Những Người Mẹ - Chương 130: Bí ẩn (1) (Viết tiếp)
Bàng hoàng trong giây lát, tay buông điện thoại Vũ chạy nhanh về nhà ngoại. Về tới nơi, Vân cùng bà ngoại và ông ngoại đang bế Kiều lên xe máy. Hơi thở Kiều yếu ớt, đôi mắt chuẩn bị nhắm nghiền nhưng vẫn còn kịp thấy Vũ trước khi tắt hẳn. Không nói gì, Vũ quay ngay chiếc xe máy rồi bế Kiều lên xe cùng Vân đưa Kiều lên viện.
Trên đường lên viện tâm trạng Vũ rối bời, những gì xảy ra nằm ngoài dự tính của chàng, Kiều quá liều mạng tới mức cái chết cũng không là gì. 30 phút sau Kiều đã được đưa tới bệnh viện rồi nhanh chóng cấp cứu khẩn cấp. Ngồi bên ngoài chờ Vân ruột rối tơ vò khác hẳn với Vũ đang trầm tĩnh ngồi yên một chỗ mà suy tư vô cùng lạnh lùng.
– Vũ, hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Con kể dì nghe coi.
Đổi lại là sự im lặng của Vũ như không có gì xảy ra xung quanh. Thái độ lơ như điếc của Vũ làm Vân cũng thấy chợt lạnh sương sống mà không dám hỏi tiếp. 30 phút sau, cả gia đình Kiều cùng ông bà ngoại, Tiến cũng đã hớt hải góp mặt trong vở kịch đang rối như canh hẹ này.
Gương mặt Tiến thâm tím, lấm đấm sưng nhưng dường như đã thoa thuốc nên nó vù lên thấy rõ. Sự lạnh lùng của Vũ làm tất cả mọi người đều mang tâm trạng lo sợ, vì ai cũng rõ Vũ mới là người biết được nguyên do. Nhưng ngoài Vũ ra, Tiến cũng thừa hiểu chuyện đang xảy ra vì đâu mà có. Xưa nay lén lút sau lưng ông Quang chưa từng bị bắt quả tang như này nên hắn chưa biết sợ là gì. Nhưng nay khác rồi, bản chất thỏ đế khi gặp con hổ dữ lộ ra ngay trên gương mặt lấm lét tái xanh mà không dám thốt ra lời nào. Không dám tới gần Vũ nhưng ngược lại Vân lại đi ra chỗ hắn:
– mặt anh làm sao thế?
– à, à, hôm qua a bị té xe xuống nền đất cứng. Thoa thuốc nên nó tấy lên.
Vẻ ấp úng của Tiến làm Vân cảm thấy có vấn đề nhưng không muốn truy cứu vào lúc này nên tạm cho qua nhưng Tiến thì đang như tên trộm sợ công an phạt nặng vậy. Không khí u ám cứ tiếp tục trôi qua khi tất cả mọi người im lặng chờ đợi kết quả.
Một tiếng sau, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bước ra từ bên trong và đóng ngay cánh cửa lại là một ông bác sĩ đã lún tuổi.
– bác sĩ ơi! Con gái tôi sao rồi?
Bà ngoại cùng mọi người nhao lên, duy chỉ có Vũ và Tiến vẫn ngồi im bất động.
– nguy hiểm đã qua, nhưng còn rất yếu.
– ơn trời! Cảm ơn! Cảm ơn! Bác sĩ…
Dù ca cấp cứu đã thành công, nhưng hiện tại lại chưa có ai được vào thăm Kiều khi đã được chuyển tới phòng hồi sức vì Kiều còn rất yếu.
– mọi người về đi, con sẽ ở lại trông mẹ.
– không được, ngoại phải vào xem nó thế nào. Sao nó lại dại dột thế chứ?
– dì Vân đưa ngoại cùng mọi người về đi, ở lại đông không giải quyết gì. Mẹ khỏe lại con sẽ đưa mẹ về sau.
