Những Người Mẹ - Chương 80
Trên con đường độc đạo duy nhất dẫn ra thị xã , những bóng người ẩn ẩn hiện hiện trong buổi chiều u tối dưới cơn mưa trĩu nặng…nhưng bước đi thật chậm thật chậm , những gương mặt cam chịu , nhưng ánh mặt mỏi mệt …nhưng ko ai oán trách điều gì , vì cuộc sống ở đây là vậy , ngày từng ngày trôi qua dưới những lũy tre kẽo cà kẽo kẹt trong gió và những chiều buồn cay cay khói bếp … tiếng trống trường từ đâu chợt vang vọng báo hiệu h tan học…một buổi chiều tan học khác với những buổi chiều khác, ko có tiếng cười đùa nháo nhác của lũ trẻ…chỉ có những ánh mắt non nớt nép mình dưới mái hiên nhìn ra bầu trời âm u bên ngoài …nhìn những đứa trẻ chen chúc bên nhau chờ trời tạnh mưa , lan lại nhớ đến ngày xưa …nhưng ngày ko có kiều , trong 1 buổi chiều cũng lạnh lẽo như chiều nay , 3 chị em ngồi co ro bên nhau chờ đợi bàn tay ôm ấp của kiều đến khi mệt nhoài và thiếp đi vào những giấc mơ về ngày mai khi bầu trời ngập tràn ánh nắng…
xoa đôi bàn tay đã tê cóng vì lạnh …nàng vẫn đang chăm chú nhìn về đằng xa của con đường…chờ đợi một người đi từ hướng trước mặt ngang qua đây để nàng có thể hỏi thăm đường tới nhà ông bà mình nhưng vẫn ko thấy ai …chỉ có vài đứa trẻ đứng nép trú mưa bên cạnh…đôi chân yếu ớt vì bị thương của lan đã ko thể đứng vững thêm nữa, ngồi phịch xuống , nàng tựa đầu vào tường thở những hơi yếu ớt…
_ chị sao vậy…chị bị ốm hả… – một cô bé bên cạnh tròn xoe đôi mắt nhìn nàng
_ ah..ko sao …chị đi đau chân em à… – gượng cười , lan đưa tay vuốt lọn tóc bết trên trán cô bé
_ chân chị bị sao vậy….
_ tại chị đi ko cẩn thận nên bị ngã…mà sao em chưa về..em đang chờ bố mẹ đón phải ko…
_dạ….nhưng mà..chắc hôm nay bố em ko đến rồi…
_ủa…sao vậy…
_ bố em làm về trễ lắm…với xỉn nữa…
_ tội nghiệp chưa…à mẹ em đâu…
_em…ko có mẹ….
sững sờ , nàng ko biết nói thêm lời nào nữa…khẽ nắm bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ , “lại một đứa trẻ bất hạnh khác ..” – nàng nhủ thầm…
_à…em ơi…sống ở gần đây ko…
_dạ gần…nhà em ở trong xóm kìa…
_ ủa…vậy hả…em…em cho chị hỏi em biết nhà bà tám giỏi ở đâu ko
_bà…tám giỏi…hay là ông tám giỏi…
_ủa…à..à…đúng đúng..là ông tám giỏi
_ biết chứ…nhà ba mẹ của cô giáo em đấy
_ủa…cô giáo em…cô giáo em là ai
_ là cô vân
_có phải là….Ng Thúy Vân ko ?
_ em cũng…ko nhớ nhưng mà …
_ko sao ko sao..vậy em biết nhà đó ở đâu ko
_biết…trong xóm em mà
_em dân chị đi được ko…
_nhưng mà…á… – hai chị em cùng la lên vì một chiếc xe máy từ đâu băng qua làm bắn hết bùn đất vào người lan và đứa nhỏ, ngoài nhìn ra….nàng sững sờ ko sao nói nên lời…đó chính là Kiều – mẹ nàng và đằng trước…người mặc áo khoác da ấy…sống mũi cao cao ấy…chiếc xe phân khối lớn ấy…ko ai khác..chính là Vũ….”trời”
bật dậy khỏi mái hiên…lan gượng hết sức lao theo…
_ vũ ơi…mẹ ơi…con đây….Á – định mệnh – với bàn tay nghiệt ngã của mình…đã lại một lần nữa xoay chuyển số mệnh của lan …, đôi chân yếu ớt của nàng vấp phải một mô đá trên con đường đất ghồ ghề , gượng dậy , định tiếp tục đuổi theo nhưng một ánh đèn ngược chiều làm đôi mắt nàng lóa đi , và chiếc xe thồ hàng ngược chiều lạnh lùng lao đến…- nàng chỉ kịp hét lên một tiếng….