Những Người Mẹ - Chương 141: Vén bức màn bí mật
Mải mê với những suy nghĩ trong đầu, Vũ giật mình về với thực tại khi giọng nói của tay đại uý vang lên:
– ta đi thôi chứ nhỉ?
– vâng, ta đi.
Tới đồn cảnh sát, Vũ được yêu cầu viết bản tường trình về sự việc diễn ra tối qua. Sau đó, chàng còn phải trò chuyện trong thăm dò cùng tay đại uý:
– cậu là bạn thế nào của cô Tuyết Trinh này?
– dạ, bạn cùng lớp.
– quen nhau lâu chưa?
Quái lạ, tại sao hắn lại hỏi câu đó? Trong đầu Vũ hiện lên mối nghi hoặc, Vũ đã nói là bạn cùng lớp. Vậy thì, tại sao hắn lại đột nhiên hỏi lại là quen lâu chưa? Không lẽ hắn biết Tuyết Trinh chỉ mới chuyển vào lớp mình.
– dạ, mới quen.
– xong rồi, cậu để lại số điện thoại, địa chỉ ở đây. Khi nào có việc cần liên hệ tôi sẽ gọi cho cậu.
Xong xuôi, Vũ ra về nhưng lòng đầy những nghi vấn. Hắn ta hỏi mình rất bất ngờ, bình thường chẳng ai hỏi câu đó cả. Thế nhưng bạn cùng lớp, lại mới quen mà hắn cũng chẳng tỏ ra bất ngờ chút nào. Quả thật khó hiểu.
Trên đường trở về bệnh viện chàng cố xoay trong đầu những khả năng đặc biệt. Tuyết Trinh được bảo vệ như vậy chứng tỏ cô ta có mối liên hệ mật thiết với cảnh sát. Nếu là vậy, cô ta được gài vào lớp mình làm gì? Nếu là liên quan tới mình thì không phải vì tay cảnh sát kia sẽ không hỏi lung tung như vậy mà làm lộ ra chân tướng cô nàng. Vậy thì rốt cuộc cô ta là cái giống gì vậy? Đẹp chết người mà nọc độc rợn gáy.
Hiện giờ ít nhất chàng chưa thể làm rõ ngay được, trước mắt cứ phải xem cô nàng tỉnh lại ra sao cái đã. Tới viện, Tuyết Trinh đã tỉnh lại.
– Trinh có sao không? Vũ lo quá.
– hi, được Vũ lo thì Trinh phải ốm dài dài rồi. Cô nàng nhăn nhó cười gượng
– thôi được rồi, vì Vũ mà ra như vầy. Trinh đừng nói nữa, tập trung dưỡng bệnh cho mau lành.
Ngồi trò chuyện suốt cả buổi sáng với cô nàng và rồi chàng cũng ra về để cô nàng nghỉ ngơi. Chàng cẩn thận suốt cả buổi không hỏi han gì cô ta về thân thế hay gia đình. Ra tới cửa, chàng dặn cô y tá:
– cô để ý bạn cháu giùm. Có ai lạ tới thăm ngoài cháu cô phải điện cho cháu ngay, bất kể là ai.
– cô nhớ rồi.
Rời viện ra về để ăn trưa. Bữa ăn cùng Kiều đã theo một thông lệ bình thường. Chỉ có điều có quá nhiều mối ưu tư khiến chàng không ngon ăn. Lết xác ra ghế sofa nghỉ ngơi chàng nhẩm tính lại công việc.
– chiều nay mình đã giao cho David và chị Linh quản việc bên khách sạn cùng cô Lệ và thằng Quân. Dù không có mình nhưng xem ra cũng tạm ổn, giờ việc trước mắt là chàng phải làm rõ thân thế của Tuyết Trinh vì cô ta mới đang là mối lo thường trực.
Mỏi mệt, chàng toan đứng dậy lên phòng nghỉ ngơi chốc lát thì điện thoại reo lên:
– sao anh không đi học, em nhắn tin cả sáng cũng không trả lời. Ngọc gắt lên qua điện thoại.
– vợ hâm, sáng nay chồng đi lo công chuyện, không có để ý tới điện thoại.
– anh lo việc gì? Nói em nghe.
– chuyện tương lai chứ chuyện gì? Vợ hâm, dạo này nhiều việc quá, ít quan tâm được vợ, cho chồng xin lỗi nha!
– anh còn nhớ em là vợ là được rồi. Anh đang ở đâu?