Thấy Vũ nói có lý nên Vân cũng làm theo mà thuyết phục mọi người trở về vì ông ngoại cũng yếu khi mới ra viện sáng nay. Tiến thì như kẻ vớ được vàng, nhiệt tình đưa ngoại về để tránh mặt Vũ nhưng trốn sao cho thoát, chỉ là Vũ chưa muốn xử hắn ngay lúc này mà thôi.
Mọi người đã về hết, chỉ còn lại mình Vũ ở lại. Chờ tới khi bác sĩ cho vào thăm và trông Kiều Vũ mới trở vào phòng bệnh.
Bên trong phòng, chỉ có một mình Kiều vì Vũ đặt phòng riêng để Kiều có được trạng thái hồi sức nhanh nhất. Không khí im lặng sau khi Vũ đóng cánh cửa phòng lại, trên giường Kiều nhìn tái xanh đang nằm mà quay mặt vào trong không nói lời nào.
Vũ cũng không nói gì, chỉ từ từ tiến lại rồi ngồi bên cạnh giường mà nhìn. Không khí tuy không quá nặng nề nhưng lại rất u ám, Kiều vẫn im lặng và bên cạnh Vũ vẫn không suy chuyển chút nào.
Một hồi lâu, bất chợt từ đôi mắt nhắm nghiền của Kiều lọt ra dòng nước mắt bắt đầu rớt xuống. Thấy vậy, Vũ từ từ đứng dậy quay mặt bước ra trong ánh mắt vô tình mà đa cảm lẫn lộn.
Vũ đã trở ra và quay vào là một cô y tá với trên tay là bịch sữa cùng ***g cháo nóng hổi. Cô ta không phải là dư hơi thừa sức mà đi chăm lo cho Kiều mà vì sức mạnh đồng tiền của Vũ đã làm cô ta nghe lời răm rắp như chủ tớ sai bảo. Thấy người lạ lúc này Kiều mới ngoái lại nhìn vì Vũ đã không ở đây. Tâm trạng hỗn độn như mớ bòng bong, nàng không muốn ăn gì cả, không muốn nói gì, không muốn gặp ai vào lúc này. Nhận tiền của Vũ nên cô y tá không thể không chăm sóc cho Kiều, nhưng Kiều lại không muốn nên khiến cô ta tiến thoái lưỡng nan. Đang khó xử thì cánh cửa mở ra, Vũ bước vào:
– chết một lần chưa đủ sao? Còn muốn chết nữa.
Giọng nói vô tình không một chút cảm xúc, rành rọt của Vũ khiến Kiều trở lại im lặng. Không nói gì, nằm quay mặt và tiếp tục giữ im lặng.
Vũ nói cô y tá trở ra và cứ hai giờ quay trở lại mang cháo tới. Tiền thì cô đã nhận rồi, bảo cô trực cả đêm chắc cũng không vấn đề gì. Ngồi trong phòng, không khí vẫn không có gì thay đổi, vẫn nặng nề, u ám khi Kiều không dám giáp mặt Vũ, còn Vũ thì vẫn lạnh lùng im lặng.
Đã 5h chiều, cái bụng của Kiều đã sôi lên ùng ục vì đói và mệt lả người ra. Vũ cũng chưa ăn uống gì, gọi báo tin Kiều đã ổn định để gia đình dưới quê được yên tâm. Nghe thấy tiếng sôi bụng của Kiều, Vũ trở ra và sau đó cô y tá bước vào vẫn với ***g cháo nhưng đi kèm một mẩu giấy.
– chị ơi! Chị dậy đi. Anh vừa rồi có để lại mẩu giấy cho chị nè.
Nghe thấy vậy Kiều ráng gượng dậy cầm mẩu giấy giở ra đọc:
– đêm 2h về nhà. Dậy ăn đi.
