Những Vụ Hiếp Dâm - Chương 0
Cái … “Ngàn-Vàng”
Mấy trăn năm trước, thi-hào Nguyễn-Du đã mô-tả cái: “Vành ngoài tám chữ, vành trong bảy nghề”, hay là “Rành-rành sẵn đúc một tòa thiên-nhiên”.
Nữ-sĩ Hồ-Xuân-Hương cũng tả chân: “Phành ra ba góc da còn thiếu, khép lại hai bên thịt vẫn thừa”, “Quân-tử có yêu thì đóng cọc, xin đừng mân-mó nhựa ra tay” hoặc “Xin đừng ngó-ngoáy lỗ trôn tôi …” Những câu thơ trên diễn-tả “Con-sò của phụ-nữ” và sự kích-thích mơn-man khi làm-tình. Câu “Phành ra …” có thể đổi lại: “Vành ra ba góc hình “con bướm”, khép lại hai bên miệng “cái sò”…
Cái “Ngàn-vàng” còn gọi là“Vưu-vật” hay “Vật-qúy” của người phụ-nữ Á-Đông, Âu-Tây thì cái “ngàn-vàng” không ai biết nó là cái … quái gì?! Hơn nữa các em gái Âu-Tây không bao giờ chịu … giữ-dìn Nó khi vừa chớm tuổi 12, 13 … đã để “mất” từ tuổi … “Ô-mai” như nữ ca-sĩ xinh-xinh Thái-Hiền từng ca-tụng …
Vậy Cái “Ngàn-vàng” là cái gì?
Sở-dĩ có câu Cái “Ngàn-vàng” vì từ xưa, người Á-Đông rất qúy cái “Màng-trinh” của phụ-nữ, và phụ-nữ Á-Đông giữ-dìn “Nó” rất cẩn-thận, dành-dụm ấp-iu … suốt cuộc đời xuân-thì con-gái … Chỉ “cho” chồng hưởng-thụ “giây-phút ban-đầu” đêm giao-hợp sau khi cưới, còn gọi là đêm “Hợp-cẩn”, đêm “Giao-bôi” đer^m “Giao-hợp” … Người chồng trước khi “nhập-cuộc” làm-tình cùng người vợ yêu-thương … đem trải một tờ giấy trắng xuống dưới mông đít vợ … Khi chơi, người vợ sẽ bị rách màng-trinh những giọt máu hồng sẽ nhểu xuống tờ giấy trắng để chứng-minh nàng vẫn còn Trinh-trắng, (giấy xưa dùng viết chữ Nho?)
Lại có tục-lệ ở một vài nước Á-Đông người phụ-nữ trước đêm “Động-phòng” cùng chồng, phải đem cái Trinh của nàng hiến cho ông Thầy Tù Trưởng, hay là ông Trưởng-tộc, hay ông Thầy tu đạo gì đó để tỏ lòng cung-kính người trên, và cũng “chứng-minh” là người con gái trước khi lấy chồng vẫn còn trinh.
Những kẻ giầu có như quan lớn, phú-hộ, phú-ông xưa đã đem cả “Ngàn-vàng” mua lấy cái màng-trinh mỏng-manh hơn tờ giấy … bóng để “thơm” đê “hít-hà” khi ghé sát miệng vào hưởng lấy chất “tinh-khiết” của cô gái chưa … dính “bụi-trần!” … và “uống ấy những nhụy hoa tươi chất tình trinh-nữ “bổ-sung”cho sức khỏe đã cuối mùa … cho nên Nó mới “cao-quý” gía đắt Ngàn Vàng.
Mới đây, tháng 7 năm 2008, đã xẩy ra một vụ hi-hữu ở nước Anh.
Có anh chàng Ấn-Độ cưới một cô vợ bé-bé xinh-xinh về với số tiền đám cưới tốn hơn mấy chục ngàn đô. Nhưng khi “Động-phòng” anh ta “Mở cửa động-đào” nhắm-mắt làm-ăn hì-hục … với cô vợ trẻ run-rẩy hoà-đồng trong nhịp-yêu rạo-rực bên nhau … Sáng ra tìm mãi trên tờ giấy trắng thì chỉ có toàn … chất “trắng” ố-hoen, mà chẳng thấy giọt “mầu … hồng tiết-trinh” của cái “Ngàn-vàng” Em đã hiến cho anh tối qua!
Anh chồng Ấn-độ biết mình bị lừa, ăn phải “sái-nhì” nên tức-giân cành hông la-hét cô vợ đã làm mất cái “Ngàn-vàng” của … anh, và ra toà vô đơn kiện cô vợ “không chịu giữ-dìn” cho anh …
Vụ này do tuần-báo VN đăng tải.
