Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 49
Nó ko ngờ đc gặp em ở nơi này, nơi mà nó tập cho em từng bước nhãy, gương mặt em vẫn cười mĩm với nó như lúc đầu gặp mặt, nhưng ko còn là nụ cười trẻ con hồn nhiên nữa mà là nét đẹp nụ cười của người phụ nữ đã có con
Nó đi lại gần Mi: em khỏe ko, em về lúc nào vậy
Mi: em về hôm qua
Nó: đứa bé dễ thương giống em vậy, cho anh bế nó đc ko
Mi truyền đứa trẻ qua tay nó, làn da trắng và mát lạnh, đứa bé đc hưởng hết nét đẹp từ mẹ, nó và Mi lại băng ghế ngồi, nó để đứa bé lên đùi
Mi: anh sống tốt chứ
Nó: anh sống ở sài gòn, công việc cũng ổn định, còn em
Mi cười mĩm: em cũng bình thường, ở nhà chăm sóc con
Nó: đứa bé kháu khỉnh quá, tên gì em
Mi: anh đoán đi, có tên anh nữa đó
Nó cười nhẹ: anh ko biết
Mi: Trần Duy Anh
Nó: tên đẹp, hôm nay đám cưới của Phong em qua dự chung cho vui
Mi cười: anh Phong có mời em mà
Chẵng lẽ Phong nói có bất ngờ cho nó chính là Mi đây sao: vậy nó giấu anh, ko cho anh biết em về
Mi: là em nói với anh Phong, anh đừng giẫn
Nó: vậy khi nào em đi
Mi: vài ngày nữa, thôi mình qua nhà hàng đi, cũng trễ rồi
Nó bế đứa bé trên tay đi kế bên Mi, mọi người xung quanh nhìn nó và Mi như một cặp vợ chồng hạnh phúc
Bàn riêng của nhóm nó đc đặt gần với sân khấu, mọi người cũng đến đông đủ, nó ngồi kế Mi, cả buổi tiệc nó chỉ gấp đồ ăn cho Mi và uống, nó ko ăn gì ngoài món tráng miệng, có thể ngày vui của Phong nó uống nhiều, uống để quên đi kí ức và chấp nhận với hiện tại
Nó biết mình đang làm gì, nó ko bê tha hay quậy hoạn, đơn giản nó chỉ ngồi im và uống
45′ sau Mi nói nó phải về có công việc, nó đưa Mi ra cổng, nó kêu thợ chụp hình cho nó với Mi và đứa bé, chỉ có 3 người, như một gia đình
Nó: để anh đưa em về
Mi: thôi, anh ở chơi với anh Phong đi, em đi taxi về đc rồi
Nó: vậy anh có thể liên lạc với em ko, sáng mai anh uống nước với em đc ko
Mi: em chưa biết nữa, có gì sáng em gọi cho anh
Mi đọc số cho nó nhá máy qua rồi Mi bế đứa bé lên taxi về, nó vào trong bàn ngồi với nhóm, nó thấy có lỗi với Phong, ngày vui của Phong nhưng nó ít nở nụ cười, nó chỉ biết uống và mòi thuốc
Chúc phúc cho Phong và Huyền xong nó chạy về nhà, 9h tối mà con đường vắng tanh, khác với sài gòn nơi nó sống, nó chạy về nhà mà người nó lạnh, ko phải lạnh vì gió mà lạnh vì cô đơn
Nó vào phòng nằm, nó cứ nhìn vào số điện thoại của Mi, nó có thể gọi cho Mi ko, nó có thể tâm sự với Mi ko, nó có thể gọi khi ko biết chồng Mi có đang ở bên cạnh Mi ko, có thể một cuộc gọi của nó sẽ làm cho Mi và người đó ko vui, lý trí nó ko cho phép làm vậy nhưng sao tay nó vẫn hành động rồi nhấn " Call "
Nó nghe tiếng nhạc chờ chậm rãi bên kia máy cất lên
" Từng giọt nước mắt … đắng … vẫn … thắm ướt … trên môi
Vì trong lòng em … chỉ … có … yêu một mình … anh thôi
Cũng không thể … xóa … hết nỗi buồn
Cũng không thể … xóa … hết nỗi nhớ
Trong con … tim em … vụn vỡ… "
Lòng nó thắt lại khi nghe bản nhạc đó, rồi lại tút tút, nó gọi thêm lần nữa thì thuê bao, chắc Mi đang ở cùng với người đó, Nó nhờ những ly rượu để cho qua hết đêm này