Những Người Mẹ - Chương 123: Bước chân cường giả (2) (Viết tiếp)
(2) (Viết tiếp)
Lau dòng nước mắt Hồng đáp:
– không có đâu, đột nhiên tôi nhớ lại ngày mới cưới thôi mà.
– đừng khóc nữa, tôi vẫn yêu bà như ngày xưa mà.
Lòng Hồng chợt như muôn dòng cảm xúc xoáy lại. Ngày xưa mình chỉ là một con bé nghèo hèn may gặp được anh ấy. Bao năm tháng qua đi, mình trách cứ anh suốt trong khi lúc nào mình cũng chỉ nghĩ đến nhục dục mà phản bội anh. Nghĩ đến đó bà không kìm được nước mắt òa ra:
– Chiến à! Em yêu anh!
– bà hôm nay sao thế? Lão Chiến ngạc nhiên.
– không có gì đâu. Mình tiếp tục đi. Lau dòng nước mắt Hồng nói.
Lão Chiến thấy vậy thì lại tiếp tục liếm láp say sưa còn Hồng thì oằn người lên mà tận hưởng.
– anh ơi! Anh nhét vào đi. Em sắp không chịu được rồi.
Không chờ đợi thêm lão Chiến lựa thế rồi tống ngay con cu cứng ngắc vào cái *** nước nôi lênh láng của Hồng mà bắt đầu dập.
– ự…ự anh Chiến ơi! Em chết mất ự ự.
Bên ngoài cửa thằng Hùng nghe rõ mồn một từng câu từng chữ, mắt nó long lên điên dại vì phải chờ đợi bà còn bà thì lại say sưa ở đây địt nhau dâm dục cùng ông Ba. Tức mình nó trở về phòng đóng rầm cửa lại rồi chui lên giường.
Bên kia Hồng cùng lão Chiến vẫn đang quần thảo tơi bời:
– phịch phịch…bịch bịch tiếng dập chày kêu to như sóc bombo cứ vang lên như trống khắp phòng. Hồng đang rú lên sung sướng mà kéo người lão Chiến xuống rồi hẩy hẩy cái mông lên đón nhận:
– hư hư hư…em sướng chết mất…hư hư…
Chịu đựng nãy giờ đã không được nữa, lão chiến gồng người lên bắn từng dòng tinh dịch nóng hổi vào bên trong cái *** dâm đãng của Hồng cũng là khi Hồng tru lên sung sướng:
– anh ơi! Em ra, em ra rồi.
Đổ gục xuống người Hồng lão Chiến thở hổn hển ôm lấy người Hồng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Được một lát khi thấy chồng đã ngủ say ngáy oo, Hồng lật đật trở dậy bước ra mở cửa đi vào nhà tắm cọ rửa sạch sẽ. Nhà đã im phăng phắc, Ngọc chắc chắn đã ngủ rồi, còn thằng Hùng thì sao? Bà tự hỏi. Lúc nãy mình bảo nó chờ, thế thì chắc chắn nó chưa ngủ. Nhưng sau cuộc làm tình với lão Chiến bỗng dưng bà có cảm giác tội lỗi mà muốn dừng việc quan hệ với thằng Hùng lại nhưng bà sợ nó không chịu. Có lẽ phải từ từ khuyên giải rồi cắt đứt với nó, bà nghĩ vậy. Bước ra khỏi nhà tắm, chẳng cần mặc quần áo bà mở cửa phòng thằng Hùng mà đi vào kiểm tra xem nó đã ngủ chưa. Đèn vẫn sáng, thằng Hùng nằm co ro trên giường.
– chưa ngủ hả ông tướng?
Hai mắt thằng Hùng long lên điên dại, nó vật bà ra rồi không nghĩ ngợi gì tống ngay con cu vừa mới ngỏng dậy vào thẳng mồm bà mà thọc làm bà ứa nước mắt nước mũi ra không nói được lời nào.
Rút con cu ra khỏi mồm bà, thằng Hùng tìm ngay xuống cái *** còn ướt át của bà vạch ra rồi ấn tuột vào:
– ót. Nó dập điên cuồng trong khi bà đang ho sù sụ vì bị nó hãm hiếp thậm tệ.
Mặc kệ bà cảm thấy ra sao, nó vẫn điên cuồng dập như cái máy. Chẳng bao lâu nó xối xả bắn vào trong âm đạo bà rồi nằm vật ra như khúc gỗ. Còn bà Hồng, mắt bà cứ trân trân nhìn lên trần nhà mặc cho cái *** còn âm ỉ nhợp nhụa tinh trùng bà nhỏm dậy tát một cái đau điếng người vào mặt thằng Hùng:
– đồ khốn nạn. Từ mai tao cấm mày sờ vào người tao dù chỉ một ngón. Rồi bà đứng dậy bước ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại.
