Những Người Mẹ - Chương 133: Bức màn hé mở (2)
(2)
Ngày hôm nay Vũ chỉ muốn Ngọc được tận hưởng, vì vậy chẳng để nàng kịp hồi sức mà mút chym cho mình như thường lệ chàng đã co người cầm con cu đã bóng nhờn mà kê ngay cửa *** của nàng mà chuẩn bị. Thân mình trườn lên đặt lên môi Ngọc nụ hôn say đắm, phía dưới khi nụ hôn bắt đầu thì chàng đẩy mạnh thân mình khiến con cu chui tọt gần hết chiều dài vào trong *** Ngọc. Mắt Ngọc trợn lên vì thốn và bất ngờ, nàng há hốc mồm miệng thở hồng hộc:
– hờ…hờ…em yêu anh…hờ hơ…
Vũ như được tiếp thêm sức mạnh mà bắt đầu nhấp nhanh mạnh khiến Ngọc co chân quắp lấy đùi chàng, hai tay vòng lên ôm lấy tấm lưng chàng mà đu mình lên theo từng nhịp dập:
– phịch…phịch…
Được một hồi Vũ ôm nhấc cả người Ngọc lên mà bế nàng xuống giường thúc những cú trời giáng nhưng mang đầy yêu thương mãnh liệt. Thần trí Ngọc đã không còn tỉnh táo nữa, nàng ôm quắp lấy Vũ mà tận hưởng đam mê dục vọng bất tận. Nàng cảm nhận từng hơi ấm yêu thương từ những cú nhấp của Vũ, nàng đã lên đỉnh tới hai lần rồi. Vẫn ôm lấy đầu Vũ, nàng cong mình tìm lấy đôi môi Vũ dù từng dòng nước đã bắt đầu tuôn ra từ chiếc miệng xinh xắn bé nhỏ của nàng. Vũ hòa mình cùng sự say đắm của Ngọc, chàng cảm nhận rõ sự sung sướng của Ngọc, tới lúc này chàng cũng đã thấm mệt, ôm Ngọc lại giường chàng nhấp những cú đại bác cuối cùng rồi rùng mình bắn từng dòng tinh dịch vào bên trong Ngọc.
Nằm vật xuống sau cơn hoan lạc và mệt mỏi nhưng chàng không quên xoa hơi ấm khắp cơ thể Ngọc trong khi con cu vẫn ở bên trong cái *** ướt át bé nhỏ. Khẽ rút nó ra khi đã mềm đi như lúc ban đầu sơ khai, chàng âu yếm vuốt ve Ngọc trong khi Ngọc vẫn ở trong cơn đê mê say đắm mà cuộn mình trong lòng chàng ngây ngất yêu thương.
Một hồi sau khi những râm rỉ đi qua Ngọc mới hoàn hồn trở lại:
– sao hôm nay chồng đáng yêu thế? Ngọc giương ánh mắt say đắm lên nhìn Vũ.
– vợ hâm quá, người ta chỉ yêu có mình vợ thôi. Sao phải đi ghen với đứa nào làm gì.
Ngọc nghẹn ngào trong say đắm hạnh phúc, được bên Vũ- chàng trai mà biết bao nhiêu cô gái mơ ước được bên chàng dù chỉ một lần khiến nàng vui mừng vô hạn mà tan biến âu lo:
– nhưng Tuyết Trinh xinh quá mà.
– nhưng trong chồng của mình thì không ai xinh bằng vợ hết. Hihi
– không tin, chỉ được cái miệng thôi. Ngọc nũng nịu
Nhẹ nhàng âu yếm Ngọc trong vòng tay để nàng cảm nhận hơi ấm yêu thương.
– em hâm quá, em nghĩ chồng em là thằng trai trẻ ngày nào à?
Ngọc biết thời gian qua Vũ đã trưởng thành rất nhiều, nàng cũng rất yên tâm vì Vũ nên chẳng còn bận tâm suy nghĩ gì nữa.
– nói rồi đó, te tởn với con nào thì cắt…
– cắt gì hả vợ? Vũ trêu đùa.
– cắt chym chứ cắt gì.
– hihi, ôi vợ tôi. Sao đáng yêu quá. Ôm Ngọc vào lòng đang định trìm đi vào giấc ngủ thì:
– à, lúc sáng chồng nói kể vợ nghe chuyện gì cơ mà?
– à, chồng chưa xác định rõ nhưng có vẻ cô Tuyết Trinh này rất đáng ngờ.
– sao lại đáng ngờ?
– chị Lan mới vô học, cô ta lại xuất hiện ngay. Xem ra không hẳn là trùng hợp, chồng phải điều tra mới biết được.
– ừ, nhưng nhớ cẩn thận kẻo bị nó đớp mất hồn.
– hihi lo hão, không bao giờ nhé.
– được rồi, nhưng nhớ là phải cẩn thận đó.
– ưm, biết rồi.
Cả hai đã thấm mệt sau màn ân ái đầy ướt át dâm dục và mồ hôi của nhiệt huyết tuổi trẻ, mặc cho cái bụng kêu gào, cả hai ôm nhau say đắm mà trìm đi vào giấc ngủ êm đềm mãi cho tới chiều tối Vũ mới lấy xe đưa Ngọc về nhà và quay lại khách sạn gặp Lệ.
– alo, cô Lệ ạ. Cô có rảnh không?
– ừ, cô rảnh. Con gặp cô hả? Cô đang ở khách sạn nè.
