Những Xúc Cảm Thoáng Qua - Chương 19
Cháp 10:
Tôi không định viết chap này, nhưng thực sự hôm nay đọc lại mọi chuyện từ đầu, bao cảm xúc tự nhiên ùa về. Tôi viết chap cuối như một sự tri ân dành cho những ai vẫn theo dõi truyện của tôi, cám ơn mọi người. Và đây cũng là sự khép lại một kỷ niệm đẹp giữa tôi và cháu!
—————————————————————————-
Tôi đã say ở Y Tý! Say thực sự, sau khi đi nhậu cùng team về tôi còn vác thêm chai rượu, lên nhà sàn ngồi nốc một mình. Tôi thấy hụt hẫng thực sự, thậm chí khi em ôm ra ngồi cùng nói mấy câu an ủi tôi còn nghe chả rõ và sẵng giọng cùng em ấy, tôi rất ít khi mất kiểm soát cảm xúc như thế.
Đầu năm 2018, gần đến cái ngày mà 2 chú cháu đã hẹn nhau đi chuyến Sài Gòn – Đà Lạt theo kiểu hưởng thụ chứ không phải lê đít cả ngày đến chai cả mông trên chiếc xe máy. Bỗng nửa đêm cháu nhắn tin:
– Chú ơi, cháu xin lỗi. Chắc cháu không đi cùng chú lần này được nữa rồi
– Sao thế cháu?
Đáp lại tôi chỉ là im lặng… liên tục nhắn tin không được, tôi linh cảm có điều không hay, gọi lại cho cháu. Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc …
Mãi rồi L mới nghe máy, giọng cháu nghèn nghẹt, chắc mới khóc
– Cháu sao thế? có chuyện gì nói với chú đi, đừng làm chú sợ
– Cháu sắp lấy chồng chú à, nói chuyện người lớn rồi, còn một tháng nữa thôi…
– Lấy ai, thằng H à? lấy chồng tốt mà, đừng buồn!
Nói thế nhưng tôi chợt thấy con tim mình như thắt lại. Mấy năm rồi, mặc dù gặp nhau không nhiều, thậm chi có thể đếm được những lần 2 chú cháu gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp nhau là một lần NHỚ MÃI. Nó giống như kiểu bạn ngồi trên con tàu phiêu lưu chân trời góc bể, nhưng mỗi tháng 1 lần cần cặp vào bến đỗ. Tôi và cháu chẳng bao giờ nói lời yêu đương thề thốt, nhưng mà tình cảm giành cho nhau lại thật nhiều. Tôi đã nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không nghĩ nó lại đau đến thế…
– Không phải thằng H, người khác chú à
Rồi cháu kể, thằng đó là luật sư, hơn cháu 5 tuổi, nhà cửa cũng khá giả. Quen nhau qua họ hàng mai mối, cháu không có cảm xúc gì nhiều với nó, nhưng cũng không thấy ghét. Vậy là đồng ý lấy nhau, cháu cũng cần một chỗ dựa rồi, chứ không phải lông bông không tương lai như bên tôi.
Rồi cháu bảo, mình vẫn bay vào SG đi, cháu vào mời đám cưới, rồi cháu ra luôn, cháu không đi Đà Lạt với chú được nữa.
Tôi cười buồn, thôi cháu bay một mình nha, hôm đó chú cũng có việc không đi được rồi…
Trước hôm đi Y Tý mấy hôm thì cháu mời cưới, cháu bảo cháu mời mồm thôi, không gửi thiệp đâu. Tôi cười bảo "Thế hôm đấy chú đến với tư cách gì? NYC à?". "Là bạn đi, nyc kỳ lắm".
Tôi đã quyết định sẽ không đến dự, tôi lặng lẽ gửi một khoản tiền mừng vào tài khoản, rồi join một team lên Y Tý săn mây…
Đang trong cơn mê thì cháu gọi
– Chú đang ở đâu thế?
– Đang ở một nơi rất xa cháu à, chỗ này chú cháu mình đến rồi đấy, có trời, có mây, có lúa…
– Y Tý phải không chú, cháu đoán là chú sẽ đến đó mà
– Ừ…
Sau một khoảng im lặng, cháu chợt bảo "Chú có muốn gặp cháu 1 lần trước khi cháu lấy chồng không? Ngày kia cháu cưới rồi đấy"
Tôi đã định sẽ không gặp, để cháu yên tâm đi lấy chồng, nhưng cảm xúc của tôi đã phản bội tôi. Ngay sáng hôm sau tôi bắt chuyến xe sớm về HN, bỏ lại cả xe máy lẫn ôm ở lại.
