Những Người Mẹ - Chương 124: Bước chân cường giả (3) (Viết tiếp)
(3) (Viết tiếp)
Tan lớp học, Vũ và Ngọc đi ăn trưa tại một quán ăn bên gần với trường học để chiều học thêm cho tiện.
– Chiều nay Ngọc học thêm một mình nha! Vũ có việc về nhà giải quyết với chị Lan.
– chuyện chi vậy Vũ?
– à chuyện gia đình ấy mà. Không có gì đâu.
– nhưng sao không để học về rồi hãy hỏi? Ngọc hỏi băn khoăn.
– đằng nào học xong, vợ chồng mình chẳng đi du học. Thi tốt nghiệp thì có gì đâu mà học.
Vũ nói vậy làm ngọc cứ tròn mắt vì xưa nay chưa bao giờ chàng bê trễ học hành nếu không có lý do. Giờ đột nhiên như vậy nhưng nàng cũng sương sướng nơi trái tim. Đúng là ” gió hát miên man nàng thổn thức, ý chàng đã định nàng về dinh”. Ngọc càng lúc càng như người trên mây khi nghe Vũ thảnh thót:
– ừ, vậy Vũ giải quyết tốt chuyện nhà nha. Để tối Ngọc về báo với bố mẹ là học xong mình chung đi du học.
– cái này hôm qua chồng bàn với bố vợ rồi. Còn chờ nàng thì có mà đi tàu bay giấy. Hahahaha
Không ngờ Vũ lại đi nhanh thế, Ngọc bỡ ngỡ:
– vậy ông ba nói sao?
– còn nói gì nữa. Học xong rồi cưới, sang nước ngoài du học phải mang về một đàn cháu ngoại. Haha
– á, á chết đi, chết đi. Ngọc đánh yêu Vũ.
Ôm Ngọc trong tay âu yếm:
– anh sẽ để em là người con gái thật hạnh phúc.
Ngọc mãn nguyện mà nép vào lòng:
– đừng có gạt người ta nha.
– ưm, không gạt đâu.
Hạnh phúc làm Ngọc quên thời gian, đã gần tới 12h45. Nàng té chạy về lớp để học còn Vũ cũng sửa soạn qua gặp lão Chiến.
Đúng 1h chiều Vũ đặt chân vào quán cafe theo đúng địa chỉ của lão Chiến. Bước vào trong, không gian bố trí rất lý tưởng cho những đôi nam nữ tuổi teen. Những chiếc mành thưa che giữa từng gian, từng khoảng không gian khiến cho sự riêng tư tăng lên rõ rệt dù vẫn mờ ảo như không gian kiến trúc pháp kiểu cổ. Không muốn mất thêm thời gian, chàng rút điện thoại ra gọi cho lão Chiến:
– con tới quán rồi nè chú.
– con tới quầy bar kêu nhân viên cho gặp anh Chiến nha con.
Theo lời lão, Vũ được tay nhân viên dắt xuống tầng hầm. Ánh đèn ngủ tối hồng sắc tím kết hợp với những miếng gạch sồi sỉ được vã lên màu nâu nhạt khiến chàng nghĩ ngay kiến trúc sư của quán là một tay người Pháp chính hiệu hay cũng chí ít là kẻ tôn sùng tín ngưỡng của đất nước hoa lệ này. Từng gian phòng riêng biệt ngăn cách hẳn nhau bởi chiếc cửa cách âm, nơi này dành riêng cho các đại gia lui tới, trong đầu Vũ nghĩ vậy.
Cánh cửa phòng bật ra, bên trong lão Chiến đã chờ sẵn với không gian huyền ảo cùng một chai vang Pháp. Đóng lại chiếc cửa:
– con tới đúng hẹn quá. Đi đường có nắng không con.
– có gì đâu chú, gặp chú thì con phải tới đúng hẹn rồi. Vũ nói rồi từ từ tiến lại chiếc ghế.
– con ngồi đi, chú cháu mình nhấm nháp vài ly.
– chú nói vậy con không khách sáo nha. Vũ tỏ ra mình là người nắm chủ động.
– chú cháu mình sắp là người một nhà rồi. Chú thấy con đi đường vất vả hay là chú thay ông ba tặng con một chiếc ô tô để con đi lại cho tiện mà đưa cái Ngọc đi chơi xa cũng dễ hơn.
Lão Chiến muốn kéo ngắn khoảng cách bằng dụ ngon dỗ ngọt.
– con cảm ơn chú nha. Nhưng nếu muốn thì tự con cũng mua được vài chiếc để đi rồi. Cái này để học xong con sẽ tính.
