Nothings Is Impossible " My Life " - Chương 31
Nó chạy về đến nhà thì trời cũng đã tối, nó bước vào trong, mẹ nó đang ngồi ngoài sảnh
Nó: chào mẹ, mẹ gọi…
Nó chưa kịp nói hết thì mẹ đứng dậy tán vào mặt phải của nó, nước mắt mẹ rơi xuống má
– Bố mầy lên tim nằm ở bệnh viện, còn mầy thì tối ngày đi chơi, gọi đt cũng ko bắt máy, thằng bất hiếu
Mẹ lại tán vào mặt trái của nò, nước mắt mẹ chảy dài, 18 năm, chưa một lần mẹ la mắng nó, hôm nay mẹ lại đánh nó, mẹ nòi đúng, 18 năm qua nó chưa làm gì đc cho mẹ và bố nó, nó chỉ chạy theo tình yêu mà ko nghĩ đến gia đình
Mẹ lấy tay sờ vào má nó: mẹ xin lỗi, tại mẹ nóng và tức con quá nên kiềm chế ko đc, bác sĩ đang khám cho bố con trên phòng, con lên thăm bố con đi
Nó vừa lên lầu bác sĩ vừa đi xuống, nó vào phòng thấy bố đang nẳm mê man trên giường, nó lại ngồi kế bên và nắm tay bố. Nước mắt nó rơi xuống
Đã 3 ngày trôi qua, bố nó dần tỉnh lại, giọng nói bố yếu dần, làm sao nó có thể mở lời nói với bố nó chuyện của bé Mi đây, ông trời ơi, hãy chỉ cho nó một con đường sáng để nó bước đi, đầu óc nó rối bời
Ngày thứ 5, bố đã đi lại bình thường nhưng ko còn khỏe như những buổi chiều hay ra chạy bộ ở quảng trường và xem con trai mình tập nhãy, bố gọi mẹ vào phòng để nói chuyện, còn nó thì cứ nghĩ đến chuyênt của Mi
Nó đi tới rồi đi lui trong nhà suy nghĩ kỷ những lời mà nó sắp nói với bố, mong bố có thể giúp nó, nó thấy mẹ bước ra khỏi phòng, mẹ nói nó
Mẹ: Duy, con lại ngồi, mẹ có chuyện muốn nói với con
Giọng mẹ nghẹn ngào, nó lại ghế ngồi
Mẹ: ngày bố con nhập viện, mẹ nhận đc giấy trúng tuyển nghĩa vụ ở phường gữi cho con, mẹ để nó trong phòng bố, con lên xem đi, bố cũng muốn nói chuyện với con đó
Nó ngơ người ra ko biết chuyện gì, ngày nó thi chuyển cấp lên 10, bố đã làm hồ sơ chuyển nó qua trường trung tâm giáo dục thường xuyên để nó ko bị áp lực khi thi tốt nghiệp 12, bố nói bằng 12 chỉ là bàn đạp để cho nó lấy bằng đại học còn nghĩa vụ đã có bố lo, nó mở cửa phòng thấy bố đang ngồi trên cái ghế nệm mà bố thường ngồi làm việc, sắc mặt bố chất chứa những muộn phiền
Nó: con xin lỗi bố, con bất hiếu, bấy lâu nay con ko hỏi thăm sức khỏe của bố, mong bố tha lỗi cho con
Nó nói mà mặt cúi xuống, bố trả lời: con trai bố đã lớn khôn, bố ko trách con, bố biết con rất ngoan và nghe lời bố nhưng con trai à, từ nay con phải tự chăm sóc cho mình, bố đã già ko thể lo cho con đc nữa… Con nhớ lời bố dạy, ra đời sống phải học thêm hai môn học nữa, đó là học làm giàu và học làm người, nếu muốn giàu thì trước hết con phải học làm người…
Bố nói rất nhiều về triết lý sống cho nó biết để nó có thể như bố, môtt người làm thuê vươn lên làm chủ, nó hiểu những gì bố nói, nó biết số phận của nó phải làm gì. Anh xin lỗi