Những người phụ nữ "đảm đang" - Chương 31
Thế rồi Hoàng Minh và Quỳnh Trang cũng xuất hiện tại buổi tiệc, trông anh vô cùng lịch lãm và sang trọng trong bộ vest thời thượng của mình. Còn Quỳnh Trang, không cần phải nói, nàng quá kiêu sa và lộng lẫy trọng bộ đầm dạ hội đỏ rực rỡ nhưng cũng không kém phần sexy và quyến rũ đến chết người. Sự xuất hiện của họ làm cả khán phòng rực rỡ hẳn lên. Những tiếng vỗ tay giòn giã như tiếng pháo vang lên như để chúc mừng họ vậy. Và một người đàn ông bước lại lên tiếng:
– Đây rồi, người đàn ông chính của buổi tiệc. Xin chúc mừng ngài chủ tịch.
– Xin cám ơn anh.
Hoàng Minh liên tục nâng ly, nhận lời chúc mừng từ mọi người. Sau đó anh dẫn Quỳnh Trang đi theo bên mình, liên tục giới thiệu cô với từng người quan trọng, từng đối tác chiến lược của Beverage. Mọi người đều hướng cuộc nói chuyện về phía Hoàng Minh khiến cho hắn vô cùng tức giận. Hoàng Long bước nhanh tới quầy ba gọi một ly rượu mạnh và uống cạn.
– Hoàng Long, em đâu rồi. – Tiếng Hoàng Minh gọi vang
Hoàng Long quay lại với nụ cười tươi rói nhưng đầy giả tạo trên môi:
– Em đây rồi, anh trai, có việc gì không vậy?
– Lại đây với anh nào.
Hoàng Minh sánh đôi bên Quỳnh Trang với tay vẫy em trai mình lại. Sau đó, anh khoác vai hắn và lên tiếng:
– Đầu tiên, chúng tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người. Vì đã tới đây khi được thông báo gấp như vậy. Với sự có mặt ở đây, mọi người đã chứng tỏ rằng lời cha tôi nói là đúng. Ông ấy luôn nói rằng “những người bạn có thể khiến chúng ta trở thành người hạnh phúc nhất” Và anh em tôi cảm thấy rất may mắn khi có rất nhiều bạn bè làm nên hạnh phúc cho chúng tôi. Xin cám ơn tất cả mọi người.
Tiếng vỗ tay giòn giã trong buổi tiệc vang lên khi Hoàng Minh vừa dứt lời. Anh giơ tay ra hiệu cho mọi người ngừng vỗ rồi tiếp tục lên tiếng:
– Nhưng…nhưng có một người ở đây. Cũng góp phần cho hạnh phúc của chúng tôi.
Nói xong, anh quay người sang phía Quỳnh Trang, rồi trước ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người có mặt, Hoàng Minh lôi ra một chiếc nhẫn kim cương chói lóa và lên tiếng:
– Quỳnh Trang, em biết là anh yêu em rất nhiều. Và anh biết, anh sẽ không thể nào hạnh phúc nếu không có em. Nên tại sao chúng ta không về cùng một nhà. Và mang lại hạnh phúc cho nhau. Em đồng ý lấy anh chứ?
Hoàng Minh nói xong, anh đưa chiếc nhẫn lên trước mặt Quỳnh Trang. Mọi người xung quanh thấy vậy đồng thanh hô to:
– Đồng ý đi, đồng ý đi, trời ơi. Cô ấy hạnh phúc quá.
Quỳnh Trang lướt mắt nhìn quanh, nàng lướt ánh mắt của mình nhìn tất cả mọi người xung quanh đang ngưỡng mộ nàng, rồi dừng lại nơi ánh mắt chờ đợi của hắn. Cuối cùng, Quỳnh Trang nhìn anh, nàng đưa ngón áp út ra cho anh đeo nhẫn vào tay mình và mỉm cười:
– Em đồng ý.
Hoàng Minh đeo nhẫn vào tay người phụ nữ của mình, sau đó anh đứng dậy ôm Quỳnh Trang vào lòng rồi thì thầm vào tai nàng:
– Anh yêu em!
Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên, pháo hoa bắn tung tóe trên đầu hai người. Mọi người liên tục chúc mừng Hoàng Minh, không ai để ý rằng, Hoàng Long đã bỏ về với cơn tức giận vô cùng. Chỉ có Quỳnh Trang nhận ra điều đó…
1 giờ sáng. Có tiếng gõ cửa phòng. Hoàng Long vẫn chưa ngủ được, hắn chưa nuốt được cơn giận hồi tối khi chứng kiến”chị dâu” hắn và anh trai Hoàng Minh của hắn tình tứ, hạnh phúc bên nhau. Hắn bực bội đi ra mở cửa phòng. Cánh cửa phòng vừa mở, một bàn tay mềm mại, mát lạnh đã đặt ngay lên lồng ngực cửa hắn (Hoàng Long chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp trên người)
Quỳnh Trang đẩy hắn vào trong, nàng đóng cửa lại, ép Hoàng Long vào tường, Quỳnh Trang ôm lấy mặt hắn mà hôn rít lên đôi môi của hắn một nụ hôn thật dài, thật dai dẳng…Sau nụ hôn đó, nàng mở nhả miệng hắn ra, thì thào:
– Đừng nghi ngờ em…đã bao nhiêu lần em nói với anh, rằng em yêu anh, em không thể sống mà thiếu anh.
Hoàng Long không nói gì, hắn hôn rít lên đôi môi Quỳnh Trang một cách vũ bão, chiếm đoạt. Hắn bế bổng Quỳnh Trang lên đi về chiếc giường ngủ của hắn. Cơn ghen tức bốc lên ngùn ngụt khi hắn cứ liên tưởng đến nhưng hình ảnh lúc tối tại buổi tiệc. Hắn ném Quỳnh Trang xuống giường như ném một bao gạo.
Rồi bằng cánh tay rắn chắc của mình, hắn lật úp bà “chị dâu” của hắn lên, hắn chỉnh nàng chổng mông nhô cao về phía hắn rồi tốc váy nàng lên cao. Hắn lột chiếc quần sịp của mình ra rồi kéo chiếc quần lót của Quỳnh Trang xuống tận đầu gối. Hắn không rườm rà, không nhẹ nhàng, không mơn trớn, âu yếm hay vuốt ve Quỳnh Trang như mọi ngày nữa. Bằng tất cả sự tực giận, hắn nhét con cặc lừng lững của hắn tới ngay cửa lồn của Quỳnh Tràng rồi đóng mạnh một cú:
– Á…á…á….đau quá…
Quỳnh Trang la lớn sau cú nhấp đầu tiên của hắn. Nhưng Hoàng Long mặc kệ, hắn ôm lấy eo nàng, tiếp tục đóng mạnh cú thứ hai, thứ 3 rồi dã liên tiếp máy chục cú vào khe mông nàng. Hắn giữ chặt mông Quỳnh Trang bằng đôi tay rắn chắc của mình rồi liên tục nắc lia lịa con cặc vào lồn nàng theo thế dogy.
Không được kích thích, mơn trớn nên âm hộ Quỳnh Trang chưa kịp tiết ra chất nhờn để làm quen với con cặc quá khổ của hắn. Quỳnh Trang chỉ biết rên lớn chịu đựng những cú thúc như búa tạ của Hoàng Long, nàng đau và tê rát kinh khủng. Hay tay bám chặt ga giường, nghiến răng chịu đựng. Chiếc quần lót không cởi ra hết khiến Quỳnh Trang không thể dang rộng chân ra được, điều đó khiến âm hộ của nàng càng trở nên chật hép, vì vậy mà mỗi cú thúc của hắn đều khiến lồn nàng thêm buốt và rát. Đầu nàng bẹp dí dưới giường liên tục bị ép chặt xuống đệm bởi những cú dã gạo của hắn.
Hoàng Long cứ thế nắc phành phạch, nguyên một tư thế, không thay đổi, không xi nhê. Hắn dã như thế phải tới 20 phút, khi âm hộ Quỳnh Trang bắt đầu tiết ra nước nhờn và co bóp, thắt chặt lấy con cặc của hắn thì Hoàng Long gầm lên một tiếng rồi bắn từng dòng tinh trung vào sâu trong tử cung của Quỳnh Trang. Nàng vẫn cong mông, rên lớn và đón nhận những dòng tinh trùng của hắn..
Hoàng Long rút phăng con cặc ra khỏi khe mông Quỳnh Trang, hắn vật ngửa ra và nằm thở dốc. Lúc này Quỳnh Trang mới lên cơn nứng sau màn bạo dâm của hắn, nàng lấy tay xoa xoa lên lồng ngực của hắn rồi trườn xuống mà tóm lấy con cặc của hắn cho vào miệng mút mạnh. Quỳnh Trang bú, mút, nút liếm thật sạch thân cặc và đầu rùa của hắn rồi trườn lên trên. Nàng liếm lên hai đầu ti, liến lên cổ hắn. Khi môi nàng sắp chạm vào môi hắn thì Hoàng Long lên tiếng:
– Nếu đúng là em yêu anh, không thể sống thiếu anh thì hay giúp anh giết Hoàng Minh.
Quỳnh Trang giật mình, ngỡ ngàng, nàng ngồi dậy nhìn hắn, giọng run run:
– Sao?
Quỳnh Trang nhìn ánh mắt sắc như viên đạn của hắn, nàng biết hắn không nói đùa:
– Hoàng Long…không…em không thể giết anh ấy. Anh ấy là anh trai của anh mà?
– HẮN KHÔNG PHẢI ANH TRAI CỦA ANH. HẮN LÀ KẺ THÙ CỦA ANH. HẮN LẤY ĐI TẤT CẢ NHỮNG GÌ ANH MUỐN CÓ.
Hoàng Long gầm lên một hồi, hắn nắm chặt tay lại, giọng đầy căm phẫn:
– Hắn được tất cả, đứa con trai ba mẹ thương, trường học…thể thao…bạn bè. Cái gì hắn cũng hơn anh, và bây giờ, cả người con gái anh yêu hắn cũng chiếm nốt. Anh quá mệt mỏi khi cứ phải đứng sau hắn rồi. ANH MUỐN ĐỨNG ĐẦU. Anh muốn là người giỏi nhất. NHƯNG…hắn sống thì anh chẳng có gì trong tay.
Rồi hắn đặt tay lên hai vai Quỳnh Trang ép nàng ra quyết định:
– EM QUYẾT ĐỊNH ĐI, EM THEO ANH HAY THEO HẮN. ANH KHÔNG THỂ CHỊU NỔI KHI NHÌN EM VÀ HẮN KẾT HÔN ANH KHÔNG CHỜ ĐƯỢC TỚI NGÀY HAI NGƯỜI LI DỊ NỮA. ANH MUỐN LẤY TẤT CẢ NHỮNG GÌ LÀ CỦA HẮN.
Hoàng Long gầm lên một hồi như con hổ đói trong phòng của hắn. Quỳnh Trang nhìn hắn, nàng hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cuối cùng thì cũng thở dài quyết định:
– Nếu vậy, thì chỉ có một người có thể làm được việc này…
Một tuần sau nữa:
– Chắc chắn là được rồi, được rồi. Thôi, đợi tôi nhé, chỉ vài tiếng nữa là tôi ở trong SG rồi.
– Nhất anh rồi, có chuyên cơ riêng có khác, thích bay là bay, không phải chờ đợi ai. Đi SG mà cứ như ra quán uống cafe vậy. Cả nước Việt Nam nhỏ bé này, có mấy người có chuyên cơ riêng đâu chứ ^^
– Hahaha…anh quá khen. Vây bây giờ tôi sẽ vào trong đó. Rồi sau đó chúng ta sẽ đi Thái Lan gặp đối tác luôn. Ok.
– Ok nha, tôi sẽ chờ anh trong này.
– Được rồi, tôi vào ngay đây.
Hoàng Minh tắt máy và quay sang người giúp việc:
– Chị Thanh, báo với phi công là tôi xong rồi.
Anh nói xong rồi bước tới bên Quỳnh Trang, nơi Quỳnh Trang đang gấp gọn quần áo để vào vali cho anh. Hoàng Minh đặt tay lên hai vai của nàng, âu yếm:
– Anh sẽ nhớ em lắm đấy.
– Em cũng vậy. Em yêu anh.
Quỳnh Trang hôn chụt lên má anh. Rồi tiễn Hoàng Minh ra cổng. Lái xe chở Hoàng Minh đi khuất rồi Quỳnh Trang mới quay lại bước vào nhà. Hoàng Long đã đứng sẵn chờ ở cửa. Hai kẻ gian phu dâm phụ nhìn nhau cười tươi rói. Khi cánh cửa phòng khách đóng lại. Hai người quấn chặt lấy nhau rồi bế nhau lên phòng của Hoàng Minh:
– Hahaha…tuyệt quá…chúng ta sắp không phải lén lút với nhau nữa rồi…Quỳnh Trang ơi…anh yêu em…
Hắn bế bổng Quỳnh Trang lên, xoay xoay mấy vòng trong căn phòng ngủ của anh trai hắn, tiếng cười nặc nẽo, ngắt nghẻo của Hoàng Long vang khắp căn phòng.
Chuyên cơ do phi công chở Hàng Minh lao vút trên nên trời xanh thẳm, anh ngồi trên bàn, lôi latop ra làm việc. Bỗng nhiên chiếc máy bay chao đảo làm anh xuýt chút thì ngã. Sau khi giữ được thăng bằng thì máy bay cũng đã bình thường chở lại, sự việc đó diễn ra chỉ mất vài giây. Hoàng Minh nói vọng vào:
– Có chuyện gì vậy anh Hồng Phong?
