Những Người Mẹ - Chương 90
Nhìn Ngọc đuổi theo Vũ ra ngoài , Hồng lắc đầu ngán ngẩm…nàng không thể hiểu sao cái thằng Vũ kia mất tích cả tuần nay , đến lúc nào ko đến lại xuất hiện ngay cái lúc Quân đeo dây chuyền cho Ngọc…nếu trường hợp nàng là Vũ , ko ghen mới là lạ…” thôi kệ…tụi nó cũng lớn hết rồi , để chúng tự giải quyết với nhau vậy ” – hồng nhủ thầm…
Quay sang nhìn quân nàng mỉa mai
_ cậu cũng lắm trò đấy nhỉ !
_ ơ…cháu có làm gì đâu nào…hehe…tại thằng vũ đến ko đúng lúc thôi. – vừa cười quân vừa bước theo hồng lại bàn …nhìn những thứ bánh trái đầy hấp dẫn bày khắp bàn , Quân vội bốc lên nhai ngấu nghiến để lấp đi cái bụng trống không vì cả ngày nay vì phải vào viện trông ba thay cho mẹ …
_ăn từ từ thôi…nghẹn bây h.. – hồng đưa cho quân chai nước khoáng… – ủa mà…tiền đâu mà cậu mua sợi dây chuyền đắt tiền vậy hả…hay là đồ giả đấy …
_ặc…cái gì mà giả…cô nghĩ sao vậy hồng ?
_ cậu tặng nó món đồ quý như vậy …phải là có ý đồ gì ko ? – nàng nhìn quân thăm dò , ánh mắt nghi ngờ của hồng làm quân đến phát bực
_ tôi lạy người ! hai mẹ con cô là thám tử hay sao vậy ! nghi ngờ đủ chuyện hết ! ko thích thì chút nữa cô chờ ngọc về rồi gỡ ra trả cho cháu !
_hihi…cậu đã đeo thì cậu tự lấy…sao lại bảo tôi. – hồng cười lém lỉnh
_đùa thôi…chứ thật ra cháu biết ngọc rất khinh cháu…nhưng mà cháu đến…ko phải là vì ngọc mà là..vì cô đấy …
_ cái gì….sao lại là vì tôi…
ánh mắt đầy ẩn ý của Quân làm nàng tự dưng lại cảm thấy rùng mình …
_cậu lại đang tính bày trò gì phải ko…tôi nói rồi đấy..giữa tôi và cậu…ko có chuyện gì hết …mọi chuyện đã kết thúc rồi…
_ bình tĩnh đi…đã ai làm gì đâu nào..
_thôi..cậu ăn xong rồi thì về đi…tôi ko muốn điều gì tệ hại diễn ra nữa… – định đứng lên rời khỏi bàn thì nàng đã bị quân níu lại
_ từ đã…ngồi xuống chút đi…chẳng lẽ cô tuyệt tình vậy sao hồng…
_bỏ tay ra …người ta thấy bây h
_ thì ngồi xuống đã…
ko muốn gây ra thêm sự chú ý , nàng đành giữ gương mặt bình thản và tiếp tục ngồi xuống …xích lại gần hồng…quân ngửi ngửi mùi thơm tỏa ra từ người nàng
_ cô mới đổi nước hoa phải ko ?
_ phải…thì làm sao
_ ko…ko sao cả…nhưng mà cháu thích cái mùi hương lúc mình ở khách sạn với nhau hơn…
_đã nói là đừng nhắc lại mà…cậu mà nói thêm nữa là tôi đi đấy…
_ thôi được rồi…ko nhắc nữa là được chứ gì… – trước thái độ cương quyết của hồng…mọi lời nói của quân giường như hoàn toàn ko có chút tác dụng nào nữa…quân đoán có lẽ hồng đã hạ quyết tâm ko dính líu gì đến gã nữa , nàng quả thật mạnh mẽ hơn là quân tưởng…tuy vậy quân vẫn biết từ bên trong sâu thẳm , hồng vẫn có chút gì đó lưu luyến cái cảm giác sung sướng mà quân mang lại cho nàng…chỉ là vì hoàn cảnh , không khí xung quanh ko cho phép nàng bộc lộ điều đó ra bên ngoài …nhìn đôi mắt đầy lo lắng của hồng cứ ngó nghiêng xung quanh vì sợ người ta chú ý đến …quân chợt nảy ra một ý…khẽ cười thầm…gã kéo ly rượu nho lại gần ..đưa lên miệng nhâm nhi một chút…quân lại đặt xuống ..chỉ bằng một cái đẩy …ly rượu đã đổ tràn ra mặt bàn và thấm ướt váy áo của hồng
_ á…cái gì vậy….
_ấy chết…cháu lỡ tay …xin lỗi… – rút chiếc khăn ăn trên bàn , Quân tỏ ra luống cuống lau những vệt rượu bám đầy trên váy nàng nhưng hồng đã nhanh chóng đẩy gã ra…
_thôi…được rồi…để tự tôi làm… – đứng dậy …hồng chạy vội lên trên trên lầu….còn quân thì sao…trên môi gã lại nở một nu cười ranh mãnh…nhấm thêm 1 ngụm rượu…quân đảo mắt nhìn quanh rồi lặng lẽ bước lên cầu thang