Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 32
Đúng là cuộc sống ko biết nói trước đc điều gì, "quot; Nothings Is Impossible " in dài từ lưng quần lên nách nó và cả cái ngày tháng mà nó ko thể quên đc, nó chìm vào bia rượu và cần sa
Chỉ còn mấy ngày nữa, nó có thể làm gì khi trong đầu nó toàn những buồn phiền, nó buôn xuôi tất cả
Thảo: anh uống nhiều lắm rồi, anh cứ như vậy cũng ko giải quyết đc gì đâu
Phong: bé Thảo nói đúng đó, hết đêm nay thôi rồi bắt đầu với cuộc sống mới, dù mầy có ở thiên đàn hay địa ngục thì vẫn có anh em bên cạnh mầy, cố gắng lên, tao biết mầy ko dễ gụt ngã vậy đâu, đúng ko con trai
Phong vỗ lên vai nó rồi an ủi nó, hết đêm nay nó sẽ thành một con người khác, những việc xãy ra sẽ làm cho nó mạnh mẽ hơn. Tiếng chuông đt nó vang lên, Mi gọi cho nó nhưng nó tắt máy và cứ uống tiếp, nó say để quên đi hết những đau thương mà nó đã nhận và học cách chấp nhận sự thật, ko trốn tránh
Tối ngày 8/3 nó viết lá thưcho mẹ nó rồi lên phường, cả nhóm cũng lên trò chuyện cùng nó, hết đêm nay nó sẽ rời khỏi nơi này
Đêm khuya giá lạnh chỉ còn Phong và bé Thảo ngồi chung với nó, nét mặt ai cũng buồn và tiếc nuối điều gì đó. 7h sáng nó làm lễ xong, chỉ còn 15′ nữa xe chạy
Phong: mầy đi giữ gìn sức khỏe, mỗi tháng tao và nhóm sẽ lên thăm mầy, 18 lần cũng xong thôi
Thảo: anh đi nhớ viết thư về cho em nha
Nước mắt bé thảo rơi, thấp thoáng nó thấy bóng dáng Mi đi vào cổng, nó ko quan tâm, nó ôm bé Thảo vào lòng rồi hôn nhẹ lên môi bé Thảo, nó chào mọi người rồi bước lên xe thật nhanh
– Anh duy… anh duy, chờ em…
Nó biết chắc Mi sẽ thấy nó nhanh chống vì nhóm nó nổi bậc nhất trong phường này, nó vờ như ko nghe thấy rồi ngồi vào hàng ghế, nhắm mắt lại, lòng nó đau như cắt, nước mắt nó muốn chảy ra, nó chỉ mong chiếc xe lăn bánh thật nhanh rời khõi chổ này, để nó ko kiềm chế đc mà nghoảnh đầu lại nhìn Mi.
Xe chạy qua cầu Mỹ Thuận. mắt nó lim nhim vì đêm qua ko ngủ, trong cơn mê man nó thấy Mi và nó ân ái với nhau rồi hình ảnh người đàn ông 30t xuất hiện, nó giựt mình thức giấc, ông sĩ quan đánh thức nó, xe đã đến đơn vị