Những người phụ nữ "đảm đang" - Chương 23
– Có chuyện gì đang sảy ra vậy?
Nàng cầm máy định gọi cho chồng thì tiếng chuông điện thoại chợt reo, một số điện thoại lạ chạy trên màn hình. Quỳnh Trang gạt máy đưa lên tai:
– Alo.
– Chào cô Quỳnh Trang! Ưm…he…
– Ai vậy ạ?
– Sao…cô quên tôi nhanh vậy sao?…Ôi…ư… David Đức, chủ tịch tập đoàn Minh Ký…
“Là gã dâm dê đó”. Quỳnh Trang rủa thầm trong miệng, mà hình như hắn đang vừa làm tình vừa gọi cho mình sao, bỉ ổi. Nàng thở dài lên tiếng:
– Vâng, anh gọi tôi có chuyện gì không?
– Sao, cô thích món quà thứ hai của tôi không?…hehe…tốt lắm…ư…
– Quà ư? Quà gì vậy?
– Hừ, vậy là…chồng cô không…nói gì với cô rồi…ưm…
– Về chuyện gì? – Quỳnh Trang vẫn chưa hiểu chuyện gì, nàng thắc mắc. – Khốn kiếp. Sao hắn có thể vừa làm vậy vừa nói chuyện với mình chứ… – Nàng nghĩ thầm
– Đó là thứ có thể giải quyết tất cả những rắc rối của cô. Sự căm hận có thể biến thành tình yêu dấu…nếu cô muốn…hihi…. – Hắn vừa nói vừa nhếch mép cười nửa miệng.
– Ý anh là sao?
– Thực ra thì cô nên hỏi chồng mình…anh ta sẽ cho cô hay. Ư…ư….hihihi
David Đức tắt máy cười khểnh trong sự ngạc nhiên của Quỳnh Trang. Lúc này, nhờ sự miệt mài của Thảo Nguyên, con cặc hắn đã dựng đứng trở lại như cột buồm, nàng trườn lên, xoắn lấy môi hắn, thì thào:
– Chúng ta bắt đầu hiệp hai chứ…hihi…
– Nếu em cũng đã sẵn sàng. – David Đức vừa nói vừa vân vê đầu vú của nàng.
Thảo Nguyên mỉm cười, từ từ kê con cặc của hắn vào cửa lồn rồi hạ mình dần dần xuống:
– Ư…ưm…hihi…
Tối hôm đó, Hoàng Long thất thểu trở về nhà, người của anh vẫn chưa thể tìm thấy gã công nhân tên Nguyễn Thành Sơn, anh bước từng bước nặng nề vào phòng, thả mình trên ghế sofa, ngửa đầu lên thở dài:
– Hình ảnh của anh xuất hiện trên khắp các tin tức, mặt báo hôm nay. Chắc anh phải lo lắng lắm.
Hoàng Long ngẩng đầu lên, Quỳnh Trang đang đứng trước mặt anh, tối nay, nàng ăn mặc kín đáo và lịch sự hơn mọi ngày. Không còn chiếc váy ngủ sexy quyến rũ nữa, nàng biết cả hai hôm nay đều không có tâm trạng. Đã lâu, công ty của anh không có sóng gió lớn như vậy. Anh mỉm cười, cố gắng giữ nụ cười tự nhiên nhất cho Quỳnh Trang cảm thấy yên tâm:
– Một phần của công việc thôi mà.
– Giấu em mọi chuyện cũng là một phần công việc sao của anh sao?
– Anh giấu em điều gì? – Hoàng Long có phần ngạc nhiên.
– Anh chưa từng kể với em, chuyện gì đã xảy ra…giữa anh và David Đức của tập đoàn Minh Ký hôm đó.
Quỳnh Trang đã sốt ruột, nhưng chồng nàng vẫn rất bình tĩnh, anh ngồi trên ghế sofa, tiếp tục trả lời nàng:
– Hắn ta là một thằng điên, em không nên nghĩ về chuyện hôm đó nữa.
– Trời ơi, hắn ta gây ra những chuyện này đấy.
Đến bây giờ thì Hoàng Long không còn bình tĩnh nỗi nữa, anh đứng phắt dậy với ánh mắt có phần phẫn nộ:
– Cái gì?
– Mọi chuyện xảy ra tại nhà máy nước ngọt là một vụ phá hoại, hắn ta đứng sau toàn bộ sự việc.
– Ai nói với em???
– Chính hắn đã nói. Hắn đã gọi…
– Hắn nói gì?
– Hắn nói rằng anh biết tại sao hắn lại làm những chuyện này. Và nếu em muốn thì mọi chuyện không cần phải như thế này.
Quỳnh Trang vừa nói, vừa bước từng bước đến trước mặt chồng, nhưng anh lại lảng tránh:
– Quỳnh Trang, thôi quên đi.
Hoàng Long định bước ra khỏi phòng ngủ thì Quỳnh Trang như muốn hét lên:
– Tại sao? Hắn muốn cái gì, sao anh không thể nói với em.
– Anh không nói được.
– Hoàng Long, em xin anh, nói đi mà, em không thể để hắn hại anh thê thảm như vậy được.
Hoàng Long quay lại, nhìn ánh mắt van lơi, cầu khẩn của vợ, anh không đành lòng, cố gắng gằn con giận xuống, anh thở thật mạnh rồi từ từ nói:
– Hắn muốn…giành một đêm bên em.
Rồi nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Quỳnh Trang, anh tiếp tục:
– Đó là điều thằng khốn nạn đó muốn.
– Và đó là lý do???