Đọc thấy mẩu giấy có một chút ấm áp tình cảm, Kiều mừng rỡ rồi cũng gắng gượng ăn chút cháo để người khỏe lại. Ăn xong, Vũ mới trở vào:
– giờ tôi về dưới nhà thu xếp quần áo, chào ông bà rồi đi thẳng về nhà luôn.
Đúng là lúc này Kiều cũng không muốn gặp gia đình vì không biết phải đối mặt ra sao. Ít ra như vậy sẽ giúp Kiều khỏi khó xử lúc này. Im lặng, Kiều như đã đồng ý.
– ở đây chờ tôi. Vũ nói rồi quay đi.
– Vũ, mẹ sai rồi. Kiều ăn năn.
Không trả lời, Vũ tiếp tục trở ra và để cô y tá quay lại chăm sóc Kiều. Trở về tới nhà ngoại, Vũ thu dọn đồ đạc quần áo của Kiều và xin phép ngoại lên viện trở lại.
– mẹ cũng không muốn gặp ngoại với dì lúc này nên con sẽ đưa mẹ lên thành phố ngay. Vài bữa nữa con với mẹ sẽ về thăm ngoại và dì.
Nói rồi Vũ nhờ Tiến đưa lên viện để đưa Kiều trở về:
– chú Tiến chở con lên viện được không?
– ờ, ờ được chứ.
Chào ngoại cùng dì xong xuôi, Vũ lên xe cùng Tiến trên con đường rời khỏi làng quê ngoại.
Trên đường đi:
– Vũ à, chuyện của chú và mẹ con, con không hiểu đâu.
Tiến thanh minh để Vũ hạ hỏa giận.
– xa khỏi làng rồi, ghé vào chỗ nào nói chuyện. Giọng Vũ trịnh thượng ra lệnh còn Tiến thì răm rắp nghe lệnh.
Ghé vào một quán cafe trên dọc đường huyện:
– con nói đi, chú nghe đây.
– xứng hả, chú với cháu. Vũ khinh bỉ.
– con khinh chú cũng được, nhưng chú và mẹ cháu là yêu nhau thật lòng.
– ông có dám đánh cược không?
– cược cái gì?
– nếu mẹ tôi nhận là yêu ông, tôi sẽ thành toàn cho hai người bên nhau có một cuộc sống ổn định tốt đẹp. Còn…
– còn sao?
– còn nếu như mẹ tôi không nhận yêu ông, tôi sẽ cắt ngay của ông để cả đời thanh tịnh. Dám hay là không? Vũ hung dữ.
– con…con…Tiến xanh mét mặt.
– cơ hội của ông đấy, có dám đánh cược không?
– con ép mẹ con hả?
– hahahaha. Vũ cười sang sảng rồi chợt trợn mắt sát khí bao trùm mà nhìn Tiến:
– mày nghĩ tao có giống một thằng tiểu nhân như mày không?
Câu nói của Vũ là Tiến mặt mày lấm lét, chân tay bủn rủn, tim đập thuỳnh thuỵch.
– dù có cược hay không? Hôm nay tao cũng sẽ cho mày biết, mày là loại người có xứng đáng với mẹ tao hay là không.
– mày hỗn nó vừa vừa thôi. Tiến cũng bắt đầu nóng mắt mà bỏ qua sợ hãi.
Thái độ thay đổi, Vũ đứng dậy tiến lại gần:
– mày có muốn biết chết nó thế nào không?
Giọng nói chợt nhỏ nhẹ nhưng lại đầy hăm dọa thách thức làm Tiến trở lại bản chất thỏ đế mà im thin thít.
– sợ hả? Còn giờ thì mày cút về đi con chó rụt đầu. Thằng như mày sao làm được việc lớn chứ. Cút ngay cho khuất mắt tao.
Giống y hệt lão Chiến, Tiến cũng bị sát khí của Vũ chấp nhiếp đến rụng rời tay chân. Loạng choạng, hắn chạy ngay ra ngoài mất dạng.
