Những Người Mẹ - Chương 129: Ác Mộng (3) (Viết tiếp)
Trên giấy tờ, Vũ chỉ rõ tường tận với Lệ kế sách mà mình gây dựng một cách hoàn hảo khiến cho Lệ trở nên quay cuồng khi không tin một cậu nhóc có thể am tường công việc kinh doanh cũng như luồn nhét rõ và sâu tới vậy. Quá ngạc nhiên, nhưng cũng không vì thế mà Lệ mất đi bản lĩnh vốn có của mình.
– con nghĩ ra những điều này quá sức tườn tượng của cô. Nhưng cô muốn thay đổi điều kiện.
– cô nói đi.
– cô muốn giữ lại 40%. Như vậy con giữ 20%.
– 30-30. Không mặc cả, nếu không con sẽ đứng dậy đi về. Vũ quả quyết và tỏ ra cứng rắn.
Một hồi suy nghĩ trôi qua:
– được, cô đồng ý. Vậy khi nào ta bắt đầu?
– ngay ngày mai.
– được, quyết như vậy.
Chào Lệ, Vũ ra về khi bắt gặp thằng Quân nhưng chàng còn đang mải mê lo cho một đống việc sắp tới mà tâm trí thì một nửa đang rối bời vì Kiều chưa hồi báo gì cả. Trên đường về chàng nhận được điện thoại của Kiều:
– Vũ hả, ông ngoại bị cảm phải đưa đi cấp cứu trên huyện. Nhưng cơn nguy kịch qua rồi, giờ không còn lo lắng nữa.
Vũ nhẹ người đi một nửa:
– ơn trời! Vậy khi nào ông ra viện.
– vài ngày nữa, mẹ ở nhà với ông bà ít bữa rồi sẽ lên.
– ưm, mẹ ở nhà với ông bà đi. Mấy bữa nữa Vũ về thăm ông.
– ưm, Vũ yêu ngoan lắm.
Cuộc gọi chớp nhoáng kết thúc vì Kiều còn ở trong bệnh viện. Vũ trở về nhà, không nghỉ ngơi mà tập trung lo chuyện của Lệ nhanh để còn về với Kiều vì chàng bỗng dưng cảm thấy bất an và nóng ruột.
Hai ngày miệt mài không ngừng nghỉ lo toan, dù vẫn còn bề bộn nhưng tạm thời tình hình đám cháy của gia đình Lệ đã tạm lắng xuống. Vũ sắp xếp đồ đạc phi về quê ngay gặp Kiều, vừa là về quê thăm ông bà, vừa là muốn cho Kiều một sự bất ngờ nho nhỏ nên chàng về quê ngay trong buổi tối. Đúng 11h đêm, Hỏi đường lên bệnh viện huyện thăm ông bà ngoại Vũ nhanh chóng tìm tới phòng ông ngoại đang nằm:
– Ngoại, ngoại có sao không?
– ơ Vũ, con về khi nào vậy? Dì Vân ngạc nhiên.
– con vừa mới về tới, ngoại đã đỡ chưa hả dì?
– ngoại đỡ nhiều rồi, sáng mai sẽ ra viện.
– mà mẹ con đâu? Con tưởng mẹ về thăm ngoại?
– mẹ con trông ông mấy hôm nay mệt rồi nên dì lên thay cho mẹ về nhà nghỉ. Sáng mai sẽ đưa ông về.
– ngoại mới ngủ hả dì? Con đang định vào thăm ngoại.
– ngoại mới ngủ thôi, thôi để ngoại ngủ đi. Giờ con ra ngoài thuê phòng ngủ rồi sáng mai hai dì cháu đưa ông về.
– thôi, con về dưới nhà luôn xem mẹ con thế nào.
– giờ muộn rồi con về sao được.
– con đi xe ôm được mà dì.
– ừ, vậy phải cẩn thận đó nha!
– vâng con biết rồi ạ. Thôi con đi về luôn đây kẻo muộn rồi ạ.
– ừ, con về cẩn thận nha. Sáng mai dì và ông sẽ về.
