Những Người Mẹ - Chương 88
_ ôiiiiiiii … ưm…….mmm …. những tiếng rên khẽ khàng yếu đuối của kiều làm đứa con của nàng thêm phần mạnh bạo…đặt tay lên cổ kiều vũ vén mái tóc bồng bềnh của nàng sang một bên rồi vuốt ve bờ vai thon thả của nàng …từng ngón tay vũ cứ xoăn lấy những sợi tóc mong manh sau ót làm kiều phải ngả đầu ra sau để tránh bớt cái cảm giác nhột nhạt khó tả của sự mơn trớn mang lại…ôm lấy cổ vũ làm điểm tựa , nàng cố ngoi ngóp thở những hơi nặng nề vì sự tấn công dồn dập của Vũ lên cổ lên ngực nàng , những nụ hôn mà vũ đang trao cho nàng không phải là những nụ hôn thân mật của mẹ và con nữa mà đó là những cái hôn đầy khao khát đam mê của tình nhân trao cho nhau…kiều ko biết phải phản ứng ra sao nữa vì điều này diễn ra trong hoàn cảnh mà cả nàng và Vũ không ai có thể ngờ đến…nàng chỉ còn biết run rẩy bước từng bước lùi về sau cố cứu vãn chút gì đó trước khi những chuyện này đi quá giới hạn nhưng tay nàng vẫn ko sao buông ra khỏi người vũ được…
_ á…. – cả hai mẹ con cùng hét lên rồi té về phía trước, thì ra chân nàng vướng phải chiếc ghế làm cả nàng và vũ cùng ngã .may mà tay vũ đang ôm lấy đầu nàng nên kiều ngã xuống nhưng ko va đập vào đâu cả …thở phào nhe nhõm , vũ đỡ nàng dậy , xoa xoa lưng mẹ chàng bối rối nhìn kiều
_ sao…mẹ có sao ko…có trúng chỗ nào ko…
_ ko…ko sao cả… – cuối mặt xuống ngượng ngùng , kiều đáp….
_ko sao hả…ko sao…là may rồi… – buông kiều ra , vũ cũng ngượng ngùng ngồi sang một bên…giữa căn nhà , hai mẹ con len lén nhìn nhau ko ai dám nói gì….nhìn gương mặt đỏ bừng của Vũ , kiều biết chàng cũng đang hồi hộp ko kém gì mình…cơn “Sa ngã ” bộc phát đã qua đi…để lại những suy nghĩ rối bời trong đầu của hai mẹ con…
_ Ring….ring….ring… – tiếng điện thoại chợt vang lên ầm ĩ ….quay sang nhìn nhau …cả hai lúng túng đứng dậy
_con nghe…hay mẹ nghe … – kiều hỏi
_để…con nghe cho …
bước lại bàn , vũ nhấc máy lên
_ alo ba hả
_ ba nào . tui đây ! – một giọng nữ nghe thật u ám vang lên từ đầu kia
_ủa…ai….ai vậy
_ mới mấy ngày mà ko nhận ra giọng tui hả ! – ngọc hét lên
_ trời…đâu..đâu có…đùa chút mà….
_đùa gì mà đùa…mấy hôm nay ông chết ở xó nào vậy hả !
_ trơi…ngọc nói gì vậy..chết xó nào là sao…
_ thôi được rồi. để chuyên này tạm gác lại đã rồi tui tính sổ sau , nghe kĩ đây , bây h sang ngay nhà tui . trong vòng 5 phút nữa mà ko có mặt ở đây là chết với tui ! nghe chưa !
_ nhưng mà…
_ko nhưng gì hết ! 5 phút là 5 phút ! thôi nghen .tui chờ đấy !
******
Nhìn Ngọc đang xuýt xoa bên đống quà tặng cùng nhóm bạn , cả hồng và chiến đều cảm thấy hài lòng . nhìn những chiec phong bì dày cộm kèm trong những gói quà mà ngọc đang bóc ra , đối với chiến như vậy là đã thành công mĩ mãn ….còn hồng thì sao , thấy con vui là nàng đã mãn nguyện vì chỉ vài tháng nữa thôi có thể nàng sẽ ko thấy bóng dáng ngọc trong ngôi nhà này nữa khi con bước vào đại học…nhìn sang bàn bên cạnh , nàng phát hiện ra hùng đang ngồi tán chuyện say sưa với một cô bé nào đó khá xinh xắn , điệu bộ lúng ta lúng túng của hùng đủ để cho nàng hiểu rằng thằng con mình đang chết mê chệt mệt cô bé đó…rón rén bước lại gần, nàng vỗ lên vai hùng một cái làm cậu giật bắn mình
_ bạn con hả hùng !
_ơ..mẹ…
nhìn gương mặt ngơ ngác của hùng, nàng ko thể nhịn được cười , cố kìm nén , hồng quay sang Vy và hỏi
_ con là bạn cùng lớp với hùng phải ko ?
_ơ…dạ ko phải…con thật ra là…bạn cùng trường thôi ạ
_ủa vậy à…mà hai đứa chơi thân với nhau phải ko ?
_ dạ…thật ra… – vy bối rối nhìn hùng
_trời…ko phải đâu…đây là con của chú quỳnh em anh quân đấy mẹ….
_cái gì… – “sao …lại liên quan đến …quân nữa là sao trời…” – nàng ngây người ra
_thật ra ..có lần con cũng đến nhà mình rồi như lúc đó ko có cô ở nhà…
_ủa…vậy hả…cô xin lỗi …à…ba con khỏe chưa vy…
trong lúc bối rối …nàng đã buông ra câu hỏi nhạy cảm …vì thực sự quỳnh còn đang vật vờ trên giường bệnh…nhìn gương mặt biến sắc của Vy , nàng biết mình vừa hỏi một câu thật vô ý . ngồi bên cạnh hùng vội chữa cháy cho mẹ
_ á…à…mà vy ơi…ông quân đâu sao ko thấy hé…ổng chơi thân với bà ngọc lam mà sao ko đến ta…
_ à…phải rồi…anh quân con đâu – hồng vội phụ họa theo
_ dạ…ánh nói với con ảnh đến mà…ủa..mà ảnh kìa…anh quân ơi…em bên đây nè – đứng dậy…vy gọi thật lớn …
Quay người lại…hồng sững sờ nhận ra từ ngoài cửa bươc vào ko ai khác đó chính là quân…âm thanh ồn ã xung quanh giường như đã ko làm quân nhận thấy tiếng gọi của Vy…nhìn gương mặt lầm lì và ánh mắt đầy sát khí của quân…hồng linh cảm có điều gì đó chẵng lành…len vào đám đông…hồng nhận ra quân đang tiến đến chỗ ngọc….chợt nàng nhận ra tay bên kia của quân đang cầm một vật gì đó…
“nó…định làm gì con ngọc chăng…ko …ko được…” nghe theo linh cảm, hồng vội xô chiếc ghế sang một bên và chạy đến…nhưng ko kịp nữa rồi…quân đã ở ngay sau lưng ngọc….một ánh sáng lóe lên từ tay quân…
_ Á… – quay lại…ngọc chỉ kịp hét lên một tiếng