Vụ kiện chưa đưa ra cho ông Toà xét-xử, nhưng mới chỉ có cái đơn đưa ra đã làm cả nước Anh phát hoảng kinh! Người ta đâu có biết cái “Ngàn-vàng” là cái quái gì từ hàng … trăm năm cổ-lỗ sĩ rồi! Đàn-ông bây giờ đừng hòng hưởng cái ấy nữa, chỉ là “ăn” sái nhì, sái ba đã là may, nếu không thì cũng phải chịu … “con ông”, “con bà” bốn năm “sái” mới tới mình!
Thủ-tướng Anh phát “sốt” lên … Ông ta không hiểu rồi Ngài quan-toà “Your Honorable” sẽ xử làm sao? Bởi chính Ngài Honor… cũng chưa bao giờ thấy Cái “Ngàn-vàng” trong cuộc đời cao-ngạo của Ngài!
Ở đây chúng ta bàn về Cái “Vưu-ật” hay “Vật-qúi” của phụ nữ.
Đã là “Vật-qúy” bao giờ cũng phải là những thứ có gía-trị rất cao, phẩm-chất tối-ưu như châu-báu, ngọc-ngà, vàng-bạc, kim-cương; mà “vật-qúy” thường khó giữ lại hay mang họa cho người có “Nó!”
Những phụ-nữ có Cái “Vật-quý” hay cái “Ngàn-vàng” thuộc loại đáng giá nhất trên đời phải kể phụ-nữ Á-đông “Em nhỏ của-em nhỏ”, khi làm tình rất khít-khao, nên “vật-qúy” của phụ-nữ Á-Ðông vô-cùng qúy-báu mà chỉ riêng đàn-bà, con-gái Á-đông mới có, nên khi làm tình “vật-qúy” của phụ-nữ Á-đông nói chung, và nhất là phụ-nữ Việt-nam “em nhỏ “vưu-vật” em cũng rất nhỏ-bé, khít-khao” mang lại cho “đôi-bạn” sự cọ-sát đẫy-đà khi Dương vào Âm, nó “dương” đông, kích-Tây … vẫy-vùng ngang-dọc khắp nơi trong “âm” hộ… đê-mê, sung-sướng tột-cùng.
Phụ-nữ Âu-Mỹ “em to, sò lớn!” chỉ sướng-khoái khi sờ-mó mơn-man, ngậm mu to bú-mút tràn-chề lũ-lụt trào-dâng, nhạt-nhoè “đầm-đìa lá-liễu hạt sương trơn” … Nhưng khi vào, nhà trống mênh-mông chẳng thấy bến-bờ! …Không thỏa-mãn, biết “làm-sương cho-sáo?!” Chẳng thể “làm-sao cho sướng!” nên li-dị liền-liền.
Không biết vì lẽ gì mà Thượng-Ðế lại đặc-biệt thương bọn “đực-rựa” thuộc khu-vực Thái-Bình-Dương, Ðông-Nam-Á nên Ngài đã ban cho họ một “tối-ưu-huệ”, là đã kiến-tạo ra phụ-nữ “bé-bé xinh-xinh” mà “vưu-vật” của các nàng thật là “tối-thượng” tuyệt-vời! Phụ-nữ Việt-nam, “em” nào cũng… đầy “chất-tình” loại “thượng-hạng, tối-ưu”. Lỗ “Nhỏ”, nhưng Mu lại “To” mọng, phồng- căng khít-khao như hai miếng bíp-tết “Super size”, thế mới tuyệt-vời, Âm-hộ các nàng mọng-đầy ăm-ắp, Mu căng-phồng mịn nhũn-mềm thơm-ngọt hương-tình, Lỗ nhỏ khít-khao như con-gái mười-lăm, mười-sáu Tây-Âu, Mu cao như mu rùa, lỗ nhỏ như hang … cua, khi làm-tình dương-vật cho vào khít-khao, cả hai sung-sướng tột-cùng. “Vưu-vật” phụ-nũ Á-Ðông qúy-gía như vậy nên ngay từ những năm xưa, khi bọn “ngoại-nhân” xâm-chiếm các nước Á-Ðông, Tầu, Thái, Việt, chúng đã được hưởng-thụ sự “nhỏ-bé, khít-khao” của đàn-bà con-gái Á-đông.
Bọn viễn-chinh Pháp ngày xưa chuyên vào các thôn-làng xục-xạo, tìm-kiếm đàn-bà, con-gái đang tuổi dậy-thì hãm-hiếp.