Chào dì xong, Vũ ra thuê một chiếc xe ôm vội vã trở về nhà ngoại. Cảm giác trong Vũ thật khó tả, vừa lo vừa khấp khởi. Lo vì không biết Kiều có tiều tụy đi không? Khấp khởi vì nghĩ tới bất ngờ mình dành cho Kiều. Con đường dài hun hút gió heo may, nơi này làm chàng cảm thấy thanh bình và yên tĩnh. Khi về gần tới đầu làng, băng qua cánh đồng mát rượi này sẽ về tới nhà ngoại. Chợt chàng dừng xuống, chàng muốn cảm nhận cái hương vị đồng quê này mà tản bộ trong gió mát. Thư thái nhẹ nhàng, chàng hồi hộp xiết bao khi nghĩ tới sắp gặp Kiều dù chỉ sau vài ngày xa cách. Bất chợt từ đâu đó trong gió thoảng qua một mùi hương quen thuộc, một mùi mà chàng không bao giờ nhầm lẫn hay sai lầm. Đó là mùi nước hoa của Kiều, nhưng sao ở đây lại tỏa ra mùi hương nước hoa này? Vũ phừng phừng tiết máu nhẹ nhàng như rình trộm tiến tới khu vực mà mùi thơm càng lúc càng ngào ngạt. Chầm chậm, thật chậm từng bước cuối cùng chàng cũng nghe loáng thoáng thấy tiền Kiều vang trong gió từ khu cây cổ thụ bên xế mép cánh đồng. Chàng bắt đầu điên lên giận dữ với những suy nghĩ trong lòng.
Lại thật gần nhưng dường như Kiều và người mà nàng nói chuyện vẫn như không hay biết vì lẩn khuất trong đêm tối. Vũ muốn thử xem rốt cuộc Kiều định làm cái gì sau lưng mình khi đã lập lời thề rồi. Không dám tới quá gần mà chỉ rình đủ nghe những gì hai người họ nói chuyện, qua giọng nói thì không còn ai vào đây nữa, chồng dì vân chú tiến, người tình cũ của Kiều.
– em đừng giấu anh nữa, có phải em và anh Quang có chuyện gì không? Chỉ cần nhìn em là anh biết mà.
– anh đừng hỏi nữa, giờ anh đã lấy cái Vân, em cũng đã có chồng. Chúng mình hãy quên quá khứ đi anh à.
– nhưng anh không quên được, anh chỉ cần có thể được bên em như này thôi là được rồi.
– anh đừng như vậy nữa, chúng mình đã sai trái bao nhiêu năm qua. Giờ em muốn dừng lại. Trái tim em đã trao cho người khác rồi.
Cảm thấy Kiều có vẻ như đã quyết tâm thay đổi, cơn ghen nổi lên nhưng Tiến quá hiểu người yêu cũ của mình, nàng chỉ mạnh miệng vậy thôi nhưng khi đã bị lao vào tình cũ thì không dứt ra được. Bao năm qua vẫn vậy. Cầm tay Kiều đặt lên ngực rồi từ từ đưa xuống phía con cu đã chỉa lên trong quần.
– bỏ tay em ra đi anh, anh đừng vậy nữa.
Không để Kiều tiếp tục nói, Tiến đè Kiều ra mà ôm hôn tới tấp:
– ưm, ưm, ưm…bị Tiến hôn khiến Kiều nói không ra thành tiếng.
Hai tay Tiến nhanh chóng nhào bóp bầu vú của Kiều rồi dần dần đưa tay luồn vào bên trong cái *** ướt nhoẹt nước của Kiều mà ngoáy khiến nàng bắt đầu như tê dại mềm người ra. Lúc này Tiến mới ngừng hôn mà nói:
– em xem này, của em ướt nhoẹt ra rồi mà còn chối nữa.
– anh bỏ em ra, em không muốn.
Đè người Kiều lại Tiến nói:
– em không còn yêu anh sao?
Những lời tình xưa nghĩa cũ thốt ra từ người tình bao năm chăn gối bất chợt khiến Kiều mộng nhớ về hồi ức bên nhau.
– em…em…
– em còn yêu anh mà. Đừng dối mình nữa.
– không, không phải thế.
– đừng như vậy với anh. Tiến nói giọng mềm yếu làm Kiều bắt đầu xuôi lòng.
– nốt lần này thôi anh nhé!
– ừ, lần này là lần gần cuối.
– anh lúc nào cũng vậy.
Tay Tiến lại thọc vào cái *** nhoe nhoét của Kiều mà rút ra rút vào làm nàng bắt đầu rên khe khẽ, khi mà cao trào lên cao, Tiến chuẩn bị nhét cu vào *** Kiều thì điện thoại rung lên bần bật.
– từ từ anh ơi! Có điện thoại.
– mặc kệ đi em.
– không được, lỡ cái Vân gọi thì sao? Ngoại vẫn trên viện mà.
Nghe Kiều nói thế Tiến đành buông ra để Kiều nghe điện thoại. Kiều há hốc mồm ra khi giờ này không phải Vân gọi mà là Vũ, giờ này đã là gần 2h đêm rồi. Mặt nàng tái mét, cắt không ra nổi giọt máu nào, tay run run cầm điện thoại mà nàng không dám nghe.
– ai gọi vậy? Tiến sốt ruột.
Kiều vẫn run run trong sợ hãi. Hồi chuông kết thúc chưa kịp định thần thì Kiều nhận được tin nhắn. Mở tin nhắn ra, là của Vũ:
– về nhà ngay. Đồ đĩ thõa.
