Những người phụ nữ "đảm đang" - Chương 35
Phần 10: Vén màn bí mật và kết thúc.
Hoàng Minh nhìn khẩu súng, nhắm mắt. Hắn nghiến răng, từ từ bóp cò. “Đoàng…đoàng…”
– Á…á…á… – Quỳnh Trang nhảy dựng lên, ả đưa tay ôm lấy miệng của mình.
Khẩu súng trên tay Hoàng Long rơi ngay xuống dưới chân. Một tay hắn ôm cánh tay còn lại rướm máu, hai viên đạn liên tiếp găm vào tay cánh tay. Hắn nhìn ra phía cánh cửa, khói súng vẫn bốc lên trên gương mặt người đàn ông quen thuộc. Hắn gầm lên:
– Khốn kiếp, tại sao lại là anh, sao anh lại giúp hắn.
– Vì tôi đã kịp biết hết mọi chuyện. Nếu tôi không xuất hiện, có lẽ những người phụ nữ của tôi sẽ chẳng yên ổn dưới tay anh.
Trung nhếch mép nhìn hắn, mỉm cười. Bước vào ngay sau lưng Trung là Hoàng Sơn và nữ phóng viên kia. Họ ngỡ ngàng nhìn Hoàng Long run run:
– Chủ tịch…thế này là thế nào? Anh ấy…anh ấy chính là Hoàng Minh…là anh trai của người sao? Vụ rơi máy bay năm xưa…không phải là tai nạn…mà là âm mưu của người?
– Không…Hoàng Sơn, đừng nghe chúng nói bậy…không phải như vậy.
Hoàng Minh tóm lấy khẩu súng dưới chân mình, anh đạp hắn bắn ra phía Quỳnh Trang rồi đứng dậy. Tình thế bị thay đổi một cách quá bất ngờ khiến Quỳnh Trang run bắn người, ả cơ hồ không thốt được lên lời, hai chân qíu lại, cả người run lên bần bật. Hoàng Minh chĩa súng vào hắn:
– Chết đến nơi rồi mà vẫn không chịu thừa nhận, mày đúng là không đáng sống mà. Cuối cùng, ông trời vẫn chống lại mày, mày cứ mong ông trời cho tao được chết. Và bây giờ thì mày sẽ phải chết.
Hắn đứng im, tay ôm lấy cánh tay trúng đạn, nhìn về phía Hoàng Minh, không nói lên lời. Phía sau hắn ả ta cũng như chết đứng tự khi nào. Nhưng rồi bất ngờ, Hoàng Minh hướng khẩu súng về phía Quỳnh Trang, ả run bắn lên, đũng quần lót đã ướt sũng. Hoàng Minh nhếch mép:
– Bây giờ, tao sẽ cho mày biết cái cảm giác khi bị anh em lừa gạt, và hãm hại mày.
“Đoàng…” Hoàng Minh nhắm mắt, lạnh lùng kết thúc cuộc sống của người phụ nữ lòng lang dạ sói. Người anh đã từng suýt mất mạng tới hai lần vì ả….
Quỳnh Trang đứng lặng như tờ. Cả thân hình ả không hề nhúc nhích. Mắt ả mở to tròn, tay ả ôm lên bụng, cố ngăn cho từng tia máu phun ra khỏi cơ thể. Ả đổ gục xuống như một cây chuối, sững sờ, không nhắm mắt:
– Quỳnh Tranggggggg….
Hoàng Long hét lớn, định lao ra nhưng bị giọng nói của Hoàng Minh ngăn lại:
– Mày không bao giờ chịu hiểu anh trai mày.
Hoàng Long khựng người, quay lại, người đàn ông đối diện nhìn hắn, tiếp tục lên tiếng:
– Chỉ cần mày chịu nói ra thôi. Thì anh ta đã cho mày tất cả mọi thứ. Nếu hôm đó mày chịu ký vào những giấy tờ đó, thì cuối cùng, tất cả vẫn là của mày. Anh trai mày chỉ muốn một lời xin lỗi, một lời xin lỗi từ chính miệng mày. Nhưng đáng tiếc, dã tâm mày đến lúc chết vẫn không thay đổi, mày thực sự đáng chết.
