Những Người Mẹ - Chương 89
_ Cậu làm gì vậy quân – Đẩy quân ra khỏi Ngọc , Hồng tức giận nhìn Quân
_cháu…cháu..chỉ định tặng quà thôi mà … – vừa nói quân vừa đưa chiếc hộp nhỏ phủ giấy bóng óng ánh lên làm bằng chứng…hai mẹ con nhìn nhau thở phào nhẹ nhõm . ” thế mà cứ tưởng nó định làm gì…” – hồng nhủ thầm .
_ anh tới đây làm gì ….tôi có mời anh đâu mà tới ! – Ngọc nhìn gã đầy khó chịu , nếu không có bạn bè xung quanh chắc ngọc đã chửi thẳng vào mặt gã …ko để con nói hết câu , hồng vội kéo ngọc sang một bên thì thầm
_ con à…sao con nặng lời vậy
_má ko biết là con căm ghét nó hay sao hả ! má đuổi nó đi dùm con đi , con ko muốn thấy mặt nó ở đây ! – ngọc cố tính nói that to để cho quân và mọi người xung quanh nghe thấy , cái cảm giác sỉ nhục ấy khiến ngọc cảm thấy hả hê hơn …
_má biết…nhưng mà …nhưng mà bây h đừng làm vậy ….
_tại sao , con thích vậy đấy !
_ tại vì…ba nó mới bị tai nạn giao thông xong…nhà nó đang có chuyện buồn…dù con có ghét nó thế nào thì cũng tạm bỏ qua cho nó hôm nay đi…
_cái gì…vậy hả mẹ
_uhm…
_đúng là quả bảo mà…đáng đời… – tuy nói vậy ..nhưng nhìn gương mặt sững sờ của Quân, ngọc cũng ko đành khiến gã khó xử thêm…lườm quân thêm 1 cái, ngọc định bỏ đi chổ khác thì Quân đã vội chạy đến giữ tay nàng lại
_ ngọc..từ từ quân nói cái này đã…
_có gì mà nói !
_ Quân đến là để…xin lỗi ngọc mà…món quà này, là để tạ lỗi với ngọc….ngọc nhận cho quân vui đi… – định đặt chiếc hộp vào tay Ngọc nhưng nàng đã giẳng ra
_thôi…tôi ko cần quà cáp hay xin lỗi gì hết , chỉ cần anh để tôi yên là được !
_ Ngọc…con nói chuyện với bạn vậy à ! – từ đâu chiến bước đến , nhìn thấy thái độ đỏng đảnh của ngọc với quân , chiến thấy ko hài lòng với con chút nào . Vì nhà Quân vừa gặp nạn nên đáng lí ra Ngọc phải cư xử nhỏ nhẹ tế nhị với Quân …
_đến lúc nào vậy quân…mẹ con có đến ko sao bác ko thấy
_dạ…mẹ con vẫn ở bệnh viện…con đến để tặng quà cho ngọc rồi về ngay thôi bác ạ – gã tỏ ra khá nhún nhường…nhưng ngọc biết tổng đó chỉ là quân đang đóng kịch
_ sao lại vậy ! về ngay là thế nào ….cứ ở lại đây chơi , ăn uống chút gì đã…khi nào bác bảo thì mới được về…Ngọc…mau nhận quà của bạn đi con !
_ Ngọc…để Quân đeo cho Ngọc nhé… – Mở nắp hộp quà ra , quân lấy sợi dây chuyền ra khỏi hộp , món đồ trang sức quý giá ánh lên lung linh dưới ánh đèn màu làm mọi người xung quanh không khỏi trầm trồ . Những tiếng xầm xì vang lên …những ánh mắt ghen tị của bè bạn ném về phía Ngọc …cả chiến và Hồng cũng vậy , đứng bên cạnh Ngọc, dù nhận ra vẻ mặt khó chịu của con gái nhưng Chiến vẫn đưa tay hích ngọc từ phía sau ra hiệu cho cô bé mau đỡ lấy chiếc dây chuyền trên tay quân .
_ thôi…để đó đi ..ko cần đâu…chút tui đeo ..khỏi phiền đến ông- Ngọc ngập ngừng
_ ko sao..có gì đâu…đây là vinh dự của Quân mà… – gã vẫn tươi cười dù bị ngọc từ chối
_ đeo cho rồi…còn làm bộ nữa bà ơi… – một đứa trong nhóm bạn ngọc lên tiếng …cả đám bắt đầu hối thúc Ngọc nhận lấy món quà đắt giá kia , bên cạnh , chiến cũng vội nháy mắt với quân
_ nó thích mà nó bày đặt ngại đấy….con cứ đeo cho nó đi…
_dạ vâng…
H thì ngọc ko còn cách nào từ chối nữa…nàng đành đứng im để quân đặt sợi dây lên cổ trong tiếng vỗ tay của đám bạn xung quanh…nhìn những viên pha lê lung linh tỏa sáng , ngọc cũng cảm thấy có chút gì thật hãnh diện , khẽ nở một nụ cười , nàng ngẩng cao cổ lên đẻ mọi người cùng chim ngưỡng nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm trên môi nàng khi ngọc nhận ra trong đám đông ấy…có một ánh mắt sắc lạnh của ai đó đang nhìn mình…tim nàng đập lên những nhịp vội vã…mở to mắt ra …nàng nhận ra đó chính là Vũ …chưa kịp thốt nên câu nào thì vũ đã quay lưng bỏ đi…để lại ngọc đứng đó với gương mặt sững sờ nhìn theo…