Dọa cho Tiến sợ vỡ mật ra, Vũ kêu taxi rồi nhanb chóng trở về bệnh viện. Vào trong phòng, cô y tá đã trở ra chỉ còn lại hai người.
– lần sau đừng dại dột như thế nữa. Vũ bắt đầu với giọng nhỏ nhẹ.
Kiều cũng đã trở lại trạng thái bình thường:
– Vũ còn giận mẹ không?
– hết rồi.
– thật không?
– thật?
– vậy ôm người ta đi.
Vũ nhẹ nhàng lên giường dang tay ra ôm Kiều tựa vào thành giường:
– Vũ không những hết giận mà còn làm giúp mẹ một chuyện tốt.
– chuyện gì vậy?
– Vũ biết mẹ vẫn rất yêu chú Tiến. Vừa rồi, Vũ có nói chuyện với dì Vân và chú Tiến rồi. Chú và dì cũng chuẩn bị ly dị rồi, dì Vân đã yêu người khác rồi. Nên dì đã vui vẻ để mẹ cùng chú Tiến bên nhau.
Nghe Vũ nói xong Kiều hốt hốt hoảng nhổm dậy:
– cái gì? Vũ nói cái gì?
– là thật đó.
– chuyện này, chuyện này…
– không sao đâu. Mẹ yêu chú Tiến thì cứ yên tâm bên chú ấy, Vũ cũng chỉ mong mẹ được hạnh phúc bên người mẹ yêu thôi.
Kiều không nói lời nào, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.
– Vũ sẽ xắp xếp để mẹ và chú có thể tới ở một nơi không ai biết hai người. Như vậy là ổn rồi.
– Vũ ghét mẹ lắm phải không?
– Sao mẹ lại hỏi như vậy?
– tại sao phải đuổi mẹ đi? Vũ không biết từ lâu mẹ đã chỉ có một mình Vũ thôi sao?
– nhưng mẹ vẫn yêu chú Tiến mà.
– không, mẹ đã không còn tình cảm gì với anh ấy nữa rồi.
– vậy chuyện hôm đó…
– Vũ không thấy mẹ không tự chủ sao? Mẹ không muốn tiếp tục với anh ấy. Chỉ muốn một lần chấm dứt tất cả thôi.
– mẹ đừng lo gì nữa, cũng không phải rời xa chú nữa. Từ giờ hai người được bên nhau mà.
Nước mắt Kiều lại rớt xuống:
– Mẹ chỉ yêu mình Vũ. Nếu còn người nào, mẹ sẽ chết ngay tại đây.
– được rồi, được rồi. Không phải thề, thề để làm gì chứ.
Nghe Vũ nói Kiều biết mình đã sai mà đi quá giới hạn, phá vỡ lời thề lúc trước với Vũ. Giờ nàng chỉ còn biết trông chờ Vũ tha lỗi cho bản thân mình.
– lúc ấy mẹ đã rất kiểm soát, nhưng một phần bị anh ấy cưỡng bức nên mới dần mất đi sự kiểm soát. Mẹ thực sự không muốn bên ai ngoài Vũ, hãy tin mẹ thêm lần này được không?
Ánh mắt ăn năn của Kiều lại một lần nữa khiến Vũ xao lòng:
– thôi được rồi.
Như cởi được gánh nặng, Kiều ngả vào lòng Vũ mà tận hưởng cảm giác những ngày qua đã đánh mất.
– chuyện của cái Vân là thiệt hả Vũ?
– không, là Vũ thử mẹ đó.
– hả? Thuỳnh thuỵch…Kiều đấm vào ngực Vũ.
– hihi…nụ cười trở lại trên môi Vũ, ôm Kiều vào lòng chàng vui vẻ trở lại mà cởi bỏ những chuyện không vui những ngày qua. Đưa Kiều đi ăn tô cháo rồi gọi một chiếc taxi bảy chỗ để trở về ngay trong đêm vì chàng còn rất nhiều việc phải giải quyết mà mấy ngày qua trở về quê nên chưa hoàn thành.