Nữ Cảnh Sát Dâm Đãng - Chương 38: Sự bất ngờ
Kết thúc buổi học, nó lê lết cái thân xác về nhà một cách mệt mỏi. Về đến bước những bước chân mỏi mệt lên trên phòng, vứt cặp và năn bịch ra cái giường. Sao thời tiết nắng nóng lại làm nó khó chịu đến vậy nhỉ. Đã là chiều muộn mà vẫn cứ nóng như thiêu như đốt là sao. Mệt mỏi với cái thời tiết nóng bức nó nằm ngủ lúc nào không hay.
Tỉnh dậy lấy điện thoại ra nhìn cũng đã gần 7h rồi, bỏ mẹ ngủ quên mất. Vội chạy xuống tầng gọi:
– Mẹ ơi…. Mẹ ơi…. Vẫn không có tiếng trả lời, sao thế nhỉ. Hừm, nó nhớ lời mẹ nó dặn là về muộn. Nhưng mà làm gì mà giờ này vẫn còn chưa về là sao, không biết mẹ nó đi đâu mà về muộn như vậy cơ chứ. Nó lề mề đi cắm nồi cơm rồi vo gạo như lời mẹ dặn và chờ đợi mẹ nó.
8h tối mà vẫn chưa thấy mẹ nó về, tự dưng nó có cảm giác gì đó nóng trong ruột. Chạy lên tầng trên lấy điện thoại ra và bấm số mẹ nó gọi. Vẫn có tiếng chuông nhưng không ai bắt máy, nó lại càng nóng ruột hơn, cứ chốc chốc nó lại gọi điện cho mẹ nó. Có tiếng xe máy ở cổng nó vội nhìn ra thì 8h15’ mới thấy mẹ nó phi xe về.
– Đi đâu mà về muộn vậy, ở nhà đợi mãi chả thấy về gì cả. Nó nói với giọng dỗi mẹ nó.
– Ôi rồi ôi, mẹ bận xíu việc mà! Nó thấy mẹ nó nói mà mặt còn tươi cười hơn nữa nét mặt mẹ nó còn có vẻ hồng hào hơn cơ, nó càng soi mẹ nó kĩ thì hình như có điều gì đó bất thường.
– Làm gì mà nhìn giữ vậy ông tướng.
– Không….. không có gì cả nó trả lời với vẻ đầy nghi hoặc.
– Thế đã cơm nước gì chưa mẹ nó hỏi
– Mẹ bảo đợi mẹ mang đồ ăn về
– Gớm nào, đây có món vịt quay, khoái khẩu của ông đây. Trông cái mặt xị ra kìa, không đáng yêu tẹo nào. Mẹ nó vừa nói vừa vẹo má nó làm nó không khỏi bị khó chịu.
Cái véo má làm xua tan đi mọi thứ nghi hoặc về mẹ nó. Nó thấy mẹ nó mang đồ ăn vào bếp rồi đi thay bộ đồ ở nhà một cách bình thường, nên cũng chả muốn hỏi gì nữa về việc nó sao lại về muộn thế. Bữa ăn tối diễn ra nhanh chóng. Tự dưng nó nhớ tới chuyện bác Thắng cùng cơ quan với mẹ nó, nay mới có dịp để hỏi cặn kẽ hơn ổng là gì với mẹ.
– Mẹ ơi, cái bác Thắng lần trước có về nhà mình ăn cơm là gì vậy mẹ. Nó nhấn mạnh vào chữ là gì.
– Mẹ nó mỉm cười với vẻ mặt ửng hồng trả lời: ghen hả hay sao mà tự dưng hỏi vậy.
– Ơ, ghen gì đâu, mẹ chả bảo là khi nào rảnh thì sẽ kể lại cho con nghe mà. Còn nói rõ là bác ý không như con nghĩ đâu. Con thì cũng đang nghĩ tốt về bác ý, nhưng mà mẹ bảo không như con nghĩ đâu thành ra con lại sợ mẹ ạ. Nó trả lời với đầy vẻ láu cá.
