Những Người Phụ Nữ Của Tôi - Phần 63
Mở mắt tỉnh dậy hắn giật mình khi trời đã sáng. Mặt trời đã lên cao anh sáng chiếu tràn ngập trong phòng. Cô đang ngồi cạnh giường nhìn hắn. Một nụ cười nở trên môi cô.
– Chết, anh ngủ quên mất mấy giờ rồi em.
– Tối qua anh thức khuya quá mà, gần 8h rồi.
Hắn xoa mặt ngồi dậy và nhìn cô.
– Em dậy lâu chưa.
– Em dây lúc 7 giờ kém.
– Sao không gọi anh dậy.
– Em thấy anh ngủ ngon, em cũng muốn nhìn anh ngủ. Cô mỉm cười.
– Em tối qua ngủ ngon chứ.
– Vâng, lâu lắm rồi em mới có một giấc ngủ ngon như vậy.
– Ừ anh thấy em ngủ thiếp đi.
– Vâng, em cũng mệt đi cả ngày nên mệt quá. Anh dậy đi Linh chuẩn bị đến rồi trả nhà nó anh đưa em ra bến xe em còn về.
– Sao vội vậy, để chiều được không.
– Thôi anh ạ, gửi bố cho chú Hoan em cũng ngại lắm. Hôm qua đi chơi với anh cả ngày rồi, em thấy vui lắm rồi. Em phải về anh ạ.
– Đến chiều hãy về, chiều anh chở em về được không.
– Thôi dậy đi đánh răng rửa mặt đi, rồi còn đưa em đi ăn sáng mau lên. Thôi không nói nữa em phải về anh nhé. Em cũng muốn lắm, em muốn ở luôn trên này với anh cơ nhưng em phải về. Đừng ép em nhé.
– Ừ, vậy tuần sau anh về nhé.
– Thôi chưa bàn vội, anh dậy đi nhanh lên Linh về nó cười cho.
Hắn uể oải dậy đi đánh răng rửa mặt. Hắn cảm thấy hụt hẫng khi cô đòi về. Hôm qua ngồi nghĩ hắn muốn sáng nay đưa cô đi chơi nhiều chỗ nữa, thăm thú thêm bạn bè rồi chiều hắn đưa cô về luôn. Thế nhưng bây giờ cô đòi về trong hắn cảm thấy có gì như bị đánh mất.
Ra khỏi phòng tắm, quần áo chỉnh tề đang định nói chuyện với cô thêm về dự định tương lai thì đã thấy Linh ngồi đó rồi.
– Thế nào ông anh, mọi chuyện lại như xưa rồi chứ.
Hắn chỉ cười nhìn cô. Cô cũng vậy chỉ cười không nói.
– Nhìn là biết rồi, thôi hai người nếu không có chuyện gì thì đừng làm phiền tôi nữa nhé.
– Thế còn việc cưới xin của em thế nào rồi.
– Hoãn rồi, em thấy gấp gáp làm sao nên đã quyết định cuối sang năm.
– Hai gia đình có đồng ý không.
– Vâng, cùng quan điểm.
– Linh này, bây giờ tao về đây, cảm ơn mày nhé. Cô nói.
– Ừ, hai người vui là được rồi. Thôi hai người đi đi, tôi lấy chìa khóa xong về cơ quan luôn đây. Cuối năm bận tối mắt tối mũi. Mà mình vừa làm ở đó toàn bị bắt nạt tức thế.
– Có người bắt nạt được em cơ à. Chắc phải loại không vừa nhỉ.
Linh lườm hắn không nói, còn cô líu ríu túi xách để ra về. Hắn đi theo sau cảm thấy buồn buồn. Hắn nghĩ lên xe rồi hắn sẽ nói chuyện với cô từ từ xem sao. Chia tay Linh cô và hắn đi ăn sáng. Quán cũng đông nên cả hai ăn ào rồi đứng dậy ra về. Lên xe đi một đoạn hắn nói luôn với cô.
– Em, anh định lần này về để thuyết phục em cưới. Hôm qua nghĩ định nói nhưng em ngủ mất. Bây giờ em chuẩn bị về rồi anh muốn mình ngồi đâu uống nước để nói nghiêm túc về vụ này. Anh thực sự lo lắm.
– Không cần đâu anh, em cũng như anh mong từng ngày đến ngày đó. Nhưng bây giờ thì chưa được, em đã nói rồi. Anh chờ thêm thời gian nữa nhé, đừng đặt vấn đề cưới với em nữa trong thời gian này. Anh có tin em không.
– Anh… anh vẫn tin em, nhưng anh không thể hiểu.
– Anh có yêu em không. Cô hỏi một câu rất dứt khoát.
– Có, cái này sao em phải hỏi.
– Vậy thì nghe em lần này đi, đừng ép em. Em có lý do của em.
– Vậy tùy em, nhưng anh nói trước em phải trả lời anh trước tết. Không sang năm anh sẽ bằng mọi giá bắt em cưới anh, không thể để em khổ mãi được.
Cô không nói mà ôm dựa vào lưng hắn. Cô ôm chặt hắn, cái ôm siết chặt nhất từ xưa đến nay. Hắn cảm nhận thế. Cô và hắn đi trong im lặng. Dường như hai người bây giờ chìm vào suy nghĩ. Hắn thì chỉ muốn nhảy vào trong tâm hồn của cô để biết cô bây giờ nghĩ gì. Nhưng cô dường như khóa chặt không cho hắn biết. Hắn cứ miên man nghĩ mãi, nghĩ mà mọi thứ cứ loạn lên không có gì logic cả.
– Anh, rẽ thôi định đi đâu vậy.
– Ờ anh mải nghĩ quá.
– Lần sau đừng vậy khi đi xe nguy hiểm lắm.
Hắn chỉ cười trừ mà không nói. Đến bến xe hắn gửi xe và đi mua vé cho cô. Còn 20′ nữa xe mới rời bến. Hai đứa đứng bên nhau nhìn nhau quyến luyến. Chả biết nói gì lúc này. Thực sự hắn cảm thấy như mất mất cái gì. Lần đầu tiên xa cô hắn cảm thấy trống trải như thế.