Đưa Ngọc về nhà xong Vũ quay về nhà trong tâm trạng khó diễn tả. Tự bản thân chàng cũng cảm thấy mình thay đổi, mưu mô hơn, thực dụng hơn so với trước kia quá nhiều. Nhưng vì gia đình chàng đã quyết phải làm như vậy nên không còn đắn đo gì nữa. Bước về đến cổng, qua khe cửa sắt chàng nhìn thấy Kiều đang ngồi trên hiên nhà chờ đợi chàng về mà lòng thấy khấp khởi vui mừng. Mở cửa bước vào tới sân:
– nay trăng không sáng bằng đèn điện nên ai đó cứ nhìn hoài xuống sân kìa. Nói rồi Vũ ngồi xuống cạnh Kiều.
Quay sang hít hít ngửi ngửi trên người Vũ:
– mới ấy với Ngọc đúng không?
Biết không thể giấu mà cũng không muốn giấu Kiều nên Vũ chỉ nhẹ nhàng ôm đầu Kiều mà khép vào ***g ngực mình:
– dù có thế nào thì Kiều mãi là người Vũ yêu thương nhất.
Suy nghĩ cả buổi tối, tự bản thân Kiều cũng biết mình không sao có thể danh chính ngôn thuận bên Vũ như Ngọc được. Nàng vẫn vui và hạnh phúc vì Vũ vẫn yêu thương mình, nhưng nàng lại buồn man mác vì nàng biết sớm hay muộn gì nàng cũng không còn cơ hội bên Vũ nữa. Trải qua biết bao nhiêu, nàng đã hiểu tình cảm Vũ dành cho mình. Bản thân nàng cũng đã biết mình cũng đã xem Vũ như người đàn ông duy nhất của mình rồi. Nhưng dù sao thì hai người cũng vẫn là mẹ con, làm sao có thể có điều gì quá đáng. Đến như bây giờ mối dây ràng buộc giữa hai người đã là không thể chấp nhận được rồi, gia đình không, xã hội không, luân lí đạo thường không, tất cả đều không ngoại trừ nàng và Vũ. Bên Vũ lâu ngày nàng đã nảy sinh tình cảm, sự mềm yếu của người con gái không nơi nương tựa đã vô tình khiến nàng không thể rời xa Vũ mà đã trót mang mầm bệnh của tội lỗi, tội lỗi vì nàng đã trót yêu con ruột của chính mình.
Ngồi nép tựa bên Vũ, Kiều chỉ mong giây phút này mãi ngừng trôi. Xã hội này chẳng còn một ai nữa để nàng không còn phải bận tâm, không khi nào dằn vặt và suy nghĩ. Nhưng mong ước nào có thể thành sự thật, những ngôi sao sáng trên bầu trời kia đã vụt bay bao lần trước ánh mắt nàng nhưng đâu có điều gì nàng mong ước mà trở thành hiện thực đâu.
– mình vào nhà đi, ngoài này nhiều sương lắm! Vũ lên tiếng khi hai người đã im lặng quá lâu.
– ừ, mình vào nhà thôi. Kiều trả lời mà cảm xúc như vô hồn mất lối.
Lên tới phòng, Vũ cởi quần áo ra để bản thân mình trong tình trạng chẳng mảnh vải che thân nhưng Kiều vẫn ngồi đó như không có gì xảy ra.
– mẹ, mẹ sao vậy? Có chuyện gì à? Vũ hỏi Kiều với vẻ mặt lo lắng.
– không, có gì đâu. Mẹ chỉ đang lo cho Vũ yêu của mẹ thôi.
– Vũ có gì mà phải lo, có mẹ bên cạnh Vũ thì ra sao cũng được.
Im lặng thở dài Kiều không nói thêm điều gì nữa. Biết có gì đó diễn ra trong nội tâm Kiều nhưng Vũ chỉ đoán do Kiều đang ghen với Ngọc nên mới vậy mà thôi. Khẽ âu yếm định bù đắp cho Kiều nhưng Kiều kêu mệt rồi chỉ muốn ngủ và bản thân chàng cũng đã thấy mệt mỏi và buồn ngủ rồi. Không khí lặng lẽ hơn và rồi cả hai trìm đi vào giấc ngủ của suy nghĩ và mộng tưởng êm đềm.
Tỉnh dậy sau một đêm dù trằn trọc nhưng sâu giấc mỹ mãn, Vũ cảm thấy khoan khoái lạ thường. Nhanh chóng vệ sinh, mặc quần áo và xách cặp xuống nhà.