Hắn nói cái gì, hắn nói vậy là sao? Tức là hắn không phải là Hoàng Minh sao? Hoàng Long thắc mắc:
– Anh nói cái gì, anh ta có thể cho tôi mọi thứ sao? Vậy anh là ai?
David Đức. Bây giờ lại gọi anh là David Đức được rồi. Vẫn thiếp tục im lặng, mỉm cười dè bỉu hắn. Hoàng Long tức giận hét lên:
– Nếu anh không phải Hoàng Minh, vậy anh là ai, tại sao lại phải hại tôi?
– Tao rất lấy làm tiếc, mày không bao giờ, không xứng đáng biết được bí mật này. Cho dù mày có chết. À, quên, găng tay này là để chuẩn bị cho cái chết của mày. Không liên quan đến tao.
“Đoàng…” David Đức chĩa súng vào đầu hắn và bóp cò, kết liễu mạng sống của một kẻ còn không bằng loài cầm thú. Nhìn xác hắn đổ gục xuống, nằm bất động. Anh lặng người:
– Pháp luật không thể trừng phạt mày, thì hãy để tao trừng phạt mày. Hãy hiện hồn về trong giấc mơ của tao. Và nói cho tao biết, liệu. Có kiếp sau hay không.
Buông khẩu súng ra khỏi tay, David Đức đổ gục xuống như một cây chuối. Trung nhanh chóng tới đỡ lấy anh ta, miệng hô lớn:
– David Đức…David Đức…
– ………..
Ba ngày sau…
Thảo Nguyên dọc bước trên hành lang. Nàng dừng bước trước cổng bệnh viện điều trị chấn thương chỉnh hình hàng đầu tại Hà Nội, đối diện nàng, một người đàn ông đang ngồi xe lăn, nàng mỉm cười nhìn ông ta:
– Anh ấy vẫn đang bất tỉnh trong bệnh viện, nhưng, anh ấy sẽ sống.
Người đàn ông với khuôn mặt bị biến dạng do bị bỏng, và mất một bên chân, nhưng không khó để nhận ra đôi mắt của anh ấy với David Đức giống nhau như lột. Vâng. Người đàn ông ngồi xe lăn đang đối diện với Thảo Nguyên đây mới là Hoàng Minh đích thực. Còn người đang nằm trong căn phòng bệnh kia, David Đức của chúng ta là ai? Hẳn là các bạn đang rất thắc mắc đúng không. Vậy, hãy cùng Âu Dương Tuyết quay trở lại bài phát biểu của Hoàng Long trong buổi lễ khánh thành “bệnh viện tưởng niệm Hoàng Minh” nhé:
– Tôi muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện nhỏ, năm tôi 15 tuổi thì Hoàng Minh khi đó đã 20 tuổi. Anh ấy có một người bạn tên Phúc Nguyên, hai người họ có đôi mắt vô cùng giống nhau. Hoàng Minh từ nhỏ chơi cùng anh ấy, hai người ăn, ngủ và học cùng với nhau từ cấp một cho tới khi vào đại học.
– Một ngày nọ, tôi đi học về thì thấy Hoàng Minh không chịu ăn. Vì hôm đó, Phúc Nguyên không về nhà, sau đó tôi mới biết là anh ấy nằm viện. Anh ấy bị gan. Và chỉ có một cách để cứu anh ấy. Đó là…tìm một người hiến gan, nhưng phải có cùng nhóm máu với Phúc Nguyên.
– Và các bạn biết không. Hoàng Minh và Phúc Nguyên có cùng nhóm máu. Hoàng Minh không hề đắn đo, anh ấy quyết định hiến nửa lá gan của mình cho Phúc Nguyên.
Vâng, David Đức chính là Phúc Nguyên. Người bạn thời thơ ấu của Hoàng Minh. Người có đôi mắt giống hệt với Hoàng Minh. Người đã được anh hiến ngay nửa lá gan của mình để cứu mà không hề suy nghĩ. Thảo My đẩy xe lăn cho anh, mỉm cười nhìn Thảo Nguyên.
Mỗi khi một kế hoạch, hay một chiến dịch được vạch ra tấn công vào Beverage. Các bạn thấy Thảo Nguyên đều nhấc máy và gọi điện tới để báo cáo tình hình. Phải, cô ấy đã gọi cho Hoàng Minh, người đang ngồi trước mặt cô ấy đây.
