ông cụ tinh thật. Mới đó đã nhận ra gì rồi. E đỏ mặt ngượng ngùng nhìn nó. Kết thúc câu chuyện ông cụ quay sang ngủ sau một buổi dã ngoại mệt mỏi. E cũng cuộn người vào cái áo lạnh to tướng của mình rồi giả vờ ngủ. Nó biết e giả vờ. Vì tay e đang lần mò tím đến bàn tay nó. Ngón tay nhỏ bé mềm mại cứ cào cào vào lòng bàn tay. Nó vừa cảm thấy buồn cười, vừa yêu cái tính trẻ con ngây ngô của e nữa. Nắm chặt bàn tay nhỏ. Nó thấy nơi khóe miệng e đang mỉm cười. Và nó cũng đâu có biết rằng trên xe. Người còn lại cũng không hề ngủ mà âm thần quan sát hành động của 2 đứa lúc này.
Đường về lúc nào cũng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc cổng chào thành phố đã hiện ra trước mặt. Tòa nhà Hoàng Anh sừng sững đứng. Vậy là hết ngày thứ 7, từ từ đưa chiếc xe lăn bánh trên đường. Hàng cây cổ thụ hiện ra làm nó thấy wen thuộc. Mới chỉ đến nhà e 2 lần nhưng sao nó lại cảm thấy wen đến thế. E chào ba nó rồi nhảy nhót vào nhà, trước khi đi còn kịp đánh mắt tinh nghịch cho nó. Quay về. Ba nó nói :
– Con bé được đấy. Ngoan hiền, lễ phép lại xinh xắn.
– Hề hề. Ba nói gì con không biết……
– Tao thấy cả rồi mà cứ giả vờ. Nhanh lên hôm nào dắt nó về cho má mày nhìn xem.
– Rồi rồi. 2 cụ cứ lo xa. Chưa có gì hết mà…..
Đánh xe vào nhà. Mang đồ xuống rồi để luôn ngoài sân mai rửa xe luôn đỡ mất công lùi ra. Nó chui vào nhà tắm tắm rửa cho sạch sẽ sau một ngày mệt nhọc. Tắm xong thì cơm canh cũng được dọn ra. Cả ngày hôm nay mới được hạt cơm. Đúng là mệt thật. Xong bữa thì cũng 7h. Đến giờ thiêng xem thời sự của ông cụ. Nó thì dắt xe ra ngoài mà đi uống cafe. Cái E71 rung rung trong túi quần nó khi đang đi. Mặc, nó không bao giờ vừa lái xe vừa cầm dt. Lần té xe trước cũng vì thế mà mém tí nữa là nó lăn vào xe tải.
Bước váo quán. Hôm nay cuối tuần nên có lẽ quán hơi đông. Lúc này móc dt ra xem lại thì nó thấy tin nhắn. Giật mình khi thấy cái tên người gửi : Con gái thần Mặt Trời.
. Tìm một bàn khuất trong góc chứ không phải là bàn nó thường ngồi nữa. Kêu phục vụ lấy chai Chivas 18 mà nó gửi tại quán.
Trong lòng nó lúc này đang rối ren.Nó không dám đọc. Đã 6 năm rồi chưa có tin nhắn từ số máy này. Nó vui vì e vẫn nhớ đến nó, vui vì sau một khoảng thời gian dài như vậy e vẫn còn lưu sdt của nó. Nhưng nó sợ, nó không biết nội dung tn của e là như thế nào ? Liệu e có cho nó cơ hội, cho nó thấy lại được những giọt nắng nhảy nhót như ngày xưa không ?
Lặng lẽ một mình trong góc quán. Mưa vẫn rả rích rơi. Cơn mưa bắt đầu tự bao giờ nó cũng không hề biết.
Tâm trạng nó lúc này đang cực kì hỗn độn. Tại sao sau 6 năm e mới nt cho nó ? 6 năm qua e đã làm những gì ? E có thay đổi gì không ? Và câu hỏi lớn nhất lòng nó : Câu trả lời về lời yêu nó đã trao cho e.
Đọc tin nhắn, nó thấy chỉ vẻn vẹn vài chữ : A khỏe không ? Liệu a có nhớ đến chủ nhân của sdt này ko a ?
Nó nhắn trả lời, không gọi. Nó muốn nghe giọng e, muốn gặp e lắm chứ…….. Nhưng nó không đủ can đảm làm điều đó.
– Chủ nhân của sdt này luôn hiện diện trong danh bạ a, trong kí ức a và cả con tim a nữa. Lâu quá rồi e nhỉ. A ko ngờ là e vẫn còn nhớ đến a, vẫn sử dụng sdt này đấy.
Đúng. Sdt của e đã quá wen thuộc, Hơn 6 năm trước, ngày nào nó cũng bấm số này. E liệu có biết rằng nó đã thuộc nằm lòng. Không chỉ sdt, mà tất cả về e. Nó nhớ hết những gì e thích, nhứng thứ e ghét. E ghét gián, ghét sự kềm cặp chèn ép. Và đã hơn 1 lần, e hét toáng lên rằng : E ghét a !!! E thích chụp hình, thích thơ thẩn ở những cánh đồng xanh thẳm, thích cái cứng rắn mà a hay áp đặt cho e đồng thời cũng cực kì bực tức với điều đó………………
E ghét a !!! Giọng nói của e vẫn văng vẳng trong đầu nó. Nó hối hận vì đã làm e khó chịu, làm e bực tức vì những kiềm kẹp của mình. Rượu cứ trôi ào ào vào cổ họng nó khiến một vài người khách ngồi gần e ngại. Cay của rượu, cay của nước đang dần lan trên khóe mắt. Nhắm mắt lại như một sự chấp nhận sự thật đầy cay đắng là e đã xa nó. Mắt nó nhòe đi. Tất cả kỉ niệm xưa kia nó vẫn còn nhớ. Tim nó như càng ngày càng thắt lại sau những kỉ niệm hiện qua. Mắt nó dần xuất hiện những gân máu. Càng ngày càng đỏ lên.
Lảo đảo cầm chai rượu ra mặt sau của quán. Hướng về tảng đá nằm sát mép hồ. Nó ném mạnh. Choang….chai rượu vỡ ra từng mảnh nhỏ. Mỉm cười lặng nghe tiếng gió. Nó quay lưng bước đi để lại đằng sau những ánh mắt kinh ngạc đến ngỡ ngàng của nhiều người.
Bây giờ, nó đã thật sự điên loạn……………………………………..