Không thấy phi công của mình trả lời, nhưng cánh cửa khoang máy bay bật mở, gió lùa vào như muốn thổi bay cả Hoàng Minh đi. Một bóng đen trong buồng lái đi ra chĩa súng vào Hoàng Minh:
– Anh..anh là ai? – Hoàng Minh hét lên trong khoang phòng khách.
– Hahaha…là người được vợ và em trai ông trả thù lao để lấy mạng của ông. Xin lỗi nhé. Vĩnh biệt.
Hắn nói lớn xong rồi nhảy vút ra khỏi chiếc máy bay. Hoàng Minh lao vút vào bên trong, anh giật giật mở cửa buồng lại nhưng không được. Tên khốn đã chốt cửa bên trong. Hoàng Minh quay lại nhìn. Bóng tên sát thủ với chiếc dù bật ra lúc này chỉ còn bé xíu như con kiến. Anh chỉ còn biết nhắm mắt, thở dài…
“Uỳnh….” Một tiếng nổ lớn long trời nở đất vang lên. Chiếc máy bay vỡ tan thành từng mảnh nhỏ rồi bay lung tung khắp nên trời trước khi rơi xuống đất.
………..
Giọng Quỳnh Trang run run, ả ta nhìn hình săm của mình trên lưng David Đức, miệng lắp bắp không nói lên lời:
– Anh…anh còn sống?…nhưng gương mặt anh?
– Cô có biết tại sao tôi lại đặt tên công ty là Minh Ký không?
Quỳnh Trang giật thót mình, ả ngỡ nàng. David Đức đã thay đổi giọng nói, đúng là giọng nói quen thuộc của Hoàng Minh.
– ĐÓ LÀ ĐỂ NÓ NHẮC TÔI CẢ ĐỜI KHÔNG BAO GIỜ ĐƯỢC QUÊN MỐI HẬN NÀY
David Đức hét lên đầy giận giữ khiến Quỳnh Trang giật mình, tim ả càng đập mạnh, ả như không tin vào những gì mình nhìn thấy trước mặt:
– Sao có thể?…Làm sao mà một người có thể sống sót sau vụ rơi máy bay chứ? Đó là..lý do…người ta chỉ tìm thấy xác của phi công. Và…với phẫu thuật thẩm mỹ…Không thể tin được.
Khi Quỳnh Trang nói xong câu đó, David Đức. Không. Bây giờ có thể gọi là Hoàng Minh được rồi. Hoàng Minh đã kịp mặc xong đồ vào người, anh quay lại nhỉn ả với ánh mắt đầy căm hận khiến cho Quỳnh Trang giật bắn mình. Tim ả như muốn rụng luôn xuống đất. Trời…đúng là anh mắt đó, gương mặt Hoàng Minh đã thay đổi nhiều sau phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng ánh mắt của anh thì vẫn y nguyên. Ánh mắt mà lần đầu tiên chạm mặt, Quỳnh Trang đã thấy vô cùng quen thuộc, nhưng ả không thể nào nhớ ra được. Ả lấy tấm chăn mỏng, phủ lên người, giọng run run:
– Hoàng Minh à, là lỗi của em.
Hoàng Minh bước từng bước một tới chiếc giường, mỗi bước đi của anh đều làm cho Quỳnh Trang như muốn ngộp thở, tới sát ả, anh gằn giọng:
– Cô im đi. Thật ra tôi không muốn ở bên cạnh cô một giây phút nào. Giờ cũng thế. Tôi làm tất cả chuyện này chỉ để cho cô tự nhìn thấy sự thật. Dù cho thể nào , thì cô cũng chỉ là thứ đĩ điếm rẻ tiền. Không, cô còn không bằng một con điếm.
Từng lời nói của Hoàng Minh đều như muốn xé xác ả ra vậy, anh cố gắng gằn sự giận giữ xuống. Anh bước quay lại bàn và ném vào người ả một tập hồ sơ. Quỳnh Trang run run cầm nó:
– Cái gì đây?
Hoàng Minh lạnh lùng:
– Với số giấy tờ này, cô và tên khốn đó phải trả lại mọi thứ mà cô và hắn đã lấy của tôi.
Quỳnh Trang lật lên từng trang giấy rồi ngẩng đầu nhìn lên. Hoàng Minh vẫn đang nhìn ả chằm chằm:
– Nếu cô muốn hắn sống sót mà ra được khỏi đó. Tôi nghĩ cô nên về đi. Nhìn thấy cô là tôi thấy run người rồi, thật đáng kinh tởm.
Hoàng Minh nói xong, anh bỏ mặc ả ngồi đó với hàng loạt những bất ngờ, ngỡ ngàng rồi đi vào nhà tắm…