– anh ở nhà, mới ăn xong.
– em qua nhà anh nha.
– thôi để khi khác, chút nữa anh lại phải đi rồi.
– vâng, anh ráng giữ sức khoẻ nhé.
Ngọc cúp máy, thời gian này nàng biết Vũ rất bận vì mỗi khi ăn cơm ở nhà thì lão Chiến đều kể lể rằng dạo này Vũ đang lo chuyện làm ăn cùng lão nên cả hai rất bận. Cũng vì thế mà nàng không dám phiền Vũ nhiều vì biết chàng không có thời gian. Cũng xem như Vũ tạm bớt đi một mối bận tâm mà lo những chuyện khác. Ở đời đúng là đẹp trai cũng chẳng phải hay ho gì cho cam, Vũ nhà ta là một ví dụ điển hình.
Ngọc cúp máy, Vũ gượng gạo, uể oải lê từng bước nặng trịch lên cầu thang tìm một chốn yên bình mà nghỉ ngơi. Vừa đặt mình xuống giường thì Kiều cũng đã dọn dẹp xong mà vào phòng.
– Vũ trông mệt mỏi quá, để người ta đấm bóp cho nha.
Xoay người trở mình dậy chàng nhoẻn miệng cười và gật đầu.
Thoáng chốc khi Kiều còn đang mải mê bóp đầu cho chàng thì Vũ đã không báo mà đi sâu vào giấc ngủ. Chàng đã quá mệt mỏi sau chuỗi những ngày bề bộn những lo toan vừa qua. Nhìn chàng say sưa trong giấc mộng Kiều dâng lên trong lòng xiết bao hạnh phúc. Giờ đây nàng đã cảm thấy yên ổn trong vòng tay Vũ, sau tất cả những sai lầm, những khó khăn đã qua nàng đã có thể toàn tâm toàn ý mà sống trong hạnh phúc. Dù chẳng biết nó sẽ kéo dài được bao lâu?
Thoắt cái khi chàng mở mắt ra, đồng hồ đã điểm 5h chiều. Vùng mình trở dậy chàng cảm thấy mệt mỏi tan biến, toàn thân cường tráng dồi dào nội lực. Tuy thời gian giờ đây là vàng, nhưng cũng không thể bỏ qua những giây phút nghỉ ngơi. Chàng đã nhận ra tầm quan trọng của chúng. Nhìn qua điện thoại chàng thấy rất nhiều những cuộc gọi nhỡ của Lệ, chị Linh và thằng Quân nữa. Như vậy thì không biết tình hình cuộc họp chiều nay ra sao rồi? Chàng mở máy bắt đầu cuộc gọi từ cái tên đầu tiên:
– alo, sao em không nghe máy suốt chiều vậy?
– dạ em mệt quá vì mải lo công chuyện suốt đêm qua, tới trưa nay mới xong nên thiếp đi chẳng còn biết gì nữa. Có chuyện gì vậy chị?
– cuộc họp hỗn loạn và không giải quyết gì cả?
– tại sao lại như vậy ạ?
– thằng Quân nó phá ngang mọi thứ, không để ai làm gì cả.
Mẹ thằng chó, lại là mày sao? Vũ lẩm bẩm trong đầu.
– còn gì nữa không chị?
– không, chị và David bực mình nên đi về. Cuộc họp giải tán.
– vâng để em lo ạ, chị cứ nghỉ ngơi đi. Em sẽ báo lại với chị và David sau.
Ngắt máy, Vũ gọi ngay cho Lệ:
– alo, cô nè, cô gọi cho con nhưng không được.
– con có chút chuyện mới xong, có chuyện gì vậy cô.
– không có con thằng Quân nó làm loạn.
– haizz, để con gọi cho nó.
– ừ, con giúp cô nhé. Cô không dạy nổi nó nữa rồi.
Ngắt máy, chàng gọi tiếp cho thằng Quân:
– aloooo…giọng thằng Quân lè nhè say qua điện thoại.
– mày gọi tao có chuyện gì?
– tao gọi để hỏi mày có rảnh không thì đi uống rượu.
– mày uống đi, mai tao sẽ nói chuyện với mày sau. Vũ bực mình cúp máy.
Quăng chiếc điện thoại ra giường, chàng lại cảm thấy mỏi mệt vì quá nhiều chuyện bủa vây. Tuổi mười tám gánh trên vai biết bao trĩu nặng, chàng đang bắt đầu dao động về niềm tin của chính mình.