– ừ đúng rồi chú quên mất. Con mà muốn thì cái gì ông ba chẳng cho.
– tại sao phải là ông ba? Chú nghĩ con không mua nổi vài cái sao? Vũ nói rồi ánh mắt xoáy sâu vào gương mặt lão.
Không tin nổi đó là những gì phát ra từ cái miệng sữa búng của một thằng ranh con, lão Chiến lại càng lúc càng thấy Vũ có sự nguy hiểm chết chóc. Lão đang mải với nỗi sợ hãi trong tim thì Vũ đã bắt đầu chủ động:
– mình vào đề đi nha chú. Chuyện tối qua con nói với chú, chú nghĩ sao?
– à, chuyện đó chú nghĩ cả đêm rồi. Trước sau gì mình cũng là một nhà. Chú không biết con làm thế vì điều gì, nhưng nếu con cho chú một kế sách an toàn. Chú sẽ nghe theo con.
– chuyện đó chú khỏi có lo, danh sách tay trong của ông ba trong công ty con đã nắm toàn bộ. Chuyện này đối với chú mà nói chỉ có một đường hại mà trăm đường thực lợi.
Nghe Vũ nói vậy lão Chiến há hốc mắt ra nhìn mà kinh hãi. Đến bản thân lão bao nhiêu năm nay còn không rõ ai mới là tay trong chủ lực của ông Quang. Nếu quả đúng nó biết thì phi vụ làm ăn này đúng là phải làm rồi. Tươi tỉnh gạt bỏ sợ hãi, lão bắt đầu hăng hái bàn chuyện.
To nhỏ không nghe rõ là chuyện gì, bàn ra sao nhưng khoảng 3h chiều thì cánh cửa bắt đầu mở ra. Gương mặt cả hai đều tươi tỉnh như vớ được vàng. Còn với Vũ, đây chỉ mới là màn dạo đầu mà thôi.
– con đi ra trước, chú ra sau để tránh sinh nghi nha.
– ừ, con chu đáo quá. Nhưng mà Vũ này…
Lão chưa kịp nói hết thì Vũ cắt ngang miệng xé lời mà nói:
– chú yên tâm, dù chú là bố vợ con hay chỉ là chú con. Chỉ cần kể từ giờ, chú đối tốt với con không bao giờ con mang oán báo ơn. Còn nữa, không một ai có thể tổn hại Ngọc dù một sợi tóc. Con đảm bảo với chú, vì đó là người con gái của con.
Lời nói của Vũ như bổ sâu trái tim của lão ra mà mổ xẻ. Lão chính là một kẻ mang oán báo ơn, tèm nhèm với người đàn bà của ông chủ đã giúp hắn cơ đồ và trên hết là hắn không có được cái sự quả quyết bảo vệ người đàn bà của mình như Vũ. Ngao ngán lão tiễn Vũ:
– chú biết rồi, con về cẩn thận nha.
Từ biệt lão ra về, trong đầu Vũ đã cởi gỡ nút mắc đang rối lên như cuộn chỉ ba đầu. Thở phào chàng mệt mỏi vì những gì chàng đang trải qua. Chàng muốn được thảnh thơi một lát trước những cơn sóng giữ đang rập rình ngoài kia. Lấy xe, chàng bắt đầu rảo bước.
Về thằng Quân, cuộc sống của nó từ ngày ba mất thay đổi chóng mặt. Từ xa hoa ăn chơi nhảy múa đến thằng công tử chỉ có cái vẻ ngoài phù du. Nó cũng hiểu gia đình nó đang đổ vách, tường nhà đã chỉ còn cái vỏ sơn còn bên trong thì mục rữa mối mọt. Nó cũng phải chung tay với bà Lệ mà cố chống chọi lại gió bão nhưng cái bản tính của một thằng bạc liêu thất thế nào có thể thay đổi dễ dàng. Cái nỗi ô nhục của Vũ ban cho nó như lưỡi giáo cất trong vải mỏng chỉ chờ thúc một cái sẽ đâm ra xuyên thủng con mồi. Nhưng giờ nó không đủ sức, kẻ tiểu nhân cũng có khi nén giận, nó vẫn còn làm được như vậy. Đang cần phải phát tiết bực bội, nó nhớ ngay đến bà Hồng. Không còn ai thích hợp hơn bà ta cả, rút điện thoại và:
– alo, có chuyện gì?
– ơ! Sao em lại nói thế với cục cưng của em. Hắn giở giọng dâm dục.
– có chuyện gì nói đi.
– em gấp quá vậy? Em đang ở đâu thế?