– vâng, cô chờ con một lát ạ.
Vũ nhanh chóng trở lại khách sạn và bước vào phòng làm việc của Lệ, nơi sổ sách ngổn ngang những giấy tờ lằng nhằng ở trước bàn làm việc.
– con ngồi đi, để cô rót con ly nước.
– vâng ạ, con cảm ơn cô.
– sao rồi, hai đứa chắc sắp cưới hả? Cô thấy cái Ngọc được đó. Cưới đi cho cô ăn cỗ. Hihi
– tụi con còn trẻ mà cô, chuyện í để sau này ạ. Con nhìn thấy cô vất vả quả, cô có cần con giúp gì không?
– ừ, khách sạn mới tạm qua khó khăn. Cô đang xem lại toàn bộ giấy tờ vì ngày xưa do thằng Quốc nó quản lý nên cô không yên tâm.
– vâng con hiểu. Con nghĩ là khách sạn mình nên đổi mới cô à, cần có những cái mới, hoặc mình có thể đi sâu những thứ khác chứ không chỉ mỗi khách sạn không.
– ừ, cô cũng có từng nghĩ qua. Nhưng chẳng biết nên đi sâu thế nào ngoài cái dịch vụ matxa kia nữa.
– cái này con có nghĩ qua rồi, con nghĩ mình nên có những quản lý chiến lược riêng cô ạ. Cô có từng nghĩ là sẽ làm chuyên nghiệp hơn hay không?
– có được không hả con? Cô thấy mệt mỏi lắm, thằng Quân thì ăn chơi vô độ mà chẳng nghĩ ngợi gì cho cô. Ước gì cô có một người con như con. Nét mặt Lệ phảng phất chút buồn man mác.
– cô cứ nói quá, con nghĩ là hai cô con mình nên có những buổi họp chiến lược hơn, có thêm những chuyên gia tốt hơn nữa. Cô cứ một mình kham hết thế này thì sao chịu được, mà hiệu quả lại không cao.
– ừ, ý này của con hay quá. Trước cô cứ giao cho thằng khốn nạn Quốc nên chẳng để tâm nhiều.
– vậy khi nào rảnh thì con với cô bàn kỹ hơn nha.
Toan trở mình dậy để chào Lệ rồi ra về thì bất ngờ thằng Quân từ đâu phi vào mà không thèm gõ cửa. Bước vào trong phòng, gặp Vũ ở ngay trong phòng làm việc của mẹ nó, gặp lại kẻ mà nó hận thấu xương tủy khiến hắn phừng phừng hăng tiết:
– mày ở đây làm gì? Giọng thằng Quân gằn lên.
– thôi con về cô nha, rảnh cô báo con sau. Vũ trở dậy chào Lệ xem như không có mặt thằng Quân ở đó.
– ừ, vậy con về cẩn thận nha.
– vâng, con chào cô.
Thái độ khinh thường của Vũ làm thằng Quân không chịu nổi, Vũ bước ra cửa thì bị hắn chặn lại:
– tao hỏi lại, mày ở đây làm gì?
– mày tránh ra, con cái mất dạy. Mày làm cái trò gì thế hả?
Không muốn để Vũ thấy mình bị mắng giận, hắn nén giận lùi ra khỏi cửa để Vũ đi qua trong sự căm hận tức tối. Khi bóng Vũ đã khuất khỏi hành lang, hắn đóng sầm cánh cửa phòng lại.
– nó tới đây làm gì? Hắn hỏi Lệ một cách trống không.
– tao mệt rồi, mày đi ra ngay đi.
– bà phải lòng nó hả?
– thằng khốn nạn, sao tao lại có thằng con như mày hả? Mày cút ra cho tao, nhanh. Lệ giận dữ quát lên.
Biết không có lợi nên nó đành mang cái sự bực tức của mình đi ra bên ngoài mà trút lên bức tường vô tri giác, để lại Lệ một mình bên trong căn phòng với toàn sổ sách và bốn bức tường lạnh lẽo. Sự mệt mỏi, những suy nghĩ miên man về tất cả mọi chuyện chạy không ngừng trong cái đầu nhỏ bé và cơ thể yếu ớt của nàng. Nàng thực sự thấm mệt và cần có ai đó bên cạnh để sẻ chia những nỗi niềm, san sẻ những gánh nặng cho nàng. Bất giác nàng nhớ lại cảm xúc vào cái buổi tối khi lần đầu hẹn gặp Vũ, những xúc cảm đê mê ngây ngất từ cả tâm hồn tới lay động của xác thịt ấy chợt khiến nàng ửng hồng đôi má. Nàng tự hỏi: “có phải mình đã phải lòng thằng Vũ không?” nàng thật sự thấm mệt và cần ai đó vào lúc này, nhưng trong đầu nàng chỉ còn lại hình ảnh của một mình Vũ mà thôi.
Trở về nhà từ khách sạn, Vũ bước vào nhà khi mà Kiều đã dọn ra bữa tối thịnh soạn và tươm tất. Nhẹ nhàng bước lại gần khi Kiều còn ở trong bếp chuẩn bị món. Ôm bất ngờ Kiều từ phía sau, Vũ thủ thỉ:
– vợ anh làm món gì mà thơm quá vậy?
Kiều tươi cười:
– khiếp, đi tắm đi rồi xuống ăn. Cả người người ta bẩn hết vì nấu nướng rồi. Đi tắm đi rồi xuống ăn.