– Cuộc chiến đã bắt đầu
– Kế hoạch hoàn hảo, anh ấy đã lừa được Thảo My. Chúng ta đã lấy được thông tin mình muốn. Kế hoạch đang tiến triển.
– ………….
Vụ rơi máy bay năm đó, Vào thời khắc cuối cùng, Hoàng Minh quyết định đánh cược với định mệnh. Anh lao như bay về phía đuôi, chiếc máy bay phát nổ, kính vỡ vụn, anh bị hất khỏi máy bay và rơi vào một vách núi. Cơ thể Hoàng Minh bị mặc phải một cành cây lớn trước khi rơi và va đập liên hoàn vào từng cây trên vách núi nhô ra và kẹt lại tại hai mảng đá hẹp, cơ thể bị tổn thương và tàn phá nặng nề. Một bên chân bị phá hủy hoàn toàn quá đầu gối. May thay cho Hoàng Minh, Thảo Nguyên và nhóm bạn của mình đi dã ngoại ở đó và họ kịp thời phát hiện ra anh nhờ vết máu chảy sau đó đưa anh tới bệnh viện ngay lập tức.
Mấy ngày sau, Hoàng Minh sau khi tỉnh lại, anh lắp bắp, gắng gượng đọc từng số từng số một cho Thảo Nguyên. Ngay sau khi nhận được điện thoại, Phúc Nguyên tức tối trở về Việt Nam. Anh tới bệnh viện và nhìn bộ dạng thảm hại của Hoàng Minh mà lòng căm phẫn đến tột cùng. Hai hàng nước mắt của người đàn ông rắn rỏi đã không ngừng lăn dài trên má. Hoàng Minh nhìn anh, cố gắng gượng cười:
– Là Hoàng Long, Quỳnh Trang..
Ngồi xuống bên cạnh người bạn thân của mình. Phúc Nguyên nghiến răng lại, căm phẫn:
– Tôi hứa với anh, tôi sẽ lấy lại mọi thứ…mà chúng cướp của anh. Tôi hứa…tôi hứa.
Phúc Nguyên sau đó chuyển rời cả tập đoàn Minh Ký về Việt Nam, anh lấy mọi thông tin về Hoàng Long và Quỳnh Trang từ Hoàng Minh, anh săm hình ả ta trên lưng của mình cho thật giống với của Hoàng Minh và cùng với Thảo Nguyên lên kế hoạch trả thù.
…………..
Đôi tay của Hoàng Minh đã được đeo găng, anh không muốn đôi tay không lành lặn của mình hiện hữu trước ánh mắt của mọi người. Vươn cánh tay ra nắm lấy tay Phúc Nguyên, lúc này, Phúc Nguyên cũng đã mở mắt, giọng Hoàng Minh run run:
– Lỡ như có chuyện gì xảy ra với anh thì sao?
Phúc Nguyên nhìn bạn, mỉm cười:
– Lúc tôi 20 tuổi, tôi đã có lúc tưởng rằng không thể sống. Chính anh đã cho tôi cuộc sống này. Nếu không có anh, có lẽ tôi không còn sống được đến tận bay giờ. Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ làm như vậy.
Hoàng Minh xúc động:
– Anh đã chứng minh cho tôi một điều. Máu mủ không phải là mối liên kết duy nhất. Gọi nhau bằng anh em thì dễ. Nhưng để thực sự trở thành anh em…rất khó. Anh là anh em thực sự, người anh em thực sự của tôi.
Thảo My đứng sau lưng Hoàng Minh, nàng khẽ lau nước mắt. Phúc Nguyên nhìn Thảo My lên tiếng:
– Thảo My, xin lỗi, đã để cô phải chịu thiệt thòi.
– Không, không có gì. Tôi không trách anh. Tôi thực sự ngưỡng mộ tình bạn của hai người. Thật khó để có thể tìm ra được một tình bạn nào như thế.