Bây giờ bọn ngoại-nhân cũng thèm-muốn, ước-ao làm quen được, hoặc may-mắn lấy được vợ Á-đông, vì ngoài đặc-tính dân-tộc “chiều-chồng lại khéo nuôi con”, người phụ-nữ Á-đông còn có một thể-chất qúy-báu Trời cho “nhỏ-người âm-hộ nhỏ” khi “sinh-hoạt”… rất khít-khao nên mới có cu “khéo “chiều” chồng”
Sau thời “hậu-chiến” bọn Âu-Tây giao-thương với các nước Á-đông cũng đã có dịp may được “thưởng-thức” cái “ngàn-vàng” khít-khao qúy-báu của phụ-nữ Á-đông. Chúng tung tin khắp thế-giới nào là con-gái Á-đông đẹp, hiền, ngoan, “người em nho-nhỏ xinh-xinh, “của-em” bé-nhỏ làm-tình khít-khao”, bọn ngoại-nhân thèm-khát ước-ao một chuyến “tắm-sông” Hồng … để biết rõ … “nông-sâu”.
“Vưu-vật qúy-giá” của phụ-nữ Á-Ðông, nhất là của đàn-bà con-gái Việt-nam thật “trân-qúy tuyệt-vời”. Eo-nhỏ, lưng-ong … “Tế-yêu chi đại-huyệt, trường-túc bất tri-lao, hồng-kiêm đa-dâm-thủy, đa mi tất đa mao.” Những em má đỏ hồng-hồng, nước lồn đầy-ắp trong lòng chứa-chan, những em thắt đáy lưng ong, lỗ em nhỏ-khít, mu phồng mọng-to, những em thắt đáy tò-vò, ưỡn mu chơi mãi, cả lò phải thua!”
Ở nước Cờ Hoa USA có những tiệm buôn mang tên rất kỳ-cục, nào là 24/ 24, hoặc 7/11, và còn có tiệm mang tên mọi “Utotem”, người ta còn gọi là “You Tối-Tăm!” Tiệm này tự nó có vẻ tối-tăm hắc-ám, thường nằm trong những khu “nhà-lá, ổ-chuột, xóm-nghèo, oen-phe, phút-tem”, thường hay bị kẻ cướp viếng-thăm cướp tiền và cướp cả “tình” nữa.
Những năm 1975- 1985 sau khi bị bắt-buộc phải bỏ nước ra đi trong cuộc phiêu-lưu di-tản buồn-rầu, một số phụ-nữ VN phải đứng bán-hàng cho các tiệm 7/11, Utotem, Stop & Go … ở những nơi vắng-vẻ, không may bị bọn cướp rình-rập những đêm vắng nhẩy vào hiếp-dâm, chúng truyền-miệng nhau về “của-qúy nhỏ-bé khít-khao” của các bà, các cô, nên tụi cướp hay rình-rập ban đêm thanh-vắng tối-tăm, bất-ngờ đột-nhập, hãm-hiếp phụ-nữ Á-đông để đạt dục-vọng thể-xác trong sự cọ-sát “âm-dương” khít-khao sướng-khoái!
Rất nhiều cựu mệnh-phụ, phu-nhân, “đàn-bà, con-gái, nữ-nhi” Việt-nam mơn-mởn dậy-thì, nữ-sinh mới lớn, vẫn “còn-nguyên” màu … áo quần … trinh-trắng, chưa hề bám “bụi” phong-trần… “Nửa-đêm, gà gáy, canh-ba, vợ-ai, con-gái, đàn-bà, nữ-nhi” hơ-hớ, vì lo sinh-kế cho gia-đình, phải dấn-thân đứng bán hàng, mà lo ngay-ngáy, không biết lúc nào nó sẽ “cướp” mất cái “ngàn-vàng” của-mình. Ðứng bán-hàng, làm cashier … Rồi trong lúc bất-ngờ canh-khuya hiu-hắt thằng cướp nhào vô “bế em vô-phòng” đè em ra, không cần biết em xưa nay vốn mệnh-phụ, phu-nhân vợ ai, lớn-nhỏ? Cứ đè em ra mà … hiếp, “cướp” luôn cái “Vưu-vật” qúy-giá “Ngàn-vàng” của em đi, “mệnh-phụ, phu-nhân”, nừ-sinh mới lớn cũng thế thôi, đành phải “chiều-lòng” cho cướp nó chơi, để cho nó “biết” … đầy-vơi thế nào!” Mặc cho nó “ăn-uống” thỏa-thê cơn dục-vọng rồi bỏ đi để ta còn tiếp-tục bán-hàng nuôi chồng-con!
Nhưng đã đôi-ba lần chúng ăn-quen, cứ “ăn” mãi chăng thôi!… Đành lặng-im “ráng chịu”, cố “ngậm-miệng ăn-tiền” còn có chỗ làm, nói ra mang tiếng với bà-con, chồng còn ghen nữa mới khổ!