Những Người Mẹ - Chương 84
_ Trời…mấy thứ này ở đâu mà đẹp vậy ..! – tiếng Ngọc thốt lên từ ngoài cửa làm Hồng và Hùng giật bắn người , thả chân mẹ ra , hùng vội vã đút cái buồi cứng ngốc của mình lại vào trong quần.
_ Thì ba đặt người ta làm chứ đâu ra…sao thấy đẹp ko ?
_ hihi..đẹp gì…quá đẹp.. – vừa mân mê những thứ đồ trang trí trên bàn , Ngọc suýt xoa. Nàng biết là ba me sẽ tổ chức cho mình một bữa tiệc nhưng không ngờ mọi thứ lại tráng lệ đến vậy
_mà ba mẹ ơi…làm vầy có lớn quá ko…bạn con cũng đâu bao nhiêu đâu…khoảng hơn chục đứa chứ mấy – ngọc hỏi
_thì đâu phải chỉ có mình bạn con ko đâu , còn bạn ba mẹ nữa mà – Chiến đáp
_ủa…ba mời chi đông vậy… có cần ko – Tự dưng ngọc cảm thâ ý hơi thất vọng khi nghe thấy có nhiều người lớn sẽ tham gia, làm sao mà nàng có thể vui được khi dự định ban đầu của ngọc chỉ là một bữa tiệc toàn đám bạn thân thiết và cùng nhau ăn uống nhậu nhẹt hát hò một cách tự do nhưng dưới đầu óc tính toán của dân làm ăn như chiến , đây lại là một cơ hội để bắt bọn nhân viên và các đối tác …móc hầu bao …
_cần chứ sao ko , phải cho người ta biết sinh nhật con gái giám đốc là như thế nào chứ …hehe…với lại sang năm con đi du học rồi…làm một bữa kỉ niệm luôn…sao thấy ba tính vậy được ko…
_thôi…tùy ba… – dù sao thì mọi thứ đã đươc sắp xếp , h có từ chối cũng ko được nữa…nhìn qua phía bàn ăn , nàng thấy Hồng và hùng đang ngồi cạnh nhau xì xầm to nhỏ gì đó , vừa thấy ngọc bước tới gần , họ đã ngừng lại…
_ sao..hai người đang nói xấu gì con vậy – ngọc trêu mẹ
_ con nhỏ này…mẹ lớn rồi mà đi nói xấu con à…à , tối h đi đâu mà h mới về vậy
_thì đi rủ rê tụi bạn thôi…à …bữa h có ai gọi điện tìm con ko mẹ…
_ai là ai ? toàn mấy đứa con gái gọi thôi …
_vậy hả…có…nam ko
_ con hỏi thằng vũ phải ko …ko có đâu ,à…dạo này sao ko thấy nó sang chơi nữa …hai đứa cãi nhau à
_ ko phải…mấy hôm nay ko hiểu sao nó biến đi đâu mất …đi học cũng ko đi , gọi điện thì ko bắt máy …ko hiểu nó làm gì nữa
_chắc nó bị đau , sao ko qua nhà nó xem thử …
_thì mấy nay đi học về là lái xe qua mà nhà nó cứ đóng cửa im im như nhà ma ấy…ko biết có chuyện gì ko nữa…
_ko sao đâu mà…chắc nó định làm gì đó cho con bất ngờ thôi .thôi đi ngủ lấy sức đi , ngày mai còn tiếp khách cho bố mày…gớm …tiệc sinh nhật gì mà nãy h tao tính sơ sơ cũng hơn cả cái tiệc cưới ngày xưa của tao…ko hiểu bố mày định làm cái trò gì nữa…
_hehe….ko lỗ đâu mà em lo – chiến cười khoái chí
_ ko phải tôi sợ lỗ…mà tôi sợ thiên hạ đàm tiếu thôi , chứ cho con cái thì tôi tiếc gì …thôi đi ngủ đi chị…mắt díp lại rồi kìa…
_biết rồi…
_thôi anh cũng đi tắm đây…mệt rồi…còn gì cần dọn dẹp thì cứ để đó , mai anh gọi bọn kia tới làm cho..
….Ngọc và chiến vừa đi khỏi , hồng quay sang xoa xoa mái tóc hùng và an ủi
_ làm gì mặt bí xị vậy…khi nào sinh nhật con mẹ cũng làm thật to như vầy…chịu ko ?
_ ai thèm… – hùng bĩu môi…
_ hihi…thèm thì nói cho rồi… – chọc tay vào nách hùng , hồng cố làm con vui vẻ trở lại , nhưng hùng tự nãy h cũng chả lấy gì làm buồn…dù sao thì chỉ cần có hồng bên cạnh cũng đã làm hùng vui..ôm lấy hồng, hùng cũng cù vào eo mẹ làm nàng giật thót người
_ hihi..thôi…nhột ….bỏ ra…ba xuống kìa
_kệ ổng…cho thấy luôn nè… – kê miệng lại gần má hồng , vừa định hôn nàng thì hồng đã né ra kịp
_thôi mà…quỷ …lại hư đấy..- đánh con một cái , hồng bước ra khỏi ghế định bước vào bếp nhưng hùng cũng vội lao theo ôm xiết lấy nàng
_ hehe..chạy đâu…
_thôi mà…lên phòng…đã chứ…
_nhanh đi….thèm quá rồi nè.
_quỷ…
đẩy hồng lên gác.. kéo hồng vào trong…hùng chốt chặc cửa lại để ko ai có thể quấy rầy hai mẹ con nữa….
****
Sáng….
Vừa thức dậy khỏi giường , Kiều đã thấy vũ ngồi thừ trước sân , ánh mắt nhìn về phía xa xăm đầy nghĩ ngợi….lần đầu tiên nàng thấy vũ buồn đến vậy…” ko biết nó đang nghĩ gì nhỉ…cũng chỉ tại mình thôi…lại làm tổn thương nó , mình đúng là người mẹ tồi nhất trên đời…” – bước lại gần vũ , tay nàng đưa lên trên vai chàng rồi khẽ xoa xoa , đó là cách hiệu quả để mang lại cảm giác thư giãn cho những người đàn ông…nhưng điều đó giường như ko hiệu quả với vũ lúc nãy . đứng dậy, vũ bỏ vào trong phòng rồi đóng cửa lại…
Và rồi cả ngày hôm đó, lần duy nhất vũ ra ngoài là lúc bắt đầu bữa nhậu sau khi cúng kiến xong , dù bà con cô bác cứ suýt xoa hỏi này hỏi nọ nhưng chàng vẫn cứ ậm ừ cho qua chuyện rồi quay trở lại phòng …nhìn nét mặt thẫn thờ của Vũ , kiều chỉ biết thở dài buồn bã…”chắc h chỉ có mình lan mới có thể làm vũ hết buồn…” – nghĩ vậy kiều vào trong phòng và lấy đồ đạt ra xếp lại vào trong túi xách…