Bước chân xuống nhà, mùi thơm từ bếp vươn ra khắp nhà khiến Vũ cảm thấy cái bụng của mình cũng đã bắt đầu kêu đói. Chuyện trò qua loa chàng đi tắm, ăn diện tươm tất, lịch sự rồi bước xuống bàn ăn.
– Vũ đi đâu mà lịch sự quá vậy?
– à, tối nay Vũ có hẹn với bạn.
– bạn gì mà ăn diện bóng bảy, nước hoa thơm lừng vậy? Kiều mang sự ghen tuông mà ghìm vào câu hỏi.
– đứa bạn mới quen ấy mà, không có chi đâu. Vũ nói mà tảng lờ đi cười khoái chí, trong khi Kiều thì hằm hằm tức tối.
Suốt cả bữa ăn Vũ huyên thuyên toàn chuyện tào lao, Kiều thì ậm ừ cho qua. Vũ càng được đà lấn tới:
– nay Kiều ở nhà ngủ sớm đi ha, Vũ đi chơi chắc về muộn đó.
– về muộn hay là không về?
– ờ thì, cái này Vũ cũng chưa biết trước.
– thế thì đi luôn đi. Kiều ghen ***g ghen lộn ra mặt.
– hahahaha, có ai đó đang ghen. Có ai đó đang ghen.
Kiều mặt mày xậm xịt, bỏ dở bữa ăn đi thẳng lên phòng. Thấy vậy Vũ thấy mình có hơi quá đá. Ăn nốt chén cơm chàng để lại mẩu giấy trên bàn ăn:
– chồng đi công chuyện bên khách sạn chứ không có lêu lổng gì đâu. Vợ hâm…
Kêu taxi chàng ra đường mua một bó hoa lớn rồi đi thẳng vô viện thăm Tuyết Trinh:
– oa, bó hoa này Vũ tặng Trinh, mong Trinh mau khoẻ để còn xinh đẹp hơn cả bó hoa này.
– hihi, cảm ơn Vũ nha. Vậy tức là giờ Trinh đang xấu phải hông?
– ưm, đúng đó. Ai cũng kêu Trinh xấu, nhưng mà sao Vũ vẫn thấy đẹp như nàng tiên vậy đó.
– hihi, Vũ khéo ghê. Thế này bảo sao mà Ngọc cứ kè kè sợ mất Vũ.
– hi, Trinh biết chuyện Ngọc với Vũ rồi sao?
– trời ơi! Kim đồng ngọc nữ của trường có ai mà không biết chứ.
– hi, vậy là Vũ hết cơ hội cưa Trinh rồi.
– khỏi phải cưa, đổ mất rồi. Trinh là cọc đánh đồn trâu có địch. Hahahaha
Vũ phải công nhận là cô nàng Tuyết Trinh này vừa duyên, vừa xinh lại vừa khéo ăn nói. Đôi lúc khi ở trước mặt cô ta chàng cứ như say trong ngày nắng vậy, hoa mắt chóng mặt vì nàng ta.
Ngồi chuyện trò cả buổi tối, trên trời có tiên dưới đất có thổ địa cả hai lôi ra nói cho bằng sạch nhưng thân thế của cả hai thì không ai đả động câu nào. Vũ chẳng hỏi, cô nàng cũng chẳng tò mò. Cô nàng khéo léo, tự nhiên một cách kỳ lạ trong khi những gì đang xảy ra thì lại hoàn toàn khác, tưởng chừng như ổn nhưng lại rất bất ổn và dị thường.
Chào từ biệt Tuyết Trinh, Vũ ra về và gặp lại cô y tá:
– có ai vô thăm bạn em không chị?
– không có ai em à.
– chắc không chị?
– chắc 100%, vì chị trực cửa phòng suốt mà.
– chị có biết em là ai không?
– chị biết, sao em lại hỏi như vậy?
– chị giúp em đặt cái máy ghi âm này thật kín vô phòng của bạn em. Giữ kín chuyện này, sau khi chuyện này xong xuôi em hứa chị sẽ được thăng chức.
– chuyện này…chuyện này…
– chị đừng sợ, không ai biết đâu. Xong xuôi rồi chị sẽ được đổi đời, chị không muốn sao?
– nhưng…
– có chuyện gì em sẽ gánh hết, chị không phải lo. Em chỉ sợ trong lúc em không có ở đây, bạn em lại nói chuyện với thằng người yêu cũ thôi. Nên mới nhờ chị làm vậy.