– Ờh, thực ra là như này. Mẹ nó hít một hơi thật sâu như để trút bầu tâm sự với nó. Mẹ cũng đã cho con mọi thứ mẹ có từ tình cảm tới cả cái tâm thân này. Với con mẹ không tiếc rẻ gì cả. Nhưng có điều mọi chuyện giữa mẹ con mình vẫn bị xã hội người ta lên án và phản đối kịch liệt con ạ. Đó đều những điều phi luân.
– Nhưng…………… chưa kịp nói thì nó lại bị mẹ nó cắt ngang:
– Mẹ biết, mẹ biết rằng con yêu thương mẹ rất nhiều là chỗ dựa cho mẹ. Nhưng đứng trên vai trọ là một người mẹ, mẹ cũng phải lo cho tương lai của con nữa chứ. Rồi sau này con vẫn cần phải lập gia đình nữa chứ, đúng không nào? Mẹ nó hỏi trong một sự tĩnh lặng lạ kì.
– Cái tiếp theo nữa đó là việc quan hệ tình dục của hai mẹ con chúng ta, lại hít một hơi dài rồi nói tiếp: Khi mẹ nói những điều như này là mẹ không phải hoàn toàn cấm con không được gần gũi với mẹ. Vì mẹ cũng rất hạnh phúc, rất ….sướng khi mỗi lần còn làm mẹ lên….bỏ lửng câu nói. Nhưng đó cũng mới chỉ là một phần thôi con ạ, có lẽ con cũng còn hơi trẻ nên chưa trải nghiệm nhiều nên chưa hiểu lắm việc mẹ nói.
– Ý của mẹ ở đây là mẹ cũng cần có một người từng trải sẽ giúp mẹ phần còn lại.
– Vậy là mẹ định đi bước nữa nó nói mà nước mắt rưng rưng.
– Cũng không hẳn như vậy đâu con trai, mẹ làm vậy là đều có lý của mẹ. Tất cả chỉ vì con mà thôi, con phải thật tuyệt đối tin tưởng mẹ. Nếu con còn không tin mẹ thì mẹ làm sao mà sống được đây, lúc này mẹ nó cũng đã rơm rớm nước mắt ra rồi.
– Con phải hiểu là mẹ sợ……mẹ….không kiềm chế nổi bản thân. Nếu mẹ và cứ quấn vào vòng xoáy tình dục chúng ta sẽ mãi đắm chìm trong đó và sẽ không bao giờ ngóc đầu ra được đâu con ạ. Mẹ nói trong sự im lặng của nó, nước mắt nó vẫn cứ rơm rớm ra, lặng lẽ mà không nói gì.
– Và cũng như ông trời xe duyên, mẹ quen bác Thắng. Bác ý cũng là người đã có gia đình và từng bị tan vỡ.
– Thôi con không muốn nghe nữa, tất chỉ là ngụy biện, tất cả chỉ là mẹ muốn cho mẹ mà thôi con không cần. Vừa nói xong, nó bỏ đi lên lầu. Để lại sau lưng nó một người đàn bà cũng đang rơm rớm nước mắt.
Huyền, mẹ nó lúc này có lẽ cũng nhận ra sai lầm. Huyền không định cho Tuấn biết ý định sớm của mình như vậy, vì Huyền biết Tuấn vẫn chưa thực sự hiểu được vấn đề. Hơn nữa con nàng cũng chẳng cho nàng giải thích hơn nữa để cho nàng hiểu. Giờ đây trong tim trí nàng lại hiện lên một lỗi sợ hãi, một lỗi sợ hãi khủng khiếp với ý nghĩ rằng con nàng sẽ ghét nàng. Sẽ coi nàng chẳng ra gì, khi đi tìm một người đàn ông khác để thế lấp nó, chứ không phải nghĩ về nó.
Dọn dẹp xong mọi thứ, Huyền lên trên phòng của con định gõ cửa bước vào. Nhưng nàng lại sợ, sợ phải đối diện với cái thực tại rối rắm mà nàng vừa nói cho con nàng biết. Nàng lại trở về giường thay bộ đồ ngủ rồi nằm thao thức về con nàng, về mọi thứ đã diễn ra và xảy ra cho nàng trong thời điểm gần đây.