Sau 3 chặng xe, mãi chiều hôm đó tôi mới về đến điểm hẹn. Cháu vẫn chưa ra được. Tôi chén một bữa no nê, rồi về phòng ks tắm rửa, ngủ một chút lấy sức.
Vừa chợp mắt thì cháu tới, vẫn mùi hương quen thuộc ấy, bao nhiêu năm vẫn thế… Tôi ôm ghì lấy cháu và hôn ngấu nghiến lên cặp môi nhỏ xinh ấy, như sợ sẽ không bao giờ được hôn nữa. Cháu cũng đáp lại cuồng nhiệt không kém. Lưỡi 2 đứa quyện vào nhau như muốn nút hết nước miếng trong miệng đối phương.
Cả 2 đã trần truồng từ bao giờ, như một thói quen, một việc quen thuộc mà 2 chú cháu vẫn làm trước đây.
Tôi tham lam nút lên đôi vú nhỏ xinh, làm nó đỏ lên, cương cứng. Chỉ ngày mai thôi là nó sẽ thuộc về người khác rồi, mặc dù nó cũng chưa bao giờ là của riêng tôi.
Tôi liếm khắp người cháu, từ cái cổ trắng muốt, cái tai lún phún lông tơ, bờ vai thon với cái xương quai xanh quyến rũ, tới bờ ngực, cái bụng phẳng với cái rốn nhỏ, cuối cùng là cặp chân dài và khe suối nhỏ ướt át, mời gọi.
Nước ra ướt đẫm tự bao giờ, tôi nuốt sạch. Không kìm được nữa, tôi nhấp ngay vào chỗ đó, chưa kịp để cháu BJ như mọi lần.
Linh á một tiếng, rồi thầm thì "hôm nay ra trong miệng cháu thôi nhé, đừng bắn vào trong, cháu sợ…". Chắc cháu sợ đêm tân hôn những giọt tinh trùng của tôi vẫn nằm sâu trong tử cung cháu, chắc cháu sợ dính bầu không biết của ai…
Nhưng nghe cháu nói thế chả hiểu sao tôi càng kích thích, tôi đóng thật mạnh. Lâu không gặp nhau cảm xúc trào dâng quá nên được một lúc là tôi đã cảm thấy mình sắp phun trào đến nơi. Tôi rút vội ra, mới vừa kịp ra khỏi cái bướm ấp áp của cháu thì tinh dịch đã phun đầy lên bụng cháu, lên đám lông xoăn đen của cháu.
Cháu dịu dàng cùi xuống liếm nốt chỗ tinh trùng còn đang rỉ ra từ dương vật của tôi, bú liếm sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ như một người vợ hiền đang sửa lại cà vạt cho chồng trước khi đi làm. "Chắc sau này Linh sẽ không làm thế này cho anh được nữa, anh cho Linh gọi anh là anh nhé!"
Tôi ôm chặt lấy Linh, hôn ngấu nghiến, một nụ hôn có vị mặn, Linh đã khóc tự bao giờ. Cây hàng của tôi lại cứng lên, tôi lại đâm vào, nhưng không hiểu sao tôi không còn thấy sướng nhiều như trước nữa, có lẽ nước mắt của em làm đau mất rồi…
Tôi để Linh ngồi lên, em nhấp, nhấp mạnh, giật giật, rồi gục xuống, ôm chặt tôi. Mái tóc dài xõa lên mặt tôi, nhồn nhột. Tôi vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của cô ấy, vuốt cả mái tóc dài và mượt, mân mê bờ mông tròn xoe, đâm từ dưới lên nhè nhè, chầm chậm để Linh có thể hưởng thụ phút cực khoái một cách thật lãng mạn.
Lần đó tôi đã không ra được, dù sau đó Linh đã cố dùng tay và miệng để thỏa mãn tôi, em muốn tôi được thoải mái một lần trước khi em đi lấy chồng. Chả hiểu sao, tôi không ra được dù đã rất cố gắng.
Linh chỉ ở được với tôi 1h, em còn quá nhiều việc phải làm, chắc để có 1h với tôi em phải sắp xếp nhiều, rất nhiều. Em không nói nhưng tôi hiểu điều đó, nên tôi không giữ em lại, chỉ hôn em một cái thật sâu khi tiễn Linh ra khỏi phòng.
Tạm biệt Linh, cô cháu bé nhỏ của tôi. Tạm biệt em!