Bọn họ vừa nói xong thì Trung và Thảo Anh bước vào, nhìn họ anh mỉm cười:
– Mọi chuyện đã được giải quyết xong. Hoàng Sơn và cô phóng viên có mặt ở đó đã chứng minh trận đấu súng đó là băng đảng xã hội đen và Hoàng Long giải quyết tư thù cá nhân, không hề liên quan gì tới hai người. Kết quả dẫn đến là chỉ còn một kẻ sống sót. Và hắn sẽ phải chịu tội hoàn toàn. Bây giờ, chỉ cần chứng mình anh là Hoàng Minh, thì sẽ nghiễm nhiên thừa hưởng cổ phần Hoàng Long để lại. Beverage sẽ lại là của anh.
Hoàng Minh nhìn Phúc Nguyên, họ mỉm cười rồi quay ra Trung:
– Thực ra, tôi không có ý định làm chủ tịch của Beverage. Chúng tôi đã bàn bạc rất kỹ trước khi thực hiện kế hoạch này, ngoài anh ra, không ai thích hợp ngồi vào vị trí đó.
– Cái gì, chủ tịch. Tôi…không thể được. Anh đã rất vất vả mới lấy lại nó. Tôi không thể ngồi vào vị trí đó được.
Hoàng Minh giơ tay lên, tiếp tục:
– Tôi lấy lại vì cậu ta không xứng đáng. Nhưng tôi thì anh thấy đấy. Bây giờ tôi đã là một phế nhân rồi, không thích hợp để làm chủ tịch của Beverage nữa. Hơn nữa, Cuộc sống tranh giành trên thương trường tôi đã chán ngán rồi. Tôi thực sự muốn sống hết quãng đời còn lại, thật sự yên bình bên cô ấy (Hoàng Minh vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thảo My). Mong anh hãy thay tôi gánh vác Beverage.
– Chủ tịch…anh làm tôi khó xử quá.
David Đức trên giường bệnh cũng chen vào:
– Chúng tôi cũng đã suy nghĩ rất kỹ. Nếu không phải anh, không ai có thể gánh vác được Beverage. Mong anh hãy giúp anh ấy toại nguyện.
Trung nhìn ánh mắt chân thành của hai người đàn ông, cuối cùng anh cũng miễn cưỡng:
– Thôi được rồi. Tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng bất cứ lúc nào anh muốn. Nó vẫn mãi mãi là của anh.
– Cám ơn anh. – Hoàng Minh nhìn Trung, mỉm cười.
– Tôi cũng không biết nói gì hơn. Thực sự phải cám ơn anh rất nhiều, nếu anh không tới kịp, có lẽ giờ này tôi cũng không thể nằm đây mà nói chuyện với mọi người. – Phúc Nguyên dành lời cảm ơn này cho Trung.
– Không có gì, thật may là tôi đã tới kịp.
– Tôi chỉ thắc mắc, tại sao anh lại biết mà tới kịp thời như vậy.
Trung nhìn Phúc Nguyên, anh mỉm cười:
– Có lẽ, đó là ý trời…
……………
Tiếng nước chảy róc rách trong nhà tắm. Thảo My vừa tắm vừa khóc nức nở, ở bên ngoài, Thảo Nguyên không khỏi xót xa:
– Chủ tịch, nếu vừa rồi anh bắn trượt, thì cô ấy…cô ấy…
– Thì chỉ có thể trách cô ta vắn số thôi, kế hoạch lại phải thay đổi.
Hắn nhún vai rửng rưng:
– Anh… – Thảo Nguyên bất bình.
– Hahaha…làm gì căng thẳng vậy, tôi chưa bao giờ nghi ngờ về khả năng bắn súng của mình. Vì vậy nên em yên tâm đi..
– Hứ…đáng ghét..
– Em đừng quê, Thảo My vốn rất thông minh và nhạy bén. Nếu không diễn cho thật sâu, cô ấy sẽ không tin đâu.
– Chủ tịch, vậy tiếp theo nên làm thế nào.
David Đức mỉm cười:
– Nếu Thảo My giao chứng cứ, em hãy đưa cô ấy tới chỗ anh ấy. Đến lúc phải cho Thảo My biết sự thật rồi.
