Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 57
Ngày 1/5/2014 ngày mà em rời xa nó mãi mãi, trên đường về nó đi ngang quảng trường và dừng xe lại, nơi mà những kí ức thuộc về nó và em, nó ngồi ở băng ghế đá nhìn về hướng sân tập, nó cứ nhìn và ko nói gì
Chị: Duy đừng đau buồn nữa. Mi ở thiên đàng ko muốn thấy Duy như vậy đâu
Nó vẫn cứ ngồi nhìn ko nói gì rồi nó chở chị về sài gòn, đến nơi thì chú gọi cho nó
Nó: Alo
Chú: Duy à, hôm trước chú hơi nóng ko nghe con giải thích mà đánh con, con đang ở đâu
Nó im lặng một lát rồi mời trả lời: con đang ở quê
Chú: vậy con ở quê chơi vài ngày rồi lên đây làm lại nha
Nó ko trả lời chú mà cúp máy ngang, nó buông xuôi, nó chẳng muốn làm gì, nó chỉ muốn đi xa nơi này để đc bên em
Một tuần trôi qua, nó cứ ở trong phòng ko bước chân ra ngoài, nó sống cùng với bia và thuốc lá, tối nào nó cũng như thằng điên khi nghĩ đến em rồi hét lên, cho dù chị có khuyên hay an ủi nó như thế nào thì nó vẫn như vậy,
Như mọi hôm, nó ngồi ngoài lang can với chai bia, chị mở cánh cửa bước phòng đi lại chổ nó ngồi rồi lấy ly nước tạt vào mặt nó và tặng thêm cho nó một cái tát
Chị: tỉnh lại đi, Duy như vậy có vui ko, Duy như vậy thì Mi có trở về ko, sao cứ hành hạ mình như vậy
Nó cười nhẹ rồi nói: chị đánh em nữa đi, em vô dụng, em bất tài và em ko xứng đáng
Chị lôi nó đứng dậy rồi chỉ tay về hướng của quán NIIP
– Duy nhìn đi, có biết bao nhiêu người đang chờ Duy ở dưới, đam mê và tương lai, gia đình và bạn bè, cả Mi nữa, có vui khi thấy Duy như thế này ko, Duy làm mọi người thất vọng quá
Chị nói xong rồi bỏ đi xuống lầu, nó vẫn cứ nhìn về quán, ly nước lạnh làm nó thức tỉnh, nó sẽ ko làm mọi người thất vọng thêm một lần nào nữa, nó lấy quần áo vào phòng tắm rồi ra quán làm
Nó bước vào quán, mọi người ai cũng nhìn nó với đôi mắt ngạc nhiên và vui mừng, nét buồn đã ko còn trên khuôn mặt của nó, đã đến giờ, nó lên bục thay ca cho bé Quyên
Quyên nhìn nó cười: mọi người đang chờ anh đó, anh biết làm gì mà phải ko?
Nó cười rồi cắm dây vào Laptop, đêm nay nó sẽ cho mọi người nổ tung trên cài sàn này, nó phải cho em thấy bản lĩnh của nó, nó nhờ âm nhạc đập tan quá khứ đau buồn, mọi người nhảy trong thích thú và hét lên, tâm trí nó đc giải tỏa và quên đi nỗi buồn
Hết ca làm, nó bước xuống, chị đang đừng nhìn nó mĩm cười, nó lại gần rồi cười với chị
Chị: Tâm biết Duy sẽ làm đc
Nó: cám ơn ly nước lạnh của chị
Chị cười với nó rồi ngồi xuống ghế, nhờ có chị quan tâm và luôn nói chuyện với nó trong thời gian vừa qua, nên nó cũng vơi đi nỗi buồn, ngày nào chị cũng ở nhà nấu cơm cho no ăn và chia sẻ công việc với nó
Ngày 26/10/2014, như mọi hôm, nó vẫn đi làm, nhưng hôm nay chị ko đến quán, nó vẫn làm bình thường rồi xuống ngồi chơi với khách còn bé Quyên đang làm ở trên
Bất chợt âm thanh tắt ngang và ánh sáng cũng tối đi, có lẽ do cúp điện, nó nhìn ra ngoài thì đèn đường và các quán đối diện vẫn sáng
Nó đứng kên nhìn xung quanh xem coi bị trục trặc gì, rồi có ành đèn ở ngoài cửa, ánh đèn của ngọn nến, người con gái cầm chiếc bánh bước vào, có phải là chị, nó ko nhìn rõ
Rồi ánh đèn đc bậc lên, nó cứ ngỡ là chị nhưng ko phải, cả quán hát bài Happy Birthday tặng cho nó, Ty lại gần và đưa chiếc bánh cho nó, nó chỉ lo cho công việc mà quên mất hôm nay là sinh nhật nó.
Nó thổi nến và ước, âm nhạc nổi lên làm cả quán tưng bừng, nó lấy cho mõi người một ly bia rồi cùng nhau nâng ly như lời cảm ơn của nó
Nó vui vì đc mọi người quan tâm, nó uống với mọi người rất nhiều, nó ko muốn bị ngủ lại ở quán, nên đã lẻn trốn ra ngoài và đi về phòng, hôm nay là ngày vui nhất của nó trong mấy tháng qua, nhưng cuộc vui này đã thiếu đi một người, đó là chị