Tôi không định viết chap này, nhưng thực sự hôm nay đọc lại mọi chuyện từ đầu, bao cảm xúc tự nhiên ùa về. Tôi viết chap cuối như một sự tri ân dành cho những ai vẫn theo dõi truyện của tôi, cám ơn mọi người. Và đây cũng là sự khép lại một kỷ niệm đẹp giữa tôi và cháu!
—————————————————————————-
Tôi đã say ở Y Tý! Say thực sự, sau khi đi nhậu cùng team về tôi còn vác thêm chai rượu, lên nhà sàn ngồi nốc một mình. Tôi thấy hụt hẫng thực sự, thậm chí khi em ôm ra ngồi cùng nói mấy câu an ủi tôi còn nghe chả rõ và sẵng giọng cùng em ấy, tôi rất ít khi mất kiểm soát cảm xúc như thế.
Đầu năm 2018, gần đến cái ngày mà 2 chú cháu đã hẹn nhau đi chuyến Sài Gòn – Đà Lạt theo kiểu hưởng thụ chứ không phải lê đít cả ngày đến chai cả mông trên chiếc xe máy. Bỗng nửa đêm cháu nhắn tin:
– Chú ơi, cháu xin lỗi. Chắc cháu không đi cùng chú lần này được nữa rồi
– Sao thế cháu?
Đáp lại tôi chỉ là im lặng… liên tục nhắn tin không được, tôi linh cảm có điều không hay, gọi lại cho cháu. Một cuộc, hai cuộc, ba cuộc …
Mãi rồi L mới nghe máy, giọng cháu nghèn nghẹt, chắc mới khóc
– Cháu sao thế? có chuyện gì nói với chú đi, đừng làm chú sợ
– Cháu sắp lấy chồng chú à, nói chuyện người lớn rồi, còn một tháng nữa thôi…
– Lấy ai, thằng H à? lấy chồng tốt mà, đừng buồn!
Nói thế nhưng tôi chợt thấy con tim mình như thắt lại. Mấy năm rồi, mặc dù gặp nhau không nhiều, thậm chi có thể đếm được những lần 2 chú cháu gặp nhau, nhưng mỗi lần gặp nhau là một lần NHỚ MÃI. Nó giống như kiểu bạn ngồi trên con tàu phiêu lưu chân trời góc bể, nhưng mỗi tháng 1 lần cần cặp vào bến đỗ. Tôi và cháu chẳng bao giờ nói lời yêu đương thề thốt, nhưng mà tình cảm giành cho nhau lại thật nhiều. Tôi đã nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra, nhưng không nghĩ nó lại đau đến thế…
– Không phải thằng H, người khác chú à
Rồi cháu kể, thằng đó là luật sư, hơn cháu 5 tuổi, nhà cửa cũng khá giả. Quen nhau qua họ hàng mai mối, cháu không có cảm xúc gì nhiều với nó, nhưng cũng không thấy ghét. Vậy là đồng ý lấy nhau, cháu cũng cần một chỗ dựa rồi, chứ không phải lông bông không tương lai như bên tôi.
Rồi cháu bảo, mình vẫn bay vào SG đi, cháu vào mời đám cưới, rồi cháu ra luôn, cháu không đi Đà Lạt với chú được nữa.
Tôi cười buồn, thôi cháu bay một mình nha, hôm đó chú cũng có việc không đi được rồi…
Trước hôm đi Y Tý mấy hôm thì cháu mời cưới, cháu bảo cháu mời mồm thôi, không gửi thiệp đâu. Tôi cười bảo "Thế hôm đấy chú đến với tư cách gì? NYC à?". "Là bạn đi, nyc kỳ lắm".
Tôi đã quyết định sẽ không đến dự, tôi lặng lẽ gửi một khoản tiền mừng vào tài khoản, rồi join một team lên Y Tý săn mây…
Đang trong cơn mê thì cháu gọi
– Chú đang ở đâu thế?
– Đang ở một nơi rất xa cháu à, chỗ này chú cháu mình đến rồi đấy, có trời, có mây, có lúa…
– Y Tý phải không chú, cháu đoán là chú sẽ đến đó mà
– Ừ…
Sau một khoảng im lặng, cháu chợt bảo "Chú có muốn gặp cháu 1 lần trước khi cháu lấy chồng không? Ngày kia cháu cưới rồi đấy"
Tôi đã định sẽ không gặp, để cháu yên tâm đi lấy chồng, nhưng cảm xúc của tôi đã phản bội tôi. Ngay sáng hôm sau tôi bắt chuyến xe sớm về HN, bỏ lại cả xe máy lẫn ôm ở lại.