Hoàng Long ôm má vợ:
– Em, đó là một tên đồi bạn đốn mạt giàu nứt đố đổ vách…
– Không, anh, đó không thể là lý do duy nhất được, em chắc chắn còn có ẩn tình gì đó, hắn làm như vậy là để chọc tức anh, là khiến anh hoang mang…và để che giấu động cơ thực sự…anh mau tìm hiểu đi, và nhớ, phải tìm cho ra, chúng ta mới có thể đấu lại hắn.
Hoàng Long ngỡ ngàng. Những lời Quỳnh Trang vừa nói với anh hoàn toàn hợp lý, quá nóng giận nên anh đã không nghĩ đến chuyện này, hắn là ai, tại sao lại nhằm vao Beverage. Hoàng Long giật mình, anh vội bấm máy…
…
Sáng hôm sau, tại cuộc họp khẩn của HĐQT Beverage trong đó có cả Thảo My.
– Sự cố nhà máy nước ngọt, đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới hình ảnh của Beverage với bạn bè trên thế giới, các nước Anh, Pháp và vài Quốc gia châu Á khác đã ngừng nhập khẩu sản phẩm của chúng ta, thậm chí có nước còn cấm hoàn toàn. Rất nhiều hợp đồng bị hủy, thiệt hại là vô cùng lớn.
– Chủ tịch, phải có cách gì chứ? – Thảo My lo lắng.
– Chỉ có một cách. – Hoàng Long lên tiếng, ánh mắt rất quyết đoán nhìn thẳng vào Thảo My.
– Cách gì. – Thấy ánh mắt như viên đạn của Hoàng Long nhắm vào nàng, Thảo My giật mình e ngại.
– Hoàng Sơn.
Viên trợ lý ngồi ngay cạnh Thảo My nghe chủ tịch gọi tên mình, anh ta thở dài, lôi trong cặp một tờ giấy rồi đưa cho Thảo My. Nàng mở tròn mắt, đọc thật kĩ từng chữ, từng chữ một, tai nàng như ù đi, Thảo My không dám tin vào mắt mình, nàng ngẩng đầu len nhìn Hoàng Long:
– Chủ tịch…
Hoàng Long nhanh chóng ngắt lời nàng:
– Thảo My, cô nghe này, tôi muốn cô từ chức và nhận trách nhiệm. Hiện tại chúng ta vẫn chưa tìm được kẻ phá hoại kia đã trốn đi đâu, các công ty khác thì đang rình rập chờ thời cơ để phá hoại Beverage. Nên đây là cách duy nhất để cứu nó, cô nên chấp nhận hi sinh.
– Chủ tịch, anh biết tôi vô tội mà, tôi đâu có làm gì. – Thảo My đã không giữ được bình tĩnh.
– THẢO MY. Tôi biết. Nhưng ai đó, chứ không phải tôi phải nhận trách nhiệm về vụ này. Tôi không thể tin tưởng ai khác. Ngoài cô.
Nhìn ánh mắt thất vọng, phẫn nộ và đầy oán trách của Thảo My, chủ tịch Hoàng Long e ngại, tiếp tục lên tiếng:
– Công ty sẽ chăm lo cho cô chu đáo. Cô sẽ tiếp tục được nhận lương trong suốt phần đời con lại. Và luật pháp cũng không thể động đến cô. Tôi đã lo hết về bên pháp luật rồi.
– Vậy còn nếu tôi không đồng ý. – Thảo My nhanh chóng ngắt lời.
Hoàng Long lặng nhìn Thảo My, rồi anh lạnh lùng:
– Xin lỗi, cô không có sự lựa chọn. Công ty đã đưa ra tuyên cáo với báo chí, nói rằng cô là người chịu trách nhiệm cho toàn bộ vụ việc.
Thảo My ngỡ nàng, thì ra mọi chuyện đã được sắp đặt sẵn, và trong tai nạn lần này, nàng trở thành một con tốt thí. Bao nhiêu công lao nàng đóng góp cho Beverage bị Hoàng Long và các cổ đông khác không coi ra gì. Và lần này, bị hoạn nạn, họ phũ phàng đẩy nàng ra làm bia đỡ đạn. Không hề thương xót. Thảo My ngước nhìn ánh mắt của Hoàng Long, nàng tức giận đứng phắt dậy, bước ra khỏi văn phòng. Ra tới cửa, nàng không quên ném lại cái nhìn sắc lẹm với lời nói cay nghiệt:
– Hoàng Long, hóa ra anh cũng chỉ là thằng đốn mạt, tôi không cần lòng thương hại giả tạo của anh. Phải rồi, anh cứ giữ lấy số lương đó đi, có thể anh chứ không phải là tôi sẽ cần tới nó đâu.
Thảo My bước ra, đóng mạnh cửa phòng, đi băng băng về phía hành lang với sự tức giận tột cùng. Trong khi đó, bên trong, Hoàng Long khẽ nở một nụ cười ngạo nghễ. Thảo My bước ra khỏi công ty, ngay lập tức vô số phóng viên đã bủa vây lấy nàng:
– Dừng lai…dừng lại…cô Thảo My, có phải cố đã biết số nước ngọt đó vốn không thể uống được phải không?
– Cô Thảo My, làm ơn…
– Cô Thảo My, tại sao cô lại muốn hại Beverage?….
Hàng trăm câu hỏi của vô số phóng viên liên tục rót vào tai nàng. Thảo My không trả lời, chỉ lặng lẽ đeo cặp kính đen lên và đi vào xe, hai bên là hai bảo vệ chắn đường. Chiếc xe lao vun vút ra khỏi Beverage…