Những Thèm Muốn Thầm Kín - Phần 22
– Cô nói cô không đáng gì ? thiệt không ? nếu vậy tại sao cô không rút lui đi ?
Chàng ngượng ngùng khi thấy con Thu im lặng một lúc … rồi hai hàng nước mắt chảy dài xuống đôi má của nó :
– Em đả nói là em yếu ớt lắm, không có chị Liên thì em chết mất, chỉ là nguồn sống của em. Mà dù em có chết đi, thì chị Liên có còn là người vợ mà anh mong đợi nửa không ?
Tuấn bàng hoàng trước câu hỏi của đứa con gái … một lúc lâu sau, chàng nhỏ nhẹ hỏi :
– Tôi tin cô. Tôi không hiểu tại sao tôi lại tin cô. Nhưng theo cô thì tôi phải làm gì để giữ hạnh phúc trong gia đình ? vì tôi biết là tình yêu của tôi đối với vợ tôi vẫn còn đó. Không có vợ tôi bên cạnh thì tôi chắc cũng …
Con Thu đưa tay chùi nước mắt, giọng nó thật thành khẩn :
– Em là đứa con nít thì làm sao mà biết được … anh là người hiểu biết nhiều, em tin tưởng nơi anh, anh sẽ lấy quyết định nào hay nhất, trọn vẹn nhất cho anh và cho chị. Em chỉ là chiếc lá trên dòng sông, em không điều khiển được gì hết.
Tuấn cảm động nhìn đứa con gái đang khóc trước mặt mình. Chàng đưa tay ra dịu dàng xiết nhẹ bàn tay đang để trên bàn …
Đứng trước cửa nhà, Liên đưa tay lên bấm chuông chờ có người ra mở cửa. Liên không khỏi thở dài mệt mỏi … Lại một bửa cơm chiều với không khí ngột nhạt … không biết tối nay Tuấn sẽ có thái độ nào đây ! đay nghiến hay lầm lì ? Liên quá mệt mỏi, nàng cũng không biết phải làm gì bây giờ. Tuấn đã đề cập đến chuyện ly dị nhưng Liên sợ lắm, nàng biết mình vẫn còn yêu chồng sâu đậm, không có Tuấn thì làm sao nàng chịu nổi ? nhưng … không có con Thu thì đới sống của nàng cũng đâu còn ý nghĩa gì ?
Tiếng rột rẹt trong ổ khóa rồi cửa mở ra. Liên ngạc nhiên khi thấy chính Tuấn ra mở cửa. Nàng càng ngạc nhiên hơn khi thấy chồng mình cười thật tươi …Liên lúng túng :
– Ủa con Ti đâu rồi, sao nó lại để anh ra mở cửa ?
– Anh cho nó nghĩ chiều nay rồi …
Bước vào nhà, vừa đặt xách tay xuống sa-lông thì Liên nhìn thấy bàn ăn đã được dọn ra chỉnh tề với đầy đủ thức ăn. Nàng nhìn Tuấn với cặp mắt tò mò :
– Bàn dọn ra với ba chổ … ủa có khách hay sao ?
– Ừ, có một khách.
Liên uể oãi :
– Hay là anh cho phép em lên lầu. Em mệt quá, chắc tiếp khách không nổi đâu !
– Không được, vì đây là khách của em ?
– Khách của em ?
– Ừ đây là khách của em, và em phải gọi điện thoại đi để mời khách.
– Anh nói gì, em hoàn toàn không hiểu, em … em …
Liên ngồi xuống, buông thỏng người ra, lắc đầu, bất lực …
Tuấn cười bí mật :
– Anh có mời một người đến ăn cơm chiều nay, nhưng người đó không dám, chỉ có em mời thì người đó mới chịu đến …
Liên nhíu mày :
– Anh càng lúc càng khó hiểu, em chịu thua …phải mời ai đây ?
– Đây là số điện thoại của người đó. Nhìn xem, em sẽ biết là ai.
Liên tò mò nhìn miếng giấy do Tuấn đưa ra … Nàng nhảy nhỏm lên trong một trạng thái cực kỳ khủng hoãng, miệng lắp bắp :
– Thu … Thu …
Tuấn cười to :
– Ừ thì đúng là Thu. Hồi chiều, anh có đi gặp Thu, có nói chuyện thật nhiều với Thu và sau đó anh có mời Thu đến ăn cơm chiều với hai vợ chồng mình. Nhưng Thu e ngại em không đồng ý, Thu nói là Thu chỉ chấp nhận khi chính em mời cô ta.
Liên mơ mơ màng màng :
– Chính em mời nó ?
– Em đừng lo lắng, anh đả gặp Thu và cô ta đã tạo cho anh một ấn tượng rất là tốt. Vì vậy, anh muốn mình có dịp để làm quen với nhau hơn. Tìm hiểu nhau rồi biết đâu điều đó sẽ giúp cả ba chúng ta dẹp qua được bên những mâu thuẫn, xung đột.
Liên cảm động nhảy đến ôm cổ chồng, nàng gục đầu vào vai chồng mà khóc ngon lành. Bao nhiêu tức tưởi, bao nhiêu mệt mỏi chồng chất được dịp tràn ra … Tuấn cũng cảm động, chàng đưa tay vuốt ve vợ mình, nhẹ nhàng nói :
– Anh yêu em nhiều lắm.