Càng sợ sệt hơn, Kiều đã đi quá giới hạn, Vũ đã biết. Giờ nàng chỉ còn con đường chết.
– sao thế em? Có chuyện gì?
– mình về thôi anh ơi! Anh về ngay đi.
– em sao thế? Anh không về. Tiến lao vào vật Kiều nằm ngửa ra khiến nàng giật mình la thất thanh:
– bỏ ra, bỏ em ra ngay.
Tiến đã bị nhục dục che mờ mắt, bỏ quên những gì Kiều nói hắn tiếp tục như không có gì xảy ra nhưng:
– á…
Tiến ngã vật ra đau đớn đi kèm với ánh đèn flash bắt đầu sáng lên chiếu rọi Kiều đang trong tình trạng lõa lồ không mảnh vải.
Kiều sợ hãi chỉ biết ngồi co ro khóc lóc nhưng Vũ đã ở trạng thái điên thực sự. Mặc kệ Tiến nằm lăn ra đất, liên tiếp những cú đá mang hết sự phẫn nộ của Vũ giáng liên tục vào người Tiến như muốn giết chết hắn ngay tại đây. Thấy vậy, Kiều hoảng sợ lao ra ôm Vũ:
– Vũ ơi! Mẹ xin con…huhu
– bỏ tay ra con đĩ. Hai mắt long lên sòng sọc đi kèm lời nói chát chúa không một chút tình cảm nào khiến Kiều cảm thấy như mất đi tất cả. Giây phút này nàng muốn tự tự.
– thằng chó, ngày mai tao muốn gặp mày. Một là mày sẽ chết không chỗ chôn, hai là đến gặp tao như con chó gặp chủ.
Rồi chàng tiếp tục giáng xuống vài cú nữa cho xả hết căm phẫn rồi tiến lại chỗ Kiều.
– mặc quần áo vào, đi về nhà.
Kiều run rẩy sợ hãi, lúc này nàng không hề lo lắng gì cho Tiến nữa mà nàng chỉ sợ mất Vũ mà thôi. Mặc quần áo xong nàng run rẩy đi về để mặc Tiến vẫn co ro dưới đất vì no đòn.
Chưa vội vàng về nhà, khi vẫn còn cách nhà một khoảng:
– đứng lại đây nói chuyện.
Không nói gì, Kiều chỉ biết răm rắp làm theo.
– sáng ngày mai, sau khi ngoại về. Thăm hỏi ngoại xong tôi sẽ đi khỏi đây ngay lập tức. Còn cô, hãy cứ ở lại đây mà hưởng thú tính của mình.
Không nói được gì Kiều chỉ còn biết ngồi xuống mà ôm mặt khóc nức nở không thôi.
– tôi thật đã quá sai lầm khi tin tưởng cô. Tôi còn muốn ngay trong đêm về để cho cô sự bất ngờ. May là sự bất ngờ ấy đã giúp tôi tỉnh ngộ.
Kiều khóc ngày một nhiều hơn mà không nói ra nổi thành lời.
– kể từ bây giờ tôi không còn muốn nhìn thấy cô nữa. Mọi chuyện giữa chúng ta chấm dứt.
– không…không…Vũ ơi, mẹ xin lỗi.
– câm ngay, tôi không còn người mẹ như bà.
– mẹ chết mất huhu
Dù thấy một chút gì đó thương tội nhưng Vũ không thể nào bỏ qua cho Kiều nổi. Ít nhất là ngay lúc này.
– đứng dậy đi về.
Răm rắp nghe theo Kiều theo chân Vũ đi về nhà. Vũ nằm ngủ gian ngoài còn một mình Kiều nằm bên trong. Vũ thì trằn trọc suốt đêm không ngủ vì căm hận, uất ức và đau đớn vì bị phản bội, cộng thêm là tiếng thút thít suốt đêm không dứt cứ vọng ra.
Sáng hôm sau, ngoại Vũ được dì vân đưa về. Đón ngoại trong tình trạng Kiều mắt sưng húp vì khóc suốt đêm còn Vũ thì uể oải và mệt mỏi sau mấy ngày liên tiếp căng sức như dây đàn. Mọi người hỏi han nhưng Kiều không nói còn Vũ thì nán lại thăm hỏi và trò chuyện cùng ngoại rồi xin phép lên tỉnh vì cò phải đi học.
Khi mợ ra khỏi làng, chàng nhận được điện thoại:
– alo, dì vân ạ.
– con…con…quay lại ngay.
– có chuyện gì mà dì hớt hải dữ vậy?
– mẹ con…mẹ con…
– mẹ con làm sao?
– mẹ con uống thuốc tự tử rồi.