Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 35
Đi bộ đội chỉ hết giờ chứ ko hết việc nên thời gian trôi qua nhanh, mới đây đã là chủ nhật nữa rồi, nhìn các bà mẹ vào thăm con mà nó thấy não lòng còn mấy đừa con gái vào thăm bồ nữa, nhìn mà tuổi thân, nó vào phòng nằm ngủ để cho qua thời gian, vừa nắm xuống thỉ đã nghe tiếng xì xào của mấy đứa trong phòng
– Con nhỏ nào đẹp quá kìa tụi bây, da trắng như bông bưởi, hôm nay toàn gái đẹp chịu muốn ko nổi vậy
Mấy đứa ở chung cứ chờ đến ngày chủ nhật là ra ngoài trước chọc gái, nó ko quan tâm mấy nên vẫn cứ nằm ngủ
– Duy ơi, có người nhà thăm
Tiếng ông chỉ huy cất lên, nó mở mắt ra, chẳng lẽ nhóm lên thăm nó, nó ngồi dậy và ra ngoài cửa, nó thấy đôi mắt tròn long lanh và mái tóc đem xõa dài, bé Mi đứng trước mặt nó mĩm cười, nó bất ngờ quá mêm ko nói nên lời, bốn mắt nhìn nhau như có nhiều chuyện muốn nói, nó cười nhẹ rồi lấy chiếu lót cho Mi ngồi
Nó: lau quá ko gặp em, em khỏe ko, sao biết anh ở đây mà lên vậy
Mi: em cũng khỏe, em hỏi anh Phong nên mới biết, anh thế nào rồi. trông anh ốm đi thì phải
Nó cười: ở đây cũng cực, em đi với ai, chồng em đâu
Mi: chồng em ở nhà, em nói nhà lên sài gòn khám bệnh nên mới vào đây thăm anh
Nó: vậy em với Tuấn sống tốt chứ
Mi: dạ cũng bình thường thôi anh
Nó biết khi ở bên Tuấn Mi sẽ ko hạnh phúc gì cũng vì chữ hiếu Mi phải làm vậy thôi
Nó: anh xin lỗi
Mi: anh đừng nói vậy, không phải lỗi của anh, vì em với anh có duyên mà ko nợ nhau thôi
Nó: có lẽ vậy
Mi: ngày anh lên xe, anh Phong nói cho em biết chuyện gia đình anh bị phá sản, em biết anh làm vậy để muốn cho em quên anh và sống tốt hơn, nhưng dù có ra sao đi nữa, anh là người thế nào thì trái tim em vẫn luôn ở bên anh
No chạnh lòng cuối mặt xuống: mọi chuyện đã qua, tất cả sẽ là quá khứ và kỉ niệm của anh và em, anh chỉ mong em sống tốt và hạnh phúc thôi
Mi cười nhẹ rồi đưa miếng trái cây cho nó: em sẽ sống tốt thôi, anh yên tâm, anh cũng phải sống tốt nha
Nó hiểu ý Mi muốn nói gì, nó biết Mi vẫn còn yêu nó nhưng nó có thể làm gì để quay ngược thời gian trở lại và đưa Mi đi thật xa, một nơi chỉ có nó và Mi, còn bây giờ là hai thế giới khác biệt, nó chỉ biết mĩm cười và xem đo chỉ là giấc mơ thoáng qua mà thôi
Phút chốc không gian tĩnh lặng Mi nhẹ nhàng hôn lên má nó: có thể đây là nụ hôn cuối em dành cho người em yêu và sau này chắc em sẽ ko vào thăm anh đc nữa
Mi lấy trong cái bao ra một hộp quà tặng cho nó rồi nói: khi nào anh buồn thì cứ lấy ra xem, nó có rất nhiều kỉ niệm của anh và em đó, thôi cũng trễ rồi, em phải về đây, anh giữ gìn sức khỏe đó
Mi nói xong rổi đứng dậy, nó tiễn Mi ra đến cổng, Mi quay lại vẫy tay chào nó, nó thấy đôi mắt long lanh của Mi đang ứ động những giọt nước, Mi bước lên taxi rồi khuất xa dần
Lòng nó ngâm ngùi trở về phòng, hộp quà nó để trêm giường mấy đứa bạn ở chung cứ tò mò kêu nó mở hộp quà ra xem, nó mở nắp ra thì thấy căn nhà lúc sinh nhật nó đã tặng Mi nhưng ko có miếng kính mà chỉ có tên nó và Mi trong căn nhà, và một bao thư dày cượm
Nó mở ra bên trong có một cọc tiền và 1 bức thư:
– Anh nè, có thể đây là lần cuối em gặp anh, tuy em và anh ko thể đến với nhau nhưng em rất hạnh phúc vì tình yêu anh dành cho em là chân thật, em cảm nhận đc điều đó, em rất buồn khi hay tin gia đình anh gặp khó khăn mà em thì ko thể giúp đc gì, em xin lỗi, anh đi bộ đội sẽ cực nhọc lắm, ko phải em ko tôn trọng anh, nhưng có sẽ giúp cho anh đc phần nào, nếu anh có khó khăn thì cứ liên lạc với chị Út kế bên nhà em. Anh nhớ tự chăm sóc mình và luôn mĩm cười như nhìn thấy em nha. Em yêu Anh. Bé Mi