Những Người Mẹ - Chương 128: Ác Mộng (2) (Viết tiếp)
– em có thấy anh đi ra ngoài rồi nhưng không biết là đi đâu ạ.
– ừ, chị cảm ơn em nhé!
Rảo bước thong thả ra bên ngoài, quả đúng Vũ đang trầm ngâm đứng một mình mà nhìn về xa xăm.
– tơ tưởng chuyện gì mà giờ này còn chưa có ngủ vậy em?
– chuyện gì đâu chị, em hóng gió thôi mà. Còn chị? Sao vẫn chưa đi ngủ vậy?
– thì qua phòng em tán gẫu nhưng không thấy nên ra ngoài này tìm.
– tìm em có chuyện gì vậy ạ?
– bé Hương rất quý mến Vũ, cứ đòi Vũ phải ngủ chung mới chịu.
– vậy nó ngủ chưa ạ.
– nó mệt quá nên ngủ lăn ra rồi.
– hihi, đúng là con nít chị nhỉ. Thích thật đấy.
– gớm! Ông thì lớn với ai. Thôi có chuyện gì thì nói đi. Khỏi cần dài dòng làm gì, lý do chuyến đi này là gì?
Không quá ngạc nhiên vì Vũ cũng đoán Linh sẽ tự nhắc mình vấn đề này.
– chị có muốn đi dạo không? Chị em mình đi dạo nhé!
– ừ! Cũng được.
Tản bộ ở cái vùng quê này về đêm thật yên ả, không ồn ào huyên náo, không khói bụi mù mịt mà thanh bình trong lành làm con người ta thư thái.
– chị còn nhớ mẹ em chứ?
Nét pha màu buồn hiện trên gương mặt Kiều, là chị em thân nhau từ ngày Kiều và ông Quang cưới nhau. Cũng chính Kiều đã giới thiệu Linh về công ty giúp đỡ ông Quang từ hồi đó.
– Quên sao được hả em.
– vậy sao không khi nào thấy chị hỏi thăm mẹ em vậy?
– chuyện này thì em cũng hiểu mà. Chị và mẹ em trước đây dù rất thân quý nhau, nhưng tính cách thì khác biệt quá nhiều. Đã bao lần chị phản đối và khuyên chị ấy nhưng đâu có được. Cũng vì thế mà chị em dần xa nhau.
– vậy giờ này chị còn nhớ mẹ em không?
– trước giờ chị chưa bao giờ quên mẹ em cả.
– giờ mẹ em đã thay đổi rồi. Là một người mẹ tuyệt vời lắm chị ạ. Em không còn oán trách mẹ nữa, lâu lắm rồi mẹ không còn dây dưa với thằng nào cả. Mẹ th-ay đổi thật sự rồi chị ạ.
– thật vậy sao? Ơn trời! Cuối cùng thì chị cũng biết sai lầm mà trở lại. Thật tốt quá. Vẻ vui mừng hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt Linh.
– thế còn việc em muốn nói với chị thì sao? Không lẽ chỉ có vậy.
– dĩ nhiên là không rồi. Việc chính bây giờ em mới nói. Chuyện là thế này, ông ba nhất định không chịu chấp nhận mẹ. Chị cũng hiểu tính ông ba rồi, việc ly hôn chỉ còn là sớm muộn mà thôi. Tới chừng đó, mẹ sẽ như thế nào chắc hẳn chị hiểu rõ mà.
Là chị em mấy mươi năm, nghĩ tới viễn cảnh đó mà Linh cũng thở dài ngao ngán.
– vậy giờ em tính sao?
– chỉ còn vài tháng nữa thì em sẽ đi du học. Tin rằng ngay khi em đi, ông ba sẽ ly dỵ mẹ ngay. Tới chừng đó em không có các nào cứu vãn. Trước khi em đi, em muốn sắp xếp cho mẹ một tương lai an toàn chị có hiểu không?
– em định làm gì?
– em muốn mẹ có một khối tài sản, một cơ ngơi ổn định để có thể có một tương lai tốt, cuộc sống tốt.
– chuyện này khó lắm em ơi! Anh Quang chuyển hết tên tài sản hay các công ty sang tên người khác rồi. Giờ trên danh nghĩa anh cũng là người vô sản đó. Nếu ly dỵ thì mẹ em coi như chẳng có gì đâu.
