Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 38
Phần II: TÌNH CỜ
– Mầy đi đâu vậy
Nó nghe tiếng noi thì nhận ra ngay là thằng Sơn, cùng phường với nó ỡ quê, tính Sơn vui vẻ và hay nói chuyện với nó
Nó: tao đi vệ sinh
Sơn: đi vệ sinh, cái ao mầy dính gì vậy
Nó lúng túng: à, nước mũi, tao bị sổ mũi
Sơn: à, sổ mũi, ra vườn ươm hỷ mũi hả
Nó: mầy khùng quá, thôi tao vào ngủ
Sơn: đm, tao biết hết rồi, tại ko nói thôi, mầy sướng thật, tao rình nãy giờ muốn bắn tinh luôn hahaha
Nó cười: vậy thì giữ bí mật dùm nha
Sơn: ừ, mai mốt cho tao rình nữa đc rồi hehe
Nó: mầy tới lắm rồi, thôi tao vào đây
Ngày tháng trôi qua nhanh, có thể lần này là lần cuối nó và Linh ân ái với nhau trong vườn ươm, Linh tựa đầu vào vai nó, đêm nay nó sẽ ko ngủ, còn mấy tiếng nữa thôi nó sẽ đc tự do, từ trước đến nay nó hoàn toàn ko có tình cảm gì với Linh, nó chỉ lợi dụng Linh mỗi khi nó ham muốn, phải, nó mất dạy, nó ko còn là người đàn ông như ở quê nữa, và cũng ko chỉ riêng Linh ân ái với nó ỡ cái vườn ươm này, mọi thứ điều là dối trá
Libh: mai anh ra quân rồi, anh nhớ lên thăm em nha
Nó: nếu có thời gian anh sẽ lên
Linh: anh nói ra quân sẽ lên sài gòn lập nghiệp mà, từ sài gòn ra biên hòa ko xa mấy hay để em vào thăm anh cũng đc, hihi
Nó: Linh à, thật chất anh ko hề yêu em, anh xin lỗi vì hơn một năm qua anh đã lừa dối em
Linh: anh đùa với em à, anh nói anh yêu em thật lòng mà
Nó đứng lên: anh nói nghiêm túc, chỉ vì anh muồn thân xác của em nên anh mới nói vậy thôi, anh xin lỗi
Linh liền đứng dậy tát vào mặt nó một cái thật mạnh: đàn ông các người điều khốn nạn như nhau cả, tôi ko cấn, đừng xin lỗi tôi
Linh nói mà hai hàng lệ tuôn rơi rồi bỏ đi, nó biết khi làm vậy sẽ có lỗi với Linh nhưng sự ham muốn của người đàn ông khốn nạn này ko kiềm chế đc, bởi vì trong tim nó chỉ dành cho một người mà thôi
Trời sáng sau khi làm lễ nó lên xe về nhà, nó chờ đợi cái ngày này lâu rồi, rất nhiều việc đang chờ nó làm, tương lai nó sẽ bắt đầu từ đây và em nữa
Xuống xe nó đi xe ôm về nhà, ngôi nhà quen thuộc trước mắt nó, mẹ vui mừng khi thấy nó vừa bước vào cánh cửa và ôm nó vào lòng, nước mắt mẹ rơi, nó cũng ko kiềm e9c nỗi xúc động
Mẹ: con trai của mẹ ốm đi nhiều quá, vào nhà tắm rửa rồi mẹ nấu mấy món con thích tối nay con gọi bạn bè lại chơi nha
Nó cười: da, mà mẹ làm ít thôi, chỉ có gia đình mình, bạn bè con lên sải gòn hết rồi, đứa đi học đứa đi làm, ko còn ai ở đây đâu, mà bố đâu rồi mẹ
Mẹ: bố con đi làm rồi, chiều tối mới về
No gật đầu rối lên phòng thay đồ, cảm giác thật thoải mái, nó làm một giấc đến chiều. Khi thức dậy nó liền lấy điện thoại gọi cho chị Út, nhưng ko bắt máy, nó tắm rửa rồi lấy xe chạy lên nhà bé Mi
18 tháng làm những con đường lạ lẫm và mới mẽ, có nhiều tụ điểm ăn chơi hơn trước, nó chạy đến nhà Mi nhưng căn nhà đã khóa cửa, nó hỏi thăm nhà chị Út thì đi làm chưa về, nó ngồi chờ chị đến khi trời sụp tối thì có ánh đèn xe thắng lại trước cửa nhà chị
Nó: chào chị Út
Chị giựt mình: trời, duy, em về hồi nào vậy, trong em khác quá
Nó: em mới về hồi trưa chị, bé Mi có ở nhà ko chị
Chị thở dài: bé Mi qua Sin sống hơn một năm nay rồi em, cũng chưa thấy về đây nữa, Mi có gọi cho chị mấy lần, nói nếu em có khó khăn gì thì giúp cho em, mà chị gọi lại thì ko đc
Nó ngậm ngùi lấy trong túi cái bao thư ra: chị cho em gữi, khi nào Mi về chọ đưa cho Mi dùm
Chị: thôi, em giữ đi, Mi biết em thế nào cũng trả lại nên đã nói chị trước là đừng lấy rồi
Nó: vậy thôi khi nào chị liên lạc đc với Mi thì cho em hay nha, em xài số cũ, cám ơn chị
Chị gật đầu rồi nó lên xe chạy về, làm sao nó có thể liên lạc với Mi đc bây giờ, ở nơi đó Mi có hạnh phúc như nó nghĩ ko, dù Mi có đi đâu chăng nữa nó cũng sẽ cầu mong cho Mi vui vẻ với cuộc sống hiện tại