Hai người vừa dứt tiếng nói thì vòi nước bên trong cũng ngừng cạy. Thảo My lau người, nàng mặc đồ vào người rồi bước ra, nhìn David Đức và Thảo Nguyên, nàng thở dài đưa đến quyết định cuối cùng. Thảo My bước đến chiếc két sắt để trong phòng, nàng mở nó, lôi ra một đống giấy tờ, chứng từ giao cho David Đức rồi nói:
– Đây là toàn bộ giấy tờ sai phạm, trốn thuế, gian lạn trong công việc làm ăn của Beverage trong suốt một năm qua, anh có thể dùng nó mà hủy hoại Hoàng Long được rồi.
– Thảo My, cám ơn cô.
David Đức nhận tập tài liệu từ tay Thảo My và tiếp tục lên tiếng:
– Bây giờ, tôi sẽ cho người bắt hắn ngay lập tức, nhưng trước hết, tôi sẽ để Thảo Nguyên đưa em tới một nơi thật an toàn đã. Thảo Nguyên, mau chuẩn bị đồ, đưa Thảo My đi.
– Rõ, thưa chủ tịch…
Chiếc xe của Thảo Nguyên chạy băng băng trên đường cao tốc. Nó lao vút vút trên xa lộ và đưa Thảo My quay trởi lại căn nhà mà nàng đã bị Thảo Nguyên đưa tới và bị David Đức khống chế tối hôm trước. Khi chiếc xe dừng lại trước cửa, một gã bảo vệ chạy ra mở cửa, khi Thảo Nguyên đánh xe vào, thì Thảo My mới thắc mắc:
– Sao cô lại đưa tôi quay trở lại nơi này.
Thảo Nguyên vân vê vô lăng, trầm ngâm:
– Tôi có chuyện này cần phải nói với cô. Chuyện lúc nãy, không phải là Hoàng Long hại cô, đó là màn kịch do tôi và David Đức dựng lên.
– Cái Gì? Các người…các người.
– Đừng nóng, hôm nay, tôi sẽ cho cô gặp một người. Và cô sẽ hiểu hết toàn bộ mọi chuyện.
Thảo Nguyên nói xong, nàng mở cửa xe và bước vào bên trong phòng khách. Thảo My cũng mở cửa và tức tối đi theo sau. Nàng cũng muốn hiểu tại sao họ lại hại Hoàng Long và Beverage thê thảm như vậy.
Cánh cửa bật mở, một người đàn ông ngồi trong xe lăn quay ra nhìn hai người và mỉm cười:
– Xin chào Thảo My.
– Ông…ông ấy là ai.
Thảo Nguyên với khuôn mặt lạnh tanh, trả lời:
– Anh ấy là Hoàng Minh, chủ tịch cũ của Beverage và là anh trai của Hoàng Long.
– Cái gì?
Thảo My lại thốt lên một câu nữa, họ đang đưa nàng hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Nàng quay ra nhìn người đàn ông trước mặt, đúng là gương mặt và cơ thể ông ta đã bị tàn phá rất nhiều, dấu vết bỏng nặng vẫn còn in hằn trên khuôn mặt, nhưng nếu nhìn kĩ, đúng là có rất nhiều nét giống với Hoàng Long.
– Cô…cô nói cái gì? – Giọng Thảo My vẫn run run, cô như không dám tin vào những gì mình vừa nhìn và nghe thấy.
Thảo Nguyên cười khẩy:
– Chủ tịch của cô nói rằng anh trai mình mất trong một vụ tai nạn rơi máy bay đúng không. Hứ, máy bay đúng là có rơi, có điều đó không phải là tai nạn. Đó là một vụ ám sát. Vẻ kẻ chú mưu khi đó chính là Hoàng Long và Quỳnh Trang. Vợ sắp cưới của Hoàng Minh.
– Cái gì. Cô…cô gạt tôi. – Thảo My hét lên, hai má nàng lăn dài hai dòng nước mắt.
– Gạt cô, cô nhìn người đàn ông trước mặt cô xem, tôi gạt cô ở chỗ nào? Họ, bọn chúng đã âm mưu sát hại anh trai và chồng của mình để đến với nhau, đồng thời cướp luôn cả công ty của anh ấy. Bọn chúng còn không bằng loài cầm thú.
