Nữ Cảnh Sát Dâm Đãng - Chương 37
Nằm trên giường, nước mắt Hương đã rơm rớm trào ra, bên dưới cũng vậy những dòng tinh cùng với khí của nàng cứ úa ra nhớp nháp. Đầu nàng lúc này nó trống rỗng, nàng chẳng muốn nghĩ gì cả sau sự việc này.
Còn về phía Tuấn, nó đã bắt đầu suy nghĩ và rất nhiều câu hỏi xảy ra trong đầu nó lúc này. Bình thường nó thấy Hương khi lên đỉnh thì rên ầm ĩ sướng khoái. Bất chợt, nó nhớ lại cái lần cô quan hệ với tên Sếp của chồng. Có lẽ nào, nó chỉ ham muốn tình dục quá mà không hề suy nghĩ gì cho cô. Những suy nghĩ miên man cứ lòng vòng trong đầu nó.Có tiếng gọi cửa bên dưới của chồng cô làm cắt ngang mọi suy nghĩ của nó. Tiếng gọi cũng làm Hương tỉnh táo lại thêm một chút và nàng trả lời lại:
– Vầng đợi em một chút, Hương dùng đôi bàn tay xinh xắn khẽ lau những giọt nước mắt đang lăn dài trên má. Và thu vén lại bãi chiến trường và lấy quần áo để xuống nhà tắm. Một bầu không khí nặng trĩu giữa hai người. Mỗi người một tâm trạng không ai nói với ai câu nào.
Ngoài trời cũng đã trưa muộn, nhìn xuyên qua cửa sổ nhà cô đó là một loạt các tòa nhà cao tầng xung quanh đó, một sự tĩnh lặng kì lạ càng làm Tuấn trở lên rối rắm thêm. Nó quyết định phải về thôi, chứ ngồi ăn cơm nó cũng chẳng nuốt nổi nữa. Lặng lẽ, nó nhìn Hương cầm quần áo chuẩn bị mở cửa phòng đi ra. Nó đoán Hương đi xuống nhà tắm. Nó vội lao tới và nói:
– Em xin lỗi, em…………………………………………………………………………… nó như bị nghẹn lại không nói được lên lời.
– Hương không nói gì, tiếp tục mở cửa và đi vào nhà tắm, bỏ lại sau lưng thằng học trò màng nàng vừa ghét mà lại vừa thương.
Tuấn cũng cầm cặp và bước xuống cầu thang, nó thấy chú Hà chồng cô đang lụi hụi dọn cơm ra. Khi thấy Tuấn, Hà tươi cưới nói:
– Rửa chân tay đi rồi vào dùng cơm với cô chú. Hà nói mà không nghi ngờ gì dành cho Tuấn.
– Dạ……………. vâng, nó cũng chẳng biết từ chối chồng nàng như nào cho hợp lý. Nó đến để học với lý do ôn thêm để đi thi. Mà lại đúng vào giờ cơm trưa mới đểu, không ăn thì không hợp lắm mà ăn thì lại đối mặt với cố Hương. Thôi kệ, dù sao mình vẫn phải đối mặt với cô mà.
Hai chú cháu ngồi vào bàn một lúc thì Hương bước xuống, vẫn với vẻ thiết tha và điệu bộ đấy. Trước đó ít phút, nàng từng quan hệ với hai người đàn ông đó là chồng nàng và Tuấn. Nhưng gạt bay cái sự đó đi, nàng tươi cười nhìn chồng, còn mặc kệ sự có mặt có Tuấn. Khi thấy cô giáo như vậy, Tuấn không khỏi bị lạnh xương sống. Chắc là cô căm giận mình lắm đây, mình thực sự là không hiểu về cô. Có lẽ nó quá trẻ để có thể hiểu được tâm tự của một người phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ đã có chồng rồi.
Bữa cơm trưa diễn ra bình thường, không khí căng thẳng giữa nó và cô thì lại được san lấp bằng những câu chuyện của Chú Hà và Cô, thi thoảng là chú Hà và nó. Tuấn ngồi ăn cũng chả dám nhìn cô, thi thoảng cười một vài câu cho lấy lệ và làm sao cho cố gắng bữa ăn kết thúc thật nhanh và cuối cùng cũng kết thúc cái bữa trưa tệ hại đó. Nó định bụng bưng mâm vào nhà bếp dọn rửa thì Hương nhanh chóng bảo:
– Để đó! Nàng nói một cách lạnh lung, không them nhìn Tuấn.