Liên cũng cười trong nước mắt :
– Em cũng yêu anh.
– Thôi, điện thoại cho Thu đi, cô ta đang ngoắt ngoãi chờ em gọi đó.
Buổi cơm thật là vui vẻ. Cả ba được dịp trò chuyện với nhau thật thoãi mái đến khuya. Tuấn nhìn hai người phụ nữ cười đùa tự nhiên với nhau mà thấy lòng mình thật thanh thản, chàng đưa muỗng đánh nhẹ vào tách cà-phê mà cười :
– Nghe đây, nghe đây bá quan văn vỏ ! Anh rất sung sướng có được bữa cơm ngày hôm nay, bữa cơm đã đánh tan được những đám mây mù … Anh có một đề nghị, xin đưa ra để hỏi ý kiến của hai em.
Liên nhí nhảnh :
– Xin bệ hạ cứ ra lệnh, chúng thần xin lắng nghe ! vạn vạn tuế.
Tuấn lấy mặt nghiêm nghị :
– Anh đề nghị là Thu hảy dọn đến ở chung với anh và Liên.
Hai cô gái giựt mình bất ngờ trước đề nghị của Tuấn, họ trố mắt nhìn nhau.
Tuấn giải thích :
– Nhà này rộng rãi, Thu có thể ở luôn cả lầu ba trống trơn. Hơn nữa nhà này rất gần trường Đại Học nên rất tiện cho Thu.
Tuấn cười, nói tiếp :
– Như vậy hai em được gần nhau, mà anh cũng được gần Liên.
Quây sang nhìn Thu, Tuấn xuống giọng :
– Hồi chiều em đả năn nỉ anh nghe em, bây giờ chính anh năn nỉ em hảy chấp nhận đề nghị của anh.
Thu lo lắng nhìn Liên, thấy Liên hội ý, Thu sung sướng gật đầu.
Từ đó cuộc sống tay ba thật suôn sẽ. Liên chia sẻ thời gian của mình rất chặt chẽ : trong tuần thì nàng ở lầu hai với chồng còn những tối thứ bảy, chúa nhật thì nàng dành cho người yêu bé nhỏ của mình. Những xung đột đã được san bằng rồi thì cả ba rất hợp ý với nhau. Sự có mặt của con Thu đã đem lại một luồng sống mới mẻ trong nhà. Tuấn đả gần 40 tuổi, hơn nó cả một thế hệ vì vậy tuổi trẻ của con Thu làm chàng thấy mình như trẻ hẳn ra.
Không còn vấn đề tình địch, nghi ngờ, mâu thuẫn gì với nó nữa, vì một khi đã hiểu rõ đứa con gái rồi thì Tuấn càng ngày càng mến nó.
Liên và con Thu cũng rất ý tứ, họ tránh không bao giờ có một cử chỉ nào quá lộ liễu trước mắt Tuấn. Họa chăng là đôi lúc, Liên đưa tay vòng ra ôm eo người tình nhỏ của mình trong những lúc cười đùa hay nấu nướng trong bếp.
Và Liên cũng chu toàn vai trò người vợ đối với chồng, họ đụ nhau thường xuyên giống như lúc vừa mới cưới nhau. Tuấn rất mãn nguyện.
Tối thứ bảy nọ, lợi dụng vợ mình lên lầu trên ngũ với con Thu, Tuấn ngồi coi bóng đá khá khuya. Trận đá xong xuôi, chàng bước ra balcon vươn vai, hít lấy không khí mát mẻ của đêm khuya.
Đang định lấy một điếu thuốc ra châm lửa, chợt Tuấn nghe vang lên trong đêm vắng một tiếng rên lạ lùng :
– A …ôi …a …a
Tuấn phải mất vài giây mới nhận ra là âm thanh đó phát xuất từ lầu 3, chính xác là từ cửa sổ mỡ rộng của phòng con Thu …
Chàng chưa kịp phản ứng thì tiếng rên lại vang lên … Rõ ràng là tiếng trong trẻo của con Thu. Tiếng rên thật dâm dật, đầy dục tình.
Chỉ nghe văng vẳng từ xa mà con cặc của Tuấn đả tự động cương lên.
Tuấn ngượng ngùng mường tượng hai người phụ nữ đang ôm ấp nhau … chưa bao giờ chàng dám nghỉ đến cảnh tượng vợ chàng và con Thu liên hệ tình dục với nhau. Đầu chàng sây sây lạ lùng. Chàng ngồi phịch xuống cái ghế bành, bắt đầu suy nghĩ miên man …
Tiếng con Thu thật nhỏ lại vang lên trong đêm tối :
– Tại chị đó … bắt đền chị đó … bây giờ em nứng lồn quá rồi nè …
Tuấn mỉm cười khi nghe đứa con gái nói năng thật tục tĩu, câu nói càng làm chàng nứng cặc thêm. Tuấn do dự vài giây nhưng rồi chàng cũng móc con cặc ra mà bóp nhè nhẹ trong tay …
Giọng của Liên cười mơn trớn :
– Năn nỉ chị đi … rồi chị sẽ đè em ra mà bú lồn cho em sướng.
Tuấn cầm cự không được, tự động bắt đầu làm động tác xụt cặc. Thật là cực kỳ kích dâm khi được nghe những câu đối thọai quá dâm dật như vầy.