– Không…không…tôi không muốn nghe…tôi không muốn nghe…huhuhu
Thảo My khóc thét lên, nàng ôm mặt nức nở. Nàng rất muốn những lời mà Thảo Nguyên nói chỉ là chuyện bịa đặt, thế nhưng, khuôn mặt và một chân bị phá hủy của Hoàng Minh thì hoàn toàn không phải là giả dối. Thảo Nguyên định lên tiếng tiếp nhưng bị Hoàng Minh ngăn lại:
– Được rồi, Thảo Nguyên, em mau quay lại với Phúc Nguyên đi, còn lại, cứ để cô ấy tĩnh tâm lại đã.
Thảo My cúi đầu trước Hoàng Minh rồi quay ra đóng cửa sổ phòng lại. Nang quay ra nói với ba gã vệ sĩ:
– Bảo vệ họ thật cẩn thận cho tôi.
– Vâng, thưa cô.
Thảo My vẫn ngồi gục trong phòng, khóc nức nở. Hoàng Minh lăn xe đến, nhẹ nhàng đặt cánh tay với nhiều vết tích lên vai Thảo My. Nàng ngẩng mặt lên, nhìn anh, khóc nức nở:
– Huhu…Hoàng Minh…em xin lỗi…em xin lỗi anh…
Hoàng Minh xoa nhẹ lên má nàng, mỉm cười, em làm gì có lỗi, chính chúng tôi mới phải xin lỗi em, đã khiến em phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.
– Không…em xứng đáng bị như vậy, em đã nối giáo cho anh ta mấy năm nay mà không hề hay biết anh ta là một kẻ giết người…
– Được rồi…được rồi…có anh ở đây rồi, bây giờ thì sẽ không ai hại em được nữa..
Thảo My nhào lên ôm chầm lấy anh. Nàng cảm nhận được từng nhịp đập nơi tim của Hoàng Minh. Và lần đầu tiên tim Thảo My rung động, nàng rung động thực sự trước một người đàn ông không còn nguyên vẹn…
Thảo My ở lại và chăm sóc Hoàng Minh những ngày sau đó, nàng được anh kể lại toàn bộ quá trình sự việc, từ lúc quen và yêu Quỳnh Trang cho tới khi bị phản bội. Càng qua lời kể của anh, Thảo My càng mến yêu và cảm phục anh hơn. Cả hai ở lại căn nhà đó, ngóng trông tin tức từ Thảo Nguyên cho tới ngày Phúc Nguyên gặp nạn:
– Alo, Thảo Nguyên, anh ấy thế nào rồi. – Hoàng Minh sốt ruột gọi cho nàng.
– Hiện giờ chị có thể chờ thôi ạ. Bác sĩ nói, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Em lo quá
Hoàng Minh định lên tiếng tiếp thì có một giọng nữ trong điện thoại Thảo Nguyên hớt hải vang lên:
– Thưa cô, thưa cô, không thấy anh ấy ở trong phòng.
– Sao, cô nói cái gì?
– Tôi không thấy người thân của cô trong phòng bệnh. Anh ta trốn viện rồi.
Hoàng Minh nghe như vậy thì lo lắng:
– Thảo Nguyên, sao rồi?
– Hoàng Minh, anh ấy trốn viện rồi. Hôm nay Hoàng Long ra tù, làm sao đây?
– Thảo Nguyên, cứ bình tĩnh, với tính khí của Phúc Nguyên, chắc chắn anh ấy sẽ đi tìm Hoàng Long để giải quyết toàn bộ ân oán. Bây giờ em cần nghe anh, tập hợp vệ sĩ lại và sẵn sàng đợi lệnh của anh.
– Vâng…em nhớ rồi. Em sẽ làm ngay.
Hoàng Minh tắt máy, Thảo My ngay lập tức lo lắng:
– Anh…bây giờ…bây giờ phải làm thế nào?
– Không phải em nói hôm nay Trung và Thảo Anh sẽ về nước hay sao.
– Dạ phải, có lẽ giờ họ đã về tới nhà, Thảo Anh nói sẽ về thăm ba chồng trước rồi mới về nhà mẹ đẻ.
– Đi thôi, bây giờ chỉ có anh ấy mới cứu được Phúc Nguyên.
– Em hiểu rồi, em chuẩn bị ngay. Hai cậu mang anh ấy ra xe, tôi sẽ lái.
