Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 54
Nó chạy đến nhà Mi, cánh cửa mở, nó thấy mẹ Mi đang tưới những cây hoa lan bên trong vườn, nó bước xuống xe và đi vào trong
Nó: con chào cô
Cô nhìn nó ngạc nhiên: Duy hả, con đến tìm bé Mi à, nó ở trong trên lầu, để cô kêu nó
Nó: dạ thôi ko cần đâu cô, con muốn nói chuyện với cô thôi
Cô dẫn no vào trong căn biệt thự ngồi ngoài sảnh
Cô: giờ con làm gì
Nó: con làm ở sài gòn, bác có ở nhà ko cô
Cô: ổng đi uống trà với bạn rồi
Nó: con có nghe kể về chuyện của Mi
Nó chưa nói hết thì cô lên tiếng: tội nghiệp con nhỏ, nó cứ khóc suốt, cô cũng ko ngờ bé Mi lại xảy ra chuyện này, nếu biết trước ngày đó cho nó lấy con thì mọi chuyện sẽ ko như thế này
Cô nói mà hai hàng lễ rơi xuống vì thương xót Mi, nó nói
– Số phận sao có thể nói trước đc cô, con chỉ muốn Mi hạnh phúc và vui vẻ thôi, như thế là quá đủ, con cũng sock khi biết Mi bị như vậy
Cô: nó về cứ ở trong phòng, ko biết nó có suy nghĩ dại dột gì ko, chỉ có hồi sáng là đi với con Út rồi về lại chui vào trong phòng
Nó trả lời liền như một tia hy vọng: con biết Mi rất buồn, cần có người bên cạnh quan tâm và chia sẻ, nếu cô và bác ko chê thì con sẽ ở bên Mi, chăm sóc cho Mi đến quảng đường con lại
Cô ngậm ngùi: cô biết con rất thương bé Mi, bao năm rồi con vẫn chờ nó, nhưng bé Mi nó…
– Mẹ
Nó xoay lên thì thấy Mi đang đứng trên cầu thang hét lên rồi chạy xuống chổ nó và cô, có lẽ Mi đã nghe hết những gì cô và nó nói chuyện.
Mi: anh đến đây làm gì, tôi ko muốn gặp anh, tôi tư lo cho mình đc, anh về đi
Nó ngơ người: em nói gì vậy Mi
Những giọt nước đọng trên khóe mắt Mi: tôi kêu anh về, tôi ko cần anh ko lắng cho tôi và tôi cũng ko cần anh chăm sóc tôi gì hết
Từ lúc nó biết Mi đến giờ, đây là lần đầu nó nghe giọng nói Mi lớn như vậy, giọng nói dứt khoát, giọng nói của sự tuyệt tình
Nó: anh và em yêu nhau, em biết điều đó mà sao em lại nói như vậy, dù em có như thế nào thì anh vẫn yêu em
Nó nói xong rồi liền chạy lại ôm lấy cơ thể gầy yếu của Mi, Mi đẩy nó ra rồi tán mạnh vào mặt nó
– Sao anh phiền quá vậy, tôi như thế nào thì tôi tự biết, ko cần anh quan tâm, nếu anh ko đi, tôi sẽ chết tại đây cho anh xem
Cái tát ko đau, nhưng lời nói của em làm tan nát lòng nó, những ước thề ngày xưa em còn nhớ, tình yêu nó dành cho em, em có biết, rồi Mi lên phòng đóng cánh cửa lại " rầm "
Nó chạy về trong tuyệt vọng , chẵng lẽ nó ko còn cơ hội nào sao, đt nó vang lên
Nó: con nghe chú
Chú: mầy đi mà ko nói chú tiếng nào hết vậy
Nó: tại con chạy về có việc gấp quá nên quên nói chú biết, con xin lỗi
Chú: ko có gì đâu, mầy đi đâu thì phải nói chú biết, quán phải có con, con Ty ko làm đc gì đâu
Nó: dạ, con hiểu, con chạy lên liền
Chú: uhm, thôi ráng sắp xếp công việc rồi chạy lên, mai còn giải đấu nữa