Sau 3 chặng xe, mãi chiều hôm đó tôi mới về đến điểm hẹn. Cháu vẫn chưa ra được. Tôi chén một bữa no nê, rồi về phòng ks tắm rửa, ngủ một chút lấy sức.
Vừa chợp mắt thì cháu tới, vẫn mùi hương quen thuộc ấy, bao nhiêu năm vẫn thế… Tôi ôm ghì lấy cháu và hôn ngấu nghiến lên cặp môi nhỏ xinh ấy, như sợ sẽ không bao giờ được hôn nữa. Cháu cũng đáp lại cuồng nhiệt không kém. Lưỡi 2 đứa quyện vào nhau như muốn nút hết nước miếng trong miệng đối phương.
Cả 2 đã trần truồng từ bao giờ, như một thói quen, một việc quen thuộc mà 2 chú cháu vẫn làm trước đây.
Tôi tham lam nút lên đôi vú nhỏ xinh, làm nó đỏ lên, cương cứng. Chỉ ngày mai thôi là nó sẽ thuộc về người khác rồi, mặc dù nó cũng chưa bao giờ là của riêng tôi.
Tôi liếm khắp người cháu, từ cái cổ trắng muốt, cái tai lún phún lông tơ, bờ vai thon với cái xương quai xanh quyến rũ, tới bờ ngực, cái bụng phẳng với cái rốn nhỏ, cuối cùng là cặp chân dài và khe suối nhỏ ướt át, mời gọi.
Nước ra ướt đẫm tự bao giờ, tôi nuốt sạch. Không kìm được nữa, tôi nhấp ngay vào chỗ đó, chưa kịp để cháu BJ như mọi lần.
Linh á một tiếng, rồi thầm thì "hôm nay ra trong miệng cháu thôi nhé, đừng bắn vào trong, cháu sợ…". Chắc cháu sợ đêm tân hôn những giọt tinh trùng của tôi vẫn nằm sâu trong tử cung cháu, chắc cháu sợ dính bầu không biết của ai…
Nhưng nghe cháu nói thế chả hiểu sao tôi càng kích thích, tôi đóng thật mạnh. Lâu không gặp nhau cảm xúc trào dâng quá nên được một lúc là tôi đã cảm thấy mình sắp phun trào đến nơi. Tôi rút vội ra, mới vừa kịp ra khỏi cái bướm ấp áp của cháu thì tinh dịch đã phun đầy lên bụng cháu, lên đám lông xoăn đen của cháu.
Cháu dịu dàng cùi xuống liếm nốt chỗ tinh trùng còn đang rỉ ra từ dương vật của tôi, bú liếm sạch sẽ, cẩn thận tỉ mỉ như một người vợ hiền đang sửa lại cà vạt cho chồng trước khi đi làm. "Chắc sau này Linh sẽ không làm thế này cho anh được nữa, anh cho Linh gọi anh là anh nhé!"
Tôi ôm chặt lấy Linh, hôn ngấu nghiến, một nụ hôn có vị mặn, Linh đã khóc tự bao giờ. Cây hàng của tôi lại cứng lên, tôi lại đâm vào, nhưng không hiểu sao tôi không còn thấy sướng nhiều như trước nữa, có lẽ nước mắt của em làm đau mất rồi…
Tôi để Linh ngồi lên, em nhấp, nhấp mạnh, giật giật, rồi gục xuống, ôm chặt tôi. Mái tóc dài xõa lên mặt tôi, nhồn nhột. Tôi vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của cô ấy, vuốt cả mái tóc dài và mượt, mân mê bờ mông tròn xoe, đâm từ dưới lên nhè nhè, chầm chậm để Linh có thể hưởng thụ phút cực khoái một cách thật lãng mạn.
Lần đó tôi đã không ra được, dù sau đó Linh đã cố dùng tay và miệng để thỏa mãn tôi, em muốn tôi được thoải mái một lần trước khi em đi lấy chồng. Chả hiểu sao, tôi không ra được dù đã rất cố gắng.
Linh chỉ ở được với tôi 1h, em còn quá nhiều việc phải làm, chắc để có 1h với tôi em phải sắp xếp nhiều, rất nhiều. Em không nói nhưng tôi hiểu điều đó, nên tôi không giữ em lại, chỉ hôn em một cái thật sâu khi tiễn Linh ra khỏi phòng.
Tạm biệt Linh, cô cháu bé nhỏ của tôi. Tạm biệt em!