– Vâng, thưa cô.
Hai gã vệ sĩ nhanh chóng đẩy xe lăn của Hoàng Minh ra cổng…
Chiếc taxi nội bài đỗ ngay trước cổng ngôi nhà của ông Thành, Thảo Anh khoác tay anh mỉm cười theo Trung bước vào bên trong. Ông Thành cũng đã chờ sẵn ở ngoài cửa nhà. Vừa thấy bóng ông, Thảo Anh đã rời tay chồng lao tới:
– Ba…
Nàng hôn rít lên môi ông một cái trước sự chứng kiến phía sau của chồng mình làm ông Thành Hoảng hốt:
– Ứ…cái con bé này…
– Hihi…ba sợ sao, người ta nhớ ba mà…
– Kì quá…ba vẫn thấy không quen. – Ông Thành đỏ mặt.
– Ứ…ừ…ba không nhớ em sao? Hơn nửa năm rồi đó.
– Hihi…cô ấy nhớ ba lắm đó. – Trung mỉm cười chen vào để ông thấy tự nhiên hơn.
– Ừ…thì ba cũng nhớ…
– Ứ ừ…ba nhớ gì nào…
– Thì ba nhớ hai đứa chứ nhớ gì…bọn bay cứ trêu ba, thôi, vào trong nhà đi đã.
Ông Thành xấu hổ bước vào trong nhà. Thảo Anh thích thú đi theo sau. Khi Trung vừa mang hành lý vào bên trong thì Thảo My hớt hải chạy vào la lớn:
– Anh Trung…anh Trung…mau đi cứu Phúc Nguyên ngay, anh ấy gặp nạn rồi.
Cả ba người giật mình quay lại:
– Thảo My, có chuyện gì vậy? – Trung ngạc nhiên.
– Phúc Nguyên…anh ấy gặp nguy hiểm rồi…em xin anh, hãy đi cứu anh ấy. – Thảo My run bắn lên, vừa nói vừa hấp tấp
– Phúc Nguyên? Phúc Nguyên là ai?
– Anh ấy chính là David Đức, anh ấy muốn tìm giết Hoàng Long, em xin anh, máu đi cứu anh ấy.
– Thảo My, em nói cái gì vậy? Sao anh lại phải đi cứu kẻ đã hãm hại mình chứ.
– Anh Trung, em xin anh, anh ấy không cố ý, vì muốn trả thù cho Hoàng Minh nên anh ấy mới làm như vậy, em xin anh máu đi cứu anh ấy, em sẽ giải thích sau.
Thảo My nói thật nhanh, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Nàng đang bối rối, nhưng nàng càng nói thì lại càng làm Trung khó hiểu:
– Thảo My, em bình tĩnh, nói lại, sao từ nãy tới giờ anh không hiểu em nói gì hết vậy, sao lại có Hoàng Minh ở đây.
– Tôi chính là Hoàng Minh.
Trung, Thảo Anh và ông Thành giật mình nhìn ra cửa, một người đàn ông trên xe lăn đang được hai gã mặc vest từ phía sau đẩy vào. Trung nhìn khuôn mặt anh ta, ngỡ ngàng:
– Ông…ông chính là..
– Phải, tôi chính là anh trai của Hoàng Long.
Trung giật mình:
– Ông chưa chết sao.
– Phải, tôi may mắn thoát chết thần kỳ sau âm mưu ám hại của em trai và vợ chưa cưới của mình.
– Khoan…khoan đã…vậy Phúc Nguyên kia có phải là?…
– Anh đoán đúng rồi, anh ấy chính là người bạn thời thơ ấu của tôi. Anh ấy vì tôi mà quay lại đòi công đạo từ Hoàng Long và Quỳnh Trang, nhưng giờ anh ấy đang gặp nguy hiểm. Tôi xin anh, bây giờ chỉ có anh mới cứu được anh ấy.
– Khoan đã, làm sao mà tôi tin những lời các người nói là thật. Liệu các người có gạt cô ấy nữa không?
– Những lời họ nói là thật đấy anh.
Trung giật mình quay lại:
– Thảo Anh, em nói gì?
– Em…đã gặp anh ấy vào cái ngày cuối cùng mà anh làm việc ở Beverage…