Những Người Mẹ - Chương 97
****
Trong bóng tối mờ ảo của căn phòng bệnh viện…Vũ nhận ra một gương mặt vừa lạ vừa quen…đúng là chị lan …nhưng trước mặt cậu hiện h…là một lan với những nét biến đổi đầy lạ thường…trên gương mặt của nàng toát lên những đường nét lạnh lùng …từ chân mày…từ đôi mắt…và đặc biệt là nụ cười … ko phải của Lan cách đây 4 ngày…và cũng khác xa với lan của 18 năm qua…
Tiến lại gần …Lan đưa tay lên…định chạm vào người Vũ…nhưng ko hiểu sao…có một luồng hơi lạnh chạy dọc sóng lưng làm vũ co người lại né tránh…
_em…sao vậy…là chị đây mà…- một chất giọng hơi khàn cất lên…nó ko trong trẻo như vốn có..
_à…ko…ko sao.. – cuối người xuống sàn…vũ vội chụp lấy những quả cam đang lăn lóc khap nơi…nhưng bàn tay run rẩy của Vũ cứ lóng ngóng làm rơi những quả cam trơn bóng…một nỗi sợ hãi vô hình nào đó cứ lớn dần lên trong cậu…nhưng là điều gì…vũ cũng ko thể hiêu nổi…Lan đã ở đây…trước mặt cậu…hoàn toàn khỏe mạnh và lại ko tỏ ra chút gì tức giận…nhưng trong linh cảm của mình…vũ biết có điều gì đó thật khủng khiếp đã diễn ra những ngày qua…
_ chị Lan….chị khỏe chưa ạ ! – giọng của Ngọc lanh lảnh phát ra từ ngoài …cô bước vào với nụ cười hơi gượng gạo…nắm lấy tay lan…ngọc cố che giấu nỗi hoài nghi của mình…” quái lạ…sao …sao lại…khác như vậy …” – cả ngọc cũng nhận ra những sự thay đổi bất thường ở người chị đứng đối diện mình…
_ à…à..khỏe…mà…em là ai…
trái cam trên tay vũ lại lăn theo lòng bàn tay cậu rơi xuống đất một lần nữa…nhìn về phía ngọc…cậu bắt gặp ánh mắt của cô bé cũng đang ngơ ngác nhìn mình…
_chị…chị…hỏi…gì kì vậy…em…em là – ngọc ú ớ…
_Á…à…Ngọc…hihi…chị đùa chút thôi mà…tại lâu rồi ko gặp em…em cũng khỏe chứ….
_trời…em khỏe…mà mới tuần trước mình còn ăn cơm chung mà…lâu gì nhỉ..hihi
_à…chị đùa thôi..vậy hai đứa vào đây thăm chị hả.. – Lan nhìn Vũ…cậu vội vã quay đi tránh cái ánh mắt đầy lạ lẫm kia…
_à…vâng….em với ngọc…vào thăm chị đây…
_vậy may quá…vậy 2 đứa giúp chị chuyển đồ ra xe nhé…
_ủa…là sao ?
_ thì chị xuất viện về nhà với em chứ sao…ok?
*****
Chiếc xe taxi lầm lũi lăn bánh trong màn mưa đêm đưa 3 con người ra khỏi khuôn viên bệnh viện….ngồi ghế trước với tài xế…vũ tựa đầu vào cửa cố xua đi những ý nghĩ “nhảm nhí ” mà cậu tự suy diễn ra từ lúc gặp lan đến h…nhưng những câu hỏi nghi hoặc cứ xâu chuỗi trong đầu vũ…”tại sao…mấy ngày nay dù xa mình những lan vẫn ko gọi một cuoc dt nào ,hay nhắn 1 tin nào…tại sao gap lai mình sau 4 ngày xa cách mà hoàn toàn ko hề hỏi 1 câu nào về sự vắng bóng của vũ và Kiều nhung ngày qua…và hoàn toàn ko có chút gì tức giận , tra khảo…lại còn những thay đổi kì lạ về ngoại hình…và giọng nói..lại còn quên ngọc là ai…” …ko hiểu những điều này có liên quan gì đến sự xuất hiện bất ngờ của ba mình lúc dưới quê…một sự xuất hiện chóng vánh…nhưng mang lại một cảm giác kinh hãi còn ám ảnh vũ đến h…”nhanh đi…ko thì ko kịp nữa…” – kịp …để làm gì cơ chứ….
****
_ phải nhà này ko mấy em ?
tiếng của anh tài xế khiến vũ giật mình ..
_ đúng rồi đó anh…cho tụi em xuống đây… – ko thấy cả Vũ và Lan nói gì ..ngọc vội đáp
_ ok , vậy mấy em ngồi đây nha , để anh ra sau cóp lấy dù đã…
Một ánh đèn le lói từ đằng xa phản chiếu lại….thì ra là một chiếc taxi khác đang tiến lại gần rồi dừng ngay trước nhà Vũ làm cậu và lan không khỏi ngạc nhiên
_ủa…ai về kìa Vũ…
_cũng ko biết nữa…để ra xem thử.. – trùm cái áo khoác lên đầu , vũ chạy bật ra khỏi xe tiến nhanh về phía chiếc taxi đang đỗ phía đối diện…từ trong xe , bỗng có bóng dáng 2 người phụ nữ bước ra…một người điệu lấy một người…cả hai cùng đi những bước loạng choạng vào trong…
_ ủa…là…mẹ …cô Lệ…hai người đi đâu về đây !trời…sao vậy – vũ vội lao lại gần đỡ lấy người mẹ đang gục lên gục xuống của mình …
_để…vào nhà rồi nói ..giúp cô đưa mẹ vào nhà đi… – Mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của cả Lệ và Kiều đã đủ để Vũ nhận ra chuyện gì đã xảy đến với mẹ mình…
_con…hả..vũ…huhu… con hư của mẹ…..đi đâu h mới về…lại cho mẹ hun…cái đi….- ôm chầm lấy Vũ…Kiều nửa cười nửa khóc…gục đầu lên ngực Vũ…
_trời…! cô kiều sao vậy Vũ… – từ trong xe ngọc cũng vội lao đến giúp Vũ nâng kiều vào trong…nhưng chỉ vừa chạm vào người Kiều…Ngọc đã bắt gặp một ánh mắt sắt như dao của kiều nhìn mình…
_bốp… – một cái tát bất ngờ giáng thẳng vào mặt Ngọc…ko ai khác…đó chính là kiều…