– ở nhà. Nói nhanh lên, đang bận.
– lại đang dâng *** lên cho thằng nào địt à mà bận thế?
– dâng cái con mẹ mày, mày còn nói cái giọng ấy nữa tao rút lưỡi mày ra, thằng ranh con. Bà Hồng giận giữ quát nạt.
Điên xung lên tới đầu, nhưng hắn kìm giữ.
– được rồi, bà đã như vậy thì để xem lão Chiến xử lý bà ra sao.
– được thôi, mày làm đi. Tao bị lão Chiến xử lý, còn mày thì công an nó tha đấy. Bà Hồng dọa nạt.
– tao thì làm sao mà công an nó sờ vào. Haha
– mày cưỡng hiếp con gái tao, lại cưỡng hiếp cả tao nữa. Bằng chứng rành rành đây, mày có muốn cãi không? Mày thử đi bà cho mày chết. Bà Hồng điên lên
Nghĩ lại hắn thấy thái độ của bà hôm trước rất khác. Thôi đúng rồi, bà ta quay phim lại rồi. Phen này thì đau đầu rồi:
– thôi, cháu xin lỗi. Cháu không nghĩ cô lại ghê gớm thế chứ.
– tao làm thế là vì mày đấy thằng ranh con.
– cháu biết lỗi rồi, cô hạ hỏa đi. Nhưng chẳng lẽ cô không có chút tình cảm nào với cháu sao? Cháu thật lòng thích cô mà.
– tao không nghe cái mồm mày thằng chó.
Nói rồi bà Hồng cúp máy, bỏ lại một mình nó trong căn phòng như ngày càng tối tăm. Cuộc sống của hắn đang dần là địa ngục u ám.
Còn bà Hồng, bực mình cứ liên tiếp dồn dập. Vẫn còn đang cáu gắt vì thằng con hôm qua cưỡng bức, nay lại bị thằng chó đe dọa. Đúng là có tội mới đội cái khổ lên đầu mà.
Đang cau có thì thằng Hùng từ đâu phi về vì nó biết chiều nay bà Hồng ở nhà một mình để xin lỗi bà chuyện tối qua.
– mẹ, con mới đi học về.
Đổi lại là cái gương mặt cau có, khó chịu của bà Hồng.
nó từ từ tiến lại ghế sofa ngồi cạnh bà mà lay lay cánh tay:
– mẹ, con xin lỗi chuyện tối qua.
– mày đừng nói lại nữa. Từ giờ trở đi quên hết cả đi. Không được như trước nữa. Tao mệt rồi, tao về phòng ngủ đây.
Nói rồi bà đứng dậy đi một mạch lên phòng. Vừa đặt lưng xuống giường thì:
– cạch, cạch.
– lại cái gì? Bà Hồng gắt um lên.
– cạch, cạch.
Điên tiết bà chạy ra mở cửa, bên ngoài thằng Hùng đang ròng ròng nước mắt mếu máo làm bà lại phải nén giận dỗi trong người.
– thôi mẹ xin lỗi, con về phòng đi mẹ muốn ngủ một lát.
Không nói gì, mặt vẫn mếu máo như cũ.
– haizz, là tôi có lỗi với ông trời. Bà ngửa mặt lên trời mà than vãn.
– thôi có gì rồi nói, không khóc nữa mẹ thương.
– mẹ xương, mẹ xương mà mẹ dư dế à. Thằng Hùng mếu máo nói không ra tiếng làm bà phì cười mà quên hết giận dữ.
– được rồi, được rồi mẹ thương. Đi sang phòng đi rồi mẹ sang.
Thằng Hùng tót luôn về phòng, còn bà Hồng lắc đầu rồi cũng theo nó sang.
– thôi mẹ xin lỗi, là mẹ sai đã giận con.
Hết phụng phịu thằng Hùng đưa tay dụi mắt:
– thế mẹ có cho Hùng nữa không?
– cái này thì không được, từ giờ mẹ không cho con quan hệ nữa.
– mẹ không cho, con không nhịn được phải đi chơi gái thì sao?
Nghe nó nói xong bà Hồng giật thót mình. Bấm bụng bà nghĩ nó đang tuổi sung sức, không có chỗ nào thì đúng là không chịu nổi. Đến mình còn muốn có con cu nó chọc ra chọc vào cơ mà. Thấy vậy bà bèn dỗ dành nó.
– được rồi bây giờ mẹ đền bù cho. Từ giờ lúc nào muốn thì mẹ mút cho ra. Còn quan hệ thì thôi, có được không.
– cũng được.