Chú cúp máy, nò chạy về nhà mà thơ thẩn chạy lên sài gòn trong suy nghĩ, 1h trưa nó nằm ở trong phòng ngủ vì mệt
Đến tồi nó ra quán thì thấy chị đang ngồi phía trước, nó lại gần rồi chị hỏi thăm nó
Chị: Duy lo công việc xong chưa
Nó: chưa đâu chị
Chị: Duy có chuyện gì nói Tâm nghe đc ko, trong Duy buồn lắm
Nó cười nhẹ: ko có gì đâu chị, cám ơn chị quan tâm em
Cả buổi nó ko nói gì và chẳng nở nụ cười, nó chỉ cầm chai và điếu thuốc ở lang can trên lầu. Nó nhìn thấy chiếc xe hơi dừng trước cửa quán, nó đi xuống gặp chú
Trong cánh cửa bước ra một thanh niên điển trai ăn mặc sang trọng, kế bên là chú
Nó: con chào chú
Chú cười với nó: đây là cháu ruột của chú, tên Thắng, du học ở mỹ về đây chơi, hai đứa làm quen đi
Nó: chào anh
Thắng ko nhìn nó mà đi thẳng vào trong ngồi, nó đi theo chú, vẫn là cái bàn cũ, chị ngồi kế bên chú, nó rót rượu cho mọi người
Chú hỏi thăm công việc ở quê nó rồi nói: ráng thi xong chú cho mầy nghĩ mấy ngày về thăm gia đình
Nó: cám ơn chú
Chú uống đc vài ly rồi lên xe đi cùng với chị và Thắng, thằng Thắng có vẻ láo cá và có ý với chị, nò ko quan tâm, chỉ mong chị ko phải là người như nó nghĩ
Nó về phòng chuẩn bị nhạc cho ngày mai đi thi, đầu nó trống rỗng, ngồi đc 10′ rồi nó lại lấy chai rượu ra uống, nó nằm ngủ lúc nào ko hay
Đến trưa nó đến chổ thi đấu, mọi người đang ngồi chổ cũ chờ nó, nó chào mọi người rồi ngồi kế chị đợi tới lượt thi của mình
Nó ko có tâm trang, nó ko có cảm hứng, nó chỉ thi cho có mặt, nhưng cũng ko để mất mặt mọi người
Đến giờ công bố kết quả top 4, tiếng ban giám khảo cất lên, mọi người điều hồi hợp nhưng nó thì ko
– Thí sinh thứ nhất: F.L
– Thí sinh thứ hai: Đỗ Quyên
– Thí sinh thứ ba: D.M.L
– Thí sinh thứ tư: Trần Anh Duy
Mọi người nhãy lên vì vui mừng còn nó thì vẫm ngồi yên, nó cảm thấy bình thường chẳng có cảm giác gì gọi là, nó cảm nhận đc chị đang nhìn nó rồi mọi người đi ăn chờ đến tối để thi trận final
Cả nhóm vào KFC gần đó để ăn và ngồi nghĩ, nó ăn đc một miếng rồi ngồi nhìn ra phố đường xe chạy, đt trong túi nó reo lên, nó đi ra ngoài cửa
Nó: em nghe nè chi út
Giọng chị hấp tấp: bé Mi nhập viện rồi, chị nghe cô nói là Mi bị ưng thư vòm họng, em về đây đi
Nó cúp máy rồi lấy xe chạy về trong buổi tối đó, tất cả bây giờ đã ko còn quan trọng với nó ngoài bé Mi, trên đường về đt nó cứ reo lên, của chị và Quyên gọi cho nó, rồi chú Quang nữa, nó ko quan tâm, nó chạy thẳng đến bệnh viện
12h khuya nó đứng trước cửa kính nhìn vào trong phòng, Mi như đang nằm ngủ, nó vào trong ngồi kế Mi, nó nắm lấy tay Mi và những giọt nước mắt của nó đã rớt xuống
Nó biết em rất yêu nó, nó biết em làm vậy là có nỗi khổ, nó vẫn hy vọng sẽ đc ở bên em dù em có xảy ra chuyện gì
– Em đừng sợ, anh đang ở đây, em sẽ vượt qua, anh tin em là cô gái mạnh mẽ như em đã từng đuổi anh… anh yêu em