– Uh, thế Tuấn ra ngồi uống nước với chú đi, cứ để cô dọn. Có lẽ Hà cũng nhận được sự không thoải mái của Hương lúc đó.
– Biết Hà chồng nàng có phản ứng, nàng vội dịu giọng xuống: Em ra uống nước với chú đi.
– Vầng, Tuấn trả lời với vẻ hơi buồn bã một chút và mệt mỏi.
Uống nước xong, Tuấn xin phép ra về vì cũng gần tới giờ học buổi chiều.Chạy ra chỗ quán nó hay gửi xe ở gần đó mỗi khi vào nhà cô để không ai phát hiện ra được.
Trời trưa thì nắng nóng, mà cứ đi tà tà vào ven hàng cây bóng dâm để được hưởng một chút mát mẻ còn xót lại trên con đường nắng nóng này. Vừa đi vừa suy nghĩ miên man về cô. Nó thực sự thấy mâu thuẫn trong cô. Cô đã cho nó quan hệ, nó vẫn còn nhớ như in từng cô nói: Người ta đã cho rồi, thì từ nay đối xử tốt với người ta. Cô đã dùng từ người ta xưng hô với nó điều đó đã làm nó rất vui rồi. Vậy mà sao, nó làm cô sướng mà cô còn lạnh nhạt với nó. Nó quyết định không nghĩ vớ vẩn nữa, mọi thứ rồi sẽ qua.
Nó là thằng đầu tiên đến lớp, nó nhớ tới mẹ và gọi điện cho mẹ.
-Alo, cục tưng của mẹ hả.
– Vầng con đây,
– Sao vầy, nhớ quá không chịu được gọi điện cho mẹ hử. Huyền nói giọng đầy dí dỏm.
– Sao mẹ biết hay vậy, nhớ quá nè và muốn è a uôn a ịt. Nó nói theo kiểu ngọng làm mẹ nó phì cười.
– Chả quan tâm hỏi han được cái gì, suốt ngày è ười a a à ịt, ô ải úc ào ười a ũng èm âu é ( đè người ta ra mà địt, không phải lúc nào người ta cũng them đâu nhé). Nó cũng phì cười vì nó rất nhanh đã học được cách nói của nó.
Bất giác nó giật mình nó lại nhớ chuyện cô Hương. Nó giờ mới vỡ lẽ ra và hiểu được mọi chuyên Hương lạnh nhạt với nó là vì đâu. Nó thở một hơi dài.
-Ơ sao thế cục tưng lại thở dài vậy,
– Cớ gì đâu, nó nhanh nhảu đáp lại đầy vui vẻ.
– Ừh, thế thì tốt. Chiều mẹ về muộn tý nhé.
– Muộn là mấy giờ.
– Ơ hay nhỉ, quản lý gì mà chặt thế hả ông.
– Của con lại chả quản.
– Không biết, còn phải xem thái độ của cưng nữa. Mẹ nó nói đầu vẻ trêu chọc nó.
– Ah, con cứ cắm cơm nhé, lúc nào về mẹ mua đề ăn về sau.
– Vầng, nó trả lời một cách bí xị
– Thế nhé cục tưng! Mẹ nó gọi rất xì teen.
– Vầng, cho gửi nụ hôn tới cô kia nhé!
– Ừh, cô kia thấy vậy mà bị ướt thì biết ai làm cho khô hộ đây. Mẹ nó nói với giọng điệu tram chọc và khiêu khích nó.
– Được, tối về sẽ có người chăm, thôi bye mẹ nhé. Có người vào lớp rồi.
– Okie bye baby!
Phù mẹ nó lại về muộn! nó cũng không quá bận tâm, thi thoảng mẹ nó vẫn về muộn mà. Chiều nay, không có tiết T.anh nào, rất may nó vẫn chưa phải giáp mặt với cô một lần nữa. Nó có ý định sẽ mời cô đi café và để có thể thanh minh cho cô hiểu và xin lỗi cô về những gì đã gây ra. Mỉm cười tự an ủi bản thân và hi vọng ý tưởng đó sẽ thành hiện thực.