Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 48
Nó uống với Tâm hết chai champagne, người nó nóng lên, còn Tâm thì vẫn ửng hồng như lúc đầu, nó nằm xuống giường, Tâm nằm kế bên nó, nó cảm giác như Tâm đang nắm lấy cái tay đang lạnh lên của nó, rồi đt trong túi nó vang lên
Phong: Tuần sao về ăn đám cưới tao, ko về là đừng nói anh em gì hết nha
Nó: ok, tao sẽ về
Nó cúp máy rồi lấy cái chăn trãi xuống đất nằm
Tâm: có cái chăn, anh lót nằm rồi em đấp bằng gì, anh sợ em à
Nó lờ đi: ko có, anh ngủ nệm ko quen
Tâm chề môi: anh sạo quá, em ko ăn thịt anh đâu, lên đây ngay
Tâm ra lệnh cho nó như nữ hoàng, nó lên nằm rồi Tâm ôm nó ngủ như lần đầu nó ngủ ở nhà Tâm
Ngày nào nó cũng chở Tâm đi chơi, ăn uống đủ món và ngủ ở nhà Tâm. Ngày đi nó chở Tâm ra sân bay, khuôn mặt của Tâm đã ko còn vui như mấy ngày trước. Tâm đi chỉ mang theo chiếc vali và trên tay đeo chiếc vòng nó tặng
Nó: em vui lên đi, sắp gặp ba mẹ rồi
Tâm: nhưng em phải xa anh rồi, sẽ ko có ai chở đi chơi những lúc em buồn nữa
Nó cười: em khờ quá, thời gian trôi qua nhanh, 6 tháng em lại về, lúc đó em muốn đi đâu, làm gì, anh cũng sẽ đi với em
Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt Tâm: nhớ nha, anh hứa rồi phải giữ lời đó
Nó: anh có nói dối em bao giờ
Đứng trước cổng, Tâm ôm nó thật lâu, đôi mắt long lanh những giọt nước rớt xuống, nó cũng ngậm ngùi khi xa đứa em thân yêu này, chắc nó sẽ nhớ Tâm lắm
Nó: thôi, đừng khóc nữa, em vào đi ko thôi trễ giờ, qua tới đó rồi gọi về cho anh
Tâm: anh giữ gìn sức khỏe, nhớ lên FB thường xuyên để nói chuyện với em nha
Nó: ok, em bảo trọng
Cánh cửa kính khép lại. Tâm vẫy tay chào nó rồi quay lưng đi, nó đợi bóng dáng Tâm khuất dần rồi mới về
Đến nhà, nó thu xếp quần áo rồi chạy về quê, nó xin nghĩ 3 ngày để về thăm gia đình và bạn bè, coi như xã stress sau máy tháng làm việc mệt mõi
Nó chạy một mạch về đến nhà, thấy nó, mẹ vui mừng đi ra mở cửa cho nó
Nó: chào mẹ con mới về, mẹ khỏe ko
Mẹ cười: bố mẹ vẫn khỏe, thôi dẫn xe vào trong rồi nói
Nó dẫn xe vào nhà rồi mẹ lấy ly nước cam cho nó, lúc nào mẹ cũng mua mấy chai cam ép để tủ lạnh để cho nó uống, mẹ rất thương nó
Mẹ: cin sống ở trên đó đc ko, con mập ra rồi đó
Nó cười: da, có mấy người bạn giúp đỡ nên cũng ko khó khăn gì, còn công việc thì thuận lợi, con đc nghĩ mấy ngày nên về thăm bố mẹ với đi đám cưới của thằng Phong
Me: à, nó mới gữi thiệp cho con hôm qua, mẹ để trong phòng, con lên xem rồi tăm rửa gì đi
Nó lên lầu nẳm nghĩ đến tối rồi chạy lại nhà Phong, mọi người đều có mặt đầy đủ
Bé thảo vui mừng nhảy lên khi gặp nó, Thảo vẫn con nít như hồi trước, gương mặt non nớt giờ đã sắc sảo hơn
Thảo: anh về lúc nào vậy, lên sài gòn ở mà ko chịu qua thăm em gì hết
Nó cười: anh đi làm suốt, ko có thời gian, kì này lên rồi anh qua em chơi
Thảo: nhớ đó
Nó quay sang nói với Phong: chào chú rể, sao mặt mài chú rễ bơ phờ vậy
Phong: ai nói đám cưới sướng đâu, chạy đây chạy đó chuẩn bị mệt muốn đứt hơi
Nó cười: thôi ráng, đời người có một lần mà
Phong nhìn đểu nó: vậy khi nào tới lượt mầy đây
Nó: còn lâu
Phong: à, ngày mai đám cưới tao sẽ có bất ngờ cho mầy
Nó: đám cưới mầy mà sao tao bất ngờ
Phong: để mai đi rồi mầy biết hehe
Nó cười rồi vào nhà phụ mọi người trang trí những chổ còn thiếu sót, tối đó cả nhóm ăn uống ở nhà Phong đến tối mới về
Chiều hôm sau, nó chọn cho mình một chiếc áo sơ mi tay dài màu trắng thật lịch lãm để dự đám cưới thằng bạn thân
Nó chạy vòng ngắm đường phố của buổi chiều mát mẻ. Nhà hàng gần bờ sông thoáng mát, sát bên là quảng trường, nới mà lúc trước nó thường ra tập nhãy
Nó gữi xe rồi đi bộ ra quảng trường, buổi chiều nơi đây có nhiều người ra tập thể dục, đầy đủ lứa tuổi. Nơi đây thật yên bình, không xoa hoa, không cám dỗ, không bon chen như nơi nó đang sống. Nó hít một hơi thật sâu để cảm giác này động lại trong trí nhớ của nó
– Duy
Giọng nói người con gái phát ra từ phía sau lưng, nó quay lại, trên tay em bồng đứa bé, nó thấy chiếc nhẫn bạc đc xuyên qua sợ dây chuyền đeo lên cổ của đứa bé, chiếc nhẫn bạc vẫn sáng bóng theo thời gian, chiếc nhẫn nó tặng cho em, chiếc nhẫn làm em rời xa nó