– em hiểu, vì thế em mới muốn nhờ chị giúp. Không biết chị có giúp em và mẹ không?
– chỉ cần chị làm được, chị nhất định sẽ làm.
Vũ trình bày tường tận kế hoạch của mình cho Linh nghe, cứ ngỡ tưởng Linh sẽ ngạc nhiên mà sợ hãi, nhưng không: không hề ngạc nhiên, không căng thẳng mà thậm chí lại còn rất bình thản. Bản lĩnh của người đàn bà này khiến Vũ cảm thấy bị chấn nhiếp.
– chuyện này quá nguy hiểm em à. Linh bình thản nói.
– em hiểu, đây là chuyện mà chỉ mình chị mới có khả năng giúp thôi. Em tin tưởng chị nên mới dám nói để chị biết.
– chuyện này chị cần thời gian suy nghĩ.
– vâng, chị cứ suy nghĩ rồi báo lại cho em sau. Mà chị mệt chưa? Hai chị em mình ngồi nghỉ một lát nhé.
– ừ, nghỉ một lát đi em.
Hai người dừng lại trên đường đồi cao cao, từ đây nhìn xuống khung cảnh thật nên thơ lãng mạn, sâu trong đó là cái đêm tối huyền ảo lung linh lại càng làm con người ta như một lần được về cùng với nguồn cội, một lần được hòa mình cùng thiên nhiên mây gió.
– đẹp quá Vũ à! Chưa bao giờ chị có cảm giác như này. Chị cảm ơn Vũ nhé!
– Chị khách sáo quá! Có gì đâu, mà sao chị không đi bước nữa đi. Chị còn trẻ, lại xinh đẹp có tài, có thiếu gì đàn ông vây quanh chị chứ.
– từ ngày anh ấy mất đi, chị đã chẳng còn màng tới chuyện sẽ đi bước nữa cùng ai. Chị chỉ mong nuôi dạy tốt bé Hương lên người mà thôi.
– chị quả thật là người con gái tốt. Ước gì sau này em cũng lấy được một người như chị thì em đã mãn nguyện lắm rồi.
– Vũ à, chị tựa vào vai Vũ một lát nhé.
Không nói gì nữa, Vũ nhẹ nhàng ôm lấy vai Linh mà ghé đầu vào vai mình thật tình tứ.
– ước gì chị có một người tốt như Vũ bên cạnh mà săn sóc suốt quãng đời còn lại.
Xoa xoa bờ vai Linh chàng nhận ra giọt nước mắt yếu đuối rớt xuống trên mi người đàn bà mạnh mẽ này. Ai cũng có khi yếu đuối, mà nhất là phụ nữ thì dù có mạnh mẽ tới đâu vẫn luôn là sự mềm yếu bên trong sâu thẳm. Khi sự run run khóc không ra thành tiếng ngừng lại thì cũng là khi Vũ cảm nhận rõ hơn về mùi hương thơm thoang thoảng trước gió của Linh cứ lùa vào khe mũi. Khẽ đẩy Linh ra nhìn say đắm, như hiểu chuyện gì sắp xảy ra, Linh nhắm mắt chờ đợi và rồi một nụ hôn từ từ nhẹ nhàng mà âu yếm xuất hiện. Giữa đêm khuya thanh vắng, giữa lãng mạn huyền ảo của sự đam mê, Vũ từ từ nhẹ nhàng cởi dần chiếc váy ngủ kín đáo của Linh xuống mà khám phá. Chàng bắt đầu nhẹ nhàng rồi dần mạnh mẽ hơn, trước mắt chàng mờ ảo là thân hình không chút tì vết của Linh, cởi nốt quần áo của mình mà dải ra làm nệm nằm trên đất, Vũ nằm đè lên Linh và bắt đầu hòa hợp nụ hôn ngây ngất. Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau hừng hực, Vũ vòng tay ôm trọn người Linh để cảm nhận cái làn da thơm mát của Linh. Cái lưỡi thì quyện vào nhau mà mút để rơi rớt cả nước miếng ra ngoài như biểu hiện của nụ hôn ướt át mãnh liệt. Hai tay thì nhào nặn bầu vú căng phồng của Linh trong khi cơ thể bốc lửa của Linh cứ oằn oại lên vì sung sướng âm ỉ bao năm qua được phát tiết.
