Những Người Mẹ - Chương 121: Hổ phụ sinh hổ tử (6) (Viết tiếp)
(6) (Viết tiếp)
Ở nhà, Kiều biết hôm nay Vũ sẽ qua nhà Ngọc ăn cơm nên cũng chuẩn bị sửa soạn quần áo cho chàng thât tươm tất. Một chiếc sơ mi trắng, quần âu được là phẳng phiu như mới và sức nước hoa thơm phức. Đứng trước gương để chuẩn bị quần áo bận đồ cho Vũ, Kiều hết đứng lên rồi ngồi xuống căn chỉnh sơ vin cho chàng. Thấy vậy Vũ chợt kéo Kiều lên ôm vào lòng ấm áp, Kiều cũng vui vẻ mà ôm lấy chàng. Một lát thì nhích người Kiều ra mà Vũ ghé sát miệng vào tai Kiều mà thì thầm:
– anh yêu em Kiều à!
Trố mắt lên khi nghe Vũ nói câu ấy, đang định mở miệng lắp bắp cái gì đó thì bàn tay Vũ đã luồn qua cổ khẽ đỡ nàng đổ ra mà đỡ lấy. Trong tứ thế Kiều đã lưng người song song với mặt đất Vũ mới từ trên cao từ từ tiến xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn đầy lãng mạn. Sự lãng mạn ấy làm tâm trí Kiều như chịu trận, nàng không chút phản kháng mà đón nhân tình yêu của Vũ. Hôn một hồi rồi đỡ Kiều dậy, nàng nép mình vào ngực Vũ hạnh phúc e thẹn mà đấm:
– ghét quá đi à!
Gương mặt Vũ tươi cười, rạng ngời sức sống và tự tin. Nhìn chàng đã không còn giống một anh học sinh cuối cấp nữa rồi. Sự tự tin trên nét mặt, ánh mắt rạng ngời và cử chỉ cũng đã trở nên chuẩn mực biến chàng trở thành một chàng doanh nhân đã thành đạt, trưởng thành và đạo mạo. Bỗng nhiên giây phút ấy Kiều thấy mình như nhỏ bé đi, chợt có lại cái cảm giác ấm áp của một đôi vợ chồng mà nàng đã đánh mất từ lâu. Vũ đối với nàng giờ đây như tất cả vậy, cho nàng làm mẹ, mang lại cho nàng đê mê tình ái của tình nhân, lấy lại cho nàng hạnh phúc vợ chồng và quan trọng nhất là sự yên bình, ấm áp như của một người bảo hộ vững chắc. Quyến luyến không rời nhưng giờ hẹn đã đến, nhìn chiếc đồng hồ thụy sĩ có dát vàng của chàng đồng hồ đã điểm 6h30″ rồi. Nhanh chóng từ biệt Kiều, chàng bước lên taxi thẳng tới nhà Ngọc đầy tự tin.
Đúng giờ hẹn, 7h tối chàng bắt đầu bấm chuông cửa nhà Ngọc. Hớt hải chạy ra vì ngóng chàng đã được một lúc:
– sao Vũ lâu quá vậy?
Khóe miệng nửa cười chàng lộ ra núm đồng tiền quyến rũ:
– anh tới đúng giờ hẹn mà.
Từ ngày yêu Vũ tới giờ, chưa bao giờ Ngọc nhìn thấy Vũ chỉnh tề, đạo mạo tới vậy. