Những Người Mẹ - Chương 83
Tiếng chó nhà ai tru lên giữa đêm khuya làm Vũ lạnh toát cả sống lưng…đêm nay là một đêm tĩnh lặng…giông tố mưa bão đã tan đi trả lại sự im ắng như vốn có ở vùng quê này . Trăng ngà phủ một thứ ánh sáng huyền hoặc lên cảnh vật làm chúng như sống dậy giữa đêm thanh vắng…nhìn nhưng buội tre sừng sừng , những tàu lá chuối đong đưa bên ngoài khung cửa sổ phía khu vườn …chợt cái cảm giác sợ hãi bao trùm lấy tâm trí Vũ…
_ Vũ..ơi…vũ…. – chợt có tiếng người gọi tên chàng giữa màn đêm….một giọng nữ…vọng về trong không gian..người vũ tê cóng lên vì cái giọng thật ma quái ấy. Nín thở , vũ từ từ kéo chăn lên trùm kín đầu lại…”ko…chỉ là mình tưởng tượng thôi…làm gì có ai ngoài đó biết mình giờ này..”
Nhưng vũ ko nghe nhầm…cái giọng ấy đích thực gọi tên cậu càng , lúc thì xa thăm thẳm lúc thì vọng về như ngay sát bên. khẽ kéo cái mền nhìn ra cửa sổ…ko có ai …chỉ có tiếng chó tru đêm …tiếng xào xạc của nhưng bụi tre bụi chuối ngoài vườn…”chắc mình nghe nhầm..”
_Vũ ơi… – một bàn tay lạnh toát của ai đó vòng qua người cậu…quay mặt sang , ko ai khác đó là Lan với gương mặt trắng bệch..mái tóc dài lõa xõa…đôi mắt thâm quần ..từ trên trán Lan…một vệt máu chảy dài xuống dọc theo sóng mũi …
_á á á – Vũ thét lên kinh hãi…
_Vũ…ơi…ôm chặt lấy vũ , lan nhìn em bằng đôi mắt van xin … – chị đây…lan của em đây…
_ko….ai..ai…cứu…tôi…với…ko…. – xô lan ra vũ té lăn xuống giường , vừa lết đến cửa vừa kêu cứu…
_vũ…sao vậy con..mẹ đây mà…vũ ơi ..tỉnh dậy đi con…
_ko..ko phải… – bật dậy khỏi giường, vũ nhận ra thì ra đó chỉ là cơn ác mộng , bên cạnh ko phải là lan mà là kiều với ánh mắt đầy lo lắng đang nhìn chàng, nắm lấy tay con , nàng lau mồ hôi chảy ròng ròng trên trán vũ
_sao vậy con…nằm mơ thấy gì mà sợ vậy
ôm chầm lấy kiều , dư âm của cơn ác mộng còn đang bao trùm lấy tâm trí chàng…
_chị..lan…chị lan – vũ lắp bắp
_chị lan sao con…con mơ thấy chị hả…
Đỡ vũ nằm xuống giường, kiều ko hiểu Vu đã mơ thấy gì về lan nhưng nàng biết điều đó thực sự tệ hạị…sờ tay lên trán vũ nàng kiểm tra thân nhiệt của con rồi kéo mền lên đắp cho vũ..”có lẽ do lúc chiều đi mưa nên nó bị nhiễm nước đây mà…”
Sau một hồi trấn tĩnh trở lại…vũ mới từ từ nhớ ra những gì đã xảy ra trước đó…cảnh cậu đội trời mưa đi tìm mẹ…rồi vô tình bắt gặp hai người dưới mái hiên đang ôm nhau và cậu đã nổi điên lên định đập cho tiến một trận nhưng vì dù gì cũng là chồng của dì mình nên cậu ko làm…chở kiều về đến nhà xong cậu cũng lã người đi vì mệt rồi ngủ một giấc đến h …nhưng còn 1 điều nữa..dó là lúc đi qua trước tiểu học cậu loáng thoáng nghe thấy 1 giọng ai đó gọi mình từ xa…nghe rất giống tiếng của lan…nhưng vì đang bực tức cậu ko quay lại để xem là ai…”rất có thể …lan đã đi tìm mình chăng..đúng rồi…phải chăng vì mấy hôm nay mình ko liên lạc nên lan đã tìm hiểu mọi chuyện và biết mình ở đây…”
_mẹ à.. – vũ chợt lên tiếng
_gì vậy con…- kiều nhỏm dậy nhìn vũ
_ngày mai…chắc có le mình phải về thôi…
câu nói của vũ làm kiều hết sức bất ngờ…lúc sáng vũ còn đòi kiều o lai vài ngày để nghỉ ngơi cho thoải mái nhưng ko hiểu sao h thì lại đòivề …nàng đoán có lẽ vũ sợ nàng và tiến lại phạm sai lầm như lúc chiều…đặt tay lên ngực vũ nàng thì thầm
_ tùy con thôi…nếu con muốn thì…mình về nhưng mà…có phải con đang lo mẹ với chú tiến….
_ko phải. – cắt ngang lời kiều, vũ ko muốn nàng nhắc lại chuyện đáng xấu hổ đó nữa. Dù sao chàng vẫn đang bực tức vì sự tái phạm sai lầm của mẹ…
quay mặt ra cửa sổ…vũ lặng thinh nhìn về phía khu vườn mờ ảo kia…lòng đầy nỗi phiền muộn lo âu “lan à…có phải …là chị thật ko ? “