– Vũ yêu của mẹ dậy rồi à? Ăn sáng nhanh rồi đi học nào.
Bên bàn ăn, những lát bánh mì nóng hổi cùng những quả trứng ốp la được dọn nhanh ra. Rau thơm, bơ phết cùng những gia vị quen thuộc đã là món ăn dinh dưỡng quen thuộc mỗi buổi sáng của chàng.
– Vũ yêu mẹ nhứt nhứt.
Vũ nói rồi lao vào hôn một cái dài lên má Kiều “chuttttttt”.
– nỡm à, thôi ăn đi rồi mau mau đi học kẻo trễ.
– mẹ ăn cùng Vũ luôn đi.
– ừ, mẹ sẽ ăn cùng Vũ yêu.
Ánh mắt tươi cười, bữa sáng diễn ra trong hân hoan chào buổi sáng của một ngày mới- ngày mà đánh dấu triệt để sự đổi thay của Vũ.
Thời gian ngồi trên ghế nhà trường đã chẳng còn quá lâu, cũng như bao bạn bè cùng cắp sách tới trường của mình, chàng cũng nuối tiếc phần thời gian còn lại đang rút ngắn từng ngày như băng pháo dài đang nổ banh từng viên vậy. Nuối tiếc vì xao xuyến cho những tháng năm dài hồn nhiên tuổi học trò bên thầy cô và trang lứa, lo lắng vì khi đã không còn ở nơi đây cũng chính là đôi chân phải bước những bước đầu tiên trên con đường đời chông gai lắm nguy nan, gian khó. Nhưng ngay lúc này đây, trong bản thân chàng thì thời gian sao càng lúc càng nhanh hơn vó ngựa thảo nguyên, chàng không bận tâm quá nhiều cho tương lai dài sau đó vì chỉ trong hai tháng ngắn ngủi này, dự định và toan tính bước ra từ cánh cửa bí mật của chàng sẽ phải nhanh chóng hé mở.
Đang thẩn thơ nhìn xa xăm nơi hiên cửa:
– Trần nam hy Vũ. Tiếng cô giáo gọi.
– Vũ, Vũ, Vũ ơi! Ngọc gọi và giật áo Vũ vì chàng tâm trí đang bên ngoài cửa sổ mà quên đi lớp học.
Thần trí trở lại với thực tại, không quá hốt hoảng chàng giả vờ rơi sách cúi đầu xuống hỏi Ngọc:
– bài bao nhiêu vậy Ngọc?
– bài số 5, trang 68.
Hôm nay là giờ bài tập, vậy nên cả lớp cũng không ít người như Vũ, vì vậy may thay chàng ta không bị truy cứu quá ráo riết từ Ngọc và cô giáo. Đang đứng trên bảng, phấn bụi trên tay viết từng dòng toán học thì bỗng chiếc điện thoại trong túi quần bắt đầu rung làm chàng bực mình và khó xử. “Ai gọi cái giờ này không biết, bực cả mình” chàng lẩm bẩm trong bụng. May thay túi quần đã im lặng và không còn cựa quậy, chàng mừng thầm nhẹ nhõm. Nhưng nó lại rung, quá bực mình chàng cặm cụi viết cho thật nhanh bài toán rồi về chỗ. Vừa ngồi xuống:
– Vũ hôm nay sao vậy? Ngọc hỏi hơi có vẻ lo lắng.
Vũ tươi cười quay sang nhìn Ngọc rồi lướt đến tai nàng thì thầm:
– Chồng em bị đau tờ rim.
Gò má hồng ửng như phấn phớt quá độ, Ngọc ngượng nghịu đấm Vũ thùm thụp ngay trong lớp học.
– Ngọc, em làm gì vậy?
– dạ, dạ không có gì ạ. Ngọc sợ sệt hối lỗi.
Lớp của Vũ và Ngọc là lớp chuyên toán của trường thành thử lớp học rất nghiêm và chặt chẽ.
Ném cái nhìn tỏ vẻ “hãy đợi đấy” như sự căm tức của con sói với con thỏ trong truyện tranh, nhưng nàng cũng chỉ tỏ ra như vậy còn râm ran trong trái tim thì lại thổn thức vì những lời đùa tinh nghịch ấy. Tươi rói nhìn Ngọc nhưng chàng không quên rút trong túi ra chiếc điện thoại xem ai vừa mới gọi, là hai cuộc gọi lỡ của lão Chiến. Nhanh tay chàng nhắn tin cho lão:
– con đang học, có chuyện gì không chú?
– trưa nay con có bận không? Chú muốn gặp con nói chuyện.
– chú cho con địa điểm, con sẽ tới.
– đường xxx, quán cà phê địa chỉ xx.
– ok, hẹn chú trưa nay 1h.