Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 53
Vài hôm sau, nó đại diện quán " NIIP " tham gia cuộc thi Championships DJ do bé Quyên đăng ký, đây là cơ hội để cho nó phát triển và nâng cao trình độ, nếu hạng nhất sẽ đại diện việt nam qua Sin thi đấu vòng quốc tế
Nó gữi một cái Mixtape vào địa chỉ email của ban tổ chức chương trình và đc vào vòng thi đấu loại trực tiếp
Đến ngày thi đấu, mọi người trong quán và bạn bè của nó đến cổ vũ cho nó và Quyên, trong đó có chị " Tâm "
Sau cái đêm nó ngồi uống bia với chị, thì ngày nào chị cũng lại quán mua những hợp thức ăn nướng cho nó và cả quán dùng như một gia đình vui vẻ
Nhờ chị và bạn bè đi theo cổ vũ nên nó có tinh thần thi đấu và hoàn thành tốt phần thi của mình, pé Quyên cũng vậy
Mọi người điều la lên vì vui mừng khi nghe ban giám khảo thông báo nó và Quyên đc lọt vào top 8 trong 32 thí sinh thi đấu, 3 ngày sau là final
Đến tối, nó làm tiệc ăn mừng tại quán, mọi người ăn uống vui vẻ với nhau, rồi bóng dáng chị bước vào, ko biết nó say hay vì sao hôm nay chị lại đẹp đến vậy, chiếc quần ngố ôm bờ mông, ánh mắt huyền và mái tóc dài bồng bềnh làm nó như bị mê hoặc
Chị bước lại gần nó rồi lấy trong túi ra một món quà
Chị: Tâm tặng cho Duy nè, ráng lấy giải nhất nha
Nó chưa kịp nói thì Quyên lên tiếng: chưa chắc, còn em nữa chi
Nó: cám ơn chị, em mở ra xem đc ko
Chị cười: tất nhiên rồi
Nó mở hộp quà ra vả bất ngờ khi nhìn thấy cái tay nghe Beat Pro, nó thích cái tay nghe này lâu rồi nhưng chưa mua đc, nó vui mừng khi có người chị quan tâm đến nó, nó rót aw cocktail mời chị, rồi đt trong túi nó rung lên
" Chị Út ", mấy năm nay nó vẫn liên lạc với chị mà ko đc, sao hôm nay chị lại gọi cho nó, nó vừa vui và vừa buồn, nó đi ra ngoài nghe đt
Nó: em nghe nè chị
Chị: hồi chiều chị thấy bé Mi về nhà nhưng ko thấy ông Tuấn, nhìn Mi ốm lắm, ko biết xãy ra chuyện gì nữa, nếu em rãnh thì về thăm Mi đi
Nó: dạ, em cám ơn chị
Chị cúp máy, nó vào nói với be Ty: em lo cho quán dùm anh, anh phải về quê có chuyện gấp
Nó liền bỏ đi mặc cho chị hỏi lý do, nó về phòng lấy vài bộ đồ bỏ trong balo rồi chạy về quê
2h30 nó có mặt ở cổng nhà Mi, căn nhà tối và u ám, lòng nó nao nao ko ngủ đc nên ngồi ở quán cafe đến sáng
6h30, đôi mắt nó lim nhim vì mệt, nó vào trong rửa mặt rồi chạy vào gặp em, nó đứng bên nhà chị nhìn qua căn nhà của Mi, ko biết có ba mẹ Mi ở nhà ko, nó lấy đt ra gọi cho chị
Tiếng chuông reo lên rồi nó thấy chị từ cánh cửa bước ra
Nó: Ba mẹ Mi có ở nhà ko chị
Chị: đương nhiên là có rồi
Nó nói gấp: em muốn nói chuyện với Mi, chị giúp em đc ko
Chị đứng suy nghĩ lát rồi trả lời: em chạy lại quán cafe đầu cầu trước đi rồi chị chở bé Mi lại
Nó: cám ơn chị
Nói xong nó quay xe chạy lại quán cafe ngồi chờ, 30′ sau nó ko thấy chị đến, lòng nó càng lo lắng, rồi chiếc xe dừng trước cửa quán, nó thấy bé Mi bước xuống
Chị nói đúng, Mi ốm đi rất nhiều, nét mặt Mi tiều tụy ko còn thanh xuân như lúc trước, chị chạy đi rồi Mi lại ngồi đối diện nó
Cả hai chỉ nhìn vào mắt nhau ko nói lời nào, đôi mắt long lanh đầy sức sống ngày nào giờ đã thành đôi mắt sâu và buồn
Nó: em khỏe ko, nhìn em ốm hơn trước thì phải
Mi: em vẫn bình thường, trong em xấu đi phải ko
Nó: em lúc nào cũng là người con gái hiền lành và xinh đẹp trong mắt của anh
Nét mặt Mi vẫn buồn: anh sống tốt ko
Nó: anh sống tốt, em về một mình à, đứa nhỏ đâu em
Khi nhắc đến đứa nhỏ thì nước mắt Mi chảy xuống, nó liền nắm lấy tay Mi
– Xãy ra chuyện gì, em nói cho anh biết đi, em để trong lòng sẽ sinh bệnh đó
Mi rút bàn tay lại: Lần này em về đây ở luôn, em và ông Tuấn li dị rồi, em vô dụng, em ko giành lại đc đứa con của mình
Tuy nó chưa có con nhưng nó hiểu cảm giác này của Mi: em dự định làm gì
Mi lau đi những giọt nước mắt: em chưa biết
Không giang u buồn bao quanh cả buổi sáng, tiếng còi xe của chị cất lên rồi Mi lên xe về, nó ngồi thẩn thờ trong quán khi nghe những lời nói của Mi, Mi cần một người để quan tâm và Mi cần một người ở bên cạnh. Nó ko suy nghĩ nhiều bật dậy chạy lên nhà của Mi