– ôi! Vũ…
Hơi thở bị ngắt quãng khi Vũ đã rờ tay xuống khe *** nhoe nhoét nước của Linh mà miết. Bú vú một hồi lâu Vũ mới từ từ cúi đầu xuống phía dưới mà úp mặt vào cái *** của Linh mà bắt đầu liếm láp.
– hờ…hờ…sướng…sướng quá!
Toàn thân Linh như vô lực mà chỉ còn biết u mê quấn chặt lấy Vũ:
– Vũ ơi cho vào đi.
Ngừng liếm lại Vũ từ từ nhét con chym vào cái *** còn bót như gái còn trinh vậy, có lẽ là to ngang với cái *** của Kiều nhưng hồng hào hơn chút ít. Khi con cu đã vào quá nửa, bất ngờ chàng rút rồi ấn mạnh một cái “phập” xuống làm Linh trợn mắt.
– ối! Thốn quá Vũ ơi! Sao của em to quá vậy?
Vũ bắt đầu từ từ nhấp nhẹ nhàng để Linh quen dần với kích thước con cu của mình. Khi thấy Linh đã quen mà bắt đầu rên khe khẽ thì Vũ nhấp nhanh và mạnh hơn “bạch bạch nhóp nhép nhóp nhép” tiếng va đập dâm dục vang lên trong đêm tối. Lật người Linh chổng mông lên Vũ chọc từ phía sau vào nghe ót một tiếng rồi chàng lại bắt đầu dập nhanh mạnh như vũ bão. Linh thì người cứ run cầm cập vì đã lên đỉnh tới lần thứ hai thì Vũ mới bắt đầu xuất tinh. Chàng nhấp hùng hục liên tục thêm những nhát cuối cùng rồi xối xả bắn tinh vào trong *** ướt đẫm dâm thủy của Linh. Hai người nằm vật ra mặc kệ bụi bẩn mà ôm nhau say đắm. Cái thèm khát âm ỉ ròng rã bao năm lại tiếp tục khiến Linh cháy bỏng hơn khi nào hết. Họ lại quấn vào nhau trong rầm rĩ say mê tình ái mà quên đi bên ngoài thời gian cũng dường như lắng đọng.
Chuyến đi thành công ngoài mong đợi này khiến Vũ cởi bỏ hết nút thắt trong lòng mình, chàng đã tự tin trên con đường gập ghềnh phía trước. Vui vẻ trở về, Vũ yên tâm cho quãng đường dài sắp tới nhưng chàng không biết phía trước chàng mới chính là tâm bão của vòi rồng xoáy lốc đang sẵn sàng cuốn phăng chàng đi bất cứ lúc nào.
Trở về nhà trong yên ắng của buổi sáng sớm, chàng nhẹ nhàng leo lên giường ngủ khi Kiều vẫn còn say giấc. Tỉnh dậy không mảnh vải che thân cùng tờ giấy báo:
– mẹ phải về quê gấp, ông ngoại bị ốm nặng.
Cuống cuồng chàng với lấy điện thoại:
– alo, mẹ về sao không bảo Vũ về cùng.
– gấp quá, với lại Vũ còn phải ở lại học mà. Mẹ về xem tình hình rồi điện lên cho Vũ ngay.
– mẹ nhớ đó, Vũ chờ.
Cúp máy xong Vũ toan chuẩn bị đồ đạc về quê thì bất chợt nhận được điện thoại của Lệ:
– tối nay con có rảnh không? Cô muốn gặp con.
Lúc nào không phải lại dính ngay lúc này, Vũ lộn tiết nhưng vẫn giữ bình tĩnh:
– con rảnh, vậy tối nay mình gặp nhau ở đâu cô?
– khách sạn nhé!
– ok! Vậy hẹn gặp cô tối nay.
Vậy là Vũ không thể về quê cùng mẹ ngay lúc này được, thời gian quá gấp gáp nên chàng đành tạm gác chuyện về quê mà chờ đợi tin tức của Kiều. Cả ngày không đi học, chàng hẹn gặp lão Chiến và Linh để bàn kế sách cũng như vạch rõ kế hoạch để tối nay gặp Lệ được trôi chảy.
Đúng 7h tối, tại khách sạn trong phòng làm việc của Lệ:
– con có thể nói rõ cách con giúp cô được không?
– dĩ nhiên là được chứ ạ.