Những Người Mẹ - Chương 91
Tiếng quả lắc đồng hồ vang lên dồn dập …vậy là đã 6 h chiều…bên mâm cơm , dù đói nhưng kiều ko buồn gắp chút thức ăn gì…vì ko có vũ , bữa cơm trở nên ko chút hương vi gì đối với nàng . dù chỉ mới xa vũ có 1 tiếng nhưng cái cảm giác trống vắng cứ bao vây lấy kiều làm nàng chỉ muốn được có vũ ngay bên cạnh …. tiếng xe máy từ đâu lao vào sân làm kiều giật mình , bỏ chén cơm xuống, nàng vừa định đứng dậy ra xem là ai thì từ bên ngoài , vũ đã lao vào trong , nhìn nét mặt tức tối của con , kiều đoán ngay là vũ đã gặp chuyện gì đó tồi tệ
_ vũ…sao về sớm vậy con…
ko đáp , vũ bước thẳng lên phòng và đóng sầm cửa lại…
_ ơ…sao vậy nhỉ …
đang còn ngơ ngác ko hiểu gì thì lại một người nữa từ ngoài chạy vào trong…ko ai khác đó là ngọc…ko kịp chào hỏi , ngọc đã hỏi ngay
_ vũ trên phòng phải ko cô
_à…phải…mà có chuyện gì vậy ngọc…
ko buồn trả lời kiều, ngoc cũng vội chạy lên cầu thang và lao vào phòng vũ….
_ hai cái đứa này…sao vậy trời…lại cãi nhau à…
Quả đúng như kiều nghĩ…ngọc vừa vào phòng vũ thì tiếng cãi vã đã bắt đầu nổ ra …dù không muốn tò mò chuyện riêng của con mình nhưng những tiếng cãi vã cứ liên tiếp vang vọng khắp căn nhà . chưa lần nào cả hai lại giận nhau đến mức như vậy , ” phải lên xem chuyện gì thôi…” nghĩ vậy ,kiều vội rón rén bước chân lên cầu thang lại gần cửa phòng vũ và áp tai nghe ngóng
_ cả ngày sinh nhật tui mà ông cũng ko nhớ …vậy là ông thua thằng quân rồi !
_phải…nó tài giỏi thật ! vậy ngọc sao ko ở lại tiếp đãi nó đi, tới đây làm gì !
_ ông…đừng có mà giở cái giọng tuyệt tình đó với tui …ông xem lại mình đi …ông biến đi đâu mấy ngày nay …tui gọi ko thèm bắt máy cũng ko thèm gọi lại…như vậy ông ko phải khinh thường tui là gì ! hả !
_ tui…ko có! – quả thực vũ cũng ko biết giải thích ra sao để ngọc hiểu …cậu biết dù có lý do này nọ thì với cái tính đa nghi của ngọc, cô cũng sẽ ko vì thế mà bỏ qua chuyện này
_ vậy sao ko gọi lại…có phải là …có phải vì ông ..ông đã chán tui phải ko….có phải ông đã có những gì ông muốn…vậy nên h đây có cũng được mà ko có cũng được đúng ko ! ông trả lời đi – nắm lấy cổ áo vũ , đôi mắt ngọc rưng rưng nước mắt …với linh cảm của người con gái…nàng ko kkho để nhân ra những sự thay đổi đang manh nha trong bạn trai của mình…
_ ko có mà…tại vì…
_tại sao…ông trả lời đi…có trả lời ko… – dùng hết sức ngọc đẩy vũ ngã xuống giường …dưới sức mạnh của sư căm tức của ngọc , chiếc áo sơ mi của vũ như muốn rách toạt ra …những chiếc cúc văng ra tung tóe…
_ huhu…có phải ông…ko còn thích tui nữa phải ko…trả lời đi…. – gục mặt xuống sàn…ngọc òa khóc …nhưng tiếc khóc ray rức hờn tủi khiến cho cả vũ…và kiều đang đứng bên ngoài đều cảm thấy bàng hoàng ko nói nên lời…ngồi xuống cạnh ngọc…vũ vội vòng tay ôm xiết cô bé vào lòng , đưa tay lau nước mắt nước mũi dàn dụa trên mặt ngọc..vũ dìu nàng lại giường trong sự vùng vẫy của ngọc…rồi chuyện gì đến cũng phải đến…kiều lặng người đi khi trước mặt nàng là cảnh tượng hai đứa trẻ ôm xiết nhau trên giường với những nụ hôn dồn dập….đặt tay lên ngực …nàng cố trấn tĩnh lại…” ko…tụi nó..còn nhỏ mà đã như vầy rồi sao…phải làm sao đây…vũ…sao con lại ..có thể làm vậy…”