– vậy thì chị sẽ làm, nhưng em nhớ những gì mình hứa đó.
– chị yên tâm, em không nuốt lời đâu. Chị làm mau đi.
Sau khi cô ta báo đã hoàn thành, Vũ ra về tạt vào một quán cafe gần viện và ngồi chờ. Đúng như chàng nghĩ, đã có tác dụng. Tiếng vọng từ cuộc nói chuyện trong phòng hồi sức của Tuyết Trinh:
– trong bó hoa không có gì? Có ai đó đang nói chuyện với Tuyết Trinh.
– em đã nói rồi, anh đừng quá đa nghi. Giọng Tuyết Trinh.
– ừ, anh chỉ cẩn thận thôi mà.
Vũ nhận ra đó chính là giọng nói của tay cảnh sát sáng nay tra vấn mình. Như vậy là rõ rồi, cô ta chính là cảnh sát, bảo sao cô ta có thân thủ ghê gớm như vậy. Đúng là thu hoạch ngoài mong đợi.
Ngồi chời thêm chốc lát thấy không còn động tĩnh gì, chàng ra về. Vừa bước chân qua cánh cửa cổng chàng đã bắt gặp Kiều ở hiên nhà đang đợi chàng về. Thu hoạch bất ngờ hôm nay khiến chàng đang rất vui, sẵn tiện sẽ xin lỗi Kiều một cách thoả đáng.
– ô, tưởng mình giận người ta rồi.
Nghe cái giọng đùa cợt của Vũ lại khiến Kiều tím mặt vì cáu, nàng vùng mình bỏ dậy vô nhà thì chàng lao nhanh tới bế xốc nàng lên. Leo từng bậc cầu thang lên tới phòng chàng nhẹ nhàng đặt Kiều xuống giường:
– cho người ta xin lỗi mình nha.
– tui già rồi, xấu xí. Muốn theo ai thì theo. Kiều vẫn còn mang cục tức trong mình.
Mỉm cười Vũ nhẹ nhàng vùi đầu mình xuống chiếc váy ngủ mỏng, hở hang của nàng. Mùi thơm êm dịu của sữa tắm khiến chàng đê mê ngây ngất dù đã bao lần thưởng thức. Kéo hai dây váy tuột xuống chàng nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm từng bầu vú đã vươn lên của nàng. Thật nhẹ nhàng, tình cảm, chàng âu yếm nàng trong vòng tay săn chắc của mình và nàng cũng vì đó mà quên hết tức giận, say đắm trong mãnh liệt của đam mê sắc dục. Chàng tuột nhanh hết quần áo trên người mình, tay xoa nhẹ lên chiếc bướm đã nhớp nước của nàng.
Quái, hôm nay nàng đã cạo sạch hết lông. Chàng reo lên trong đầu vui sướng. Chẳng kìm nổi lạc thú, chàng vùi đầu mình vào nơi sâu thẳm đầy cuốn hút ấy mà liếm láp. Chẳng chịu thêm được nữa, chàng vươn mình lên kê con cu đã hùng dũng như cây kiếm mà chọc thẳng vô cánh bướm đã loe loét nước. Khi bao quy vừa chạm tới cửa mình nàng thì:
– reng…chuông điện thoại Vũ reo lên từ trong túi quần.
– giờ này còn ai gọi nữa? Kiều hậm hực
– chắc công chuyện. Vũ cũng tụt một phần cảm xúc.
Lôi chiếc điện thoại ra, là cô y tá gọi. Vũ nghe máy ngay:
– alo, em nghe nè.
– có một chú, xưng là người thân bạn em mới vô thăm bạn em đó.
– trông ông ấy như nào?
…
– cái gì? Vũ hét lên khiến Kiều cũng phải giật mình.
Gương mặt Vũ biến sắc, mặt tái mét, còn Kiều cũng vì thế mà hoang mang theo.
Cái quái gì đang diễn ra xung quanh cô Tuyết Trinh này vậy? Hết công an, cảnh sát và giờ thì là cả ông ba cũng xuất hiện vì cô ta nữa.
Rốt cuộc thì cô ta là cái thứ gì vậy mà khiến cho cả ông Quang phải nửa đêm khuya khoắt cũng phải xuất hiện? Ông Quang xuất hiện sẽ đem lại những gì bất ngờ?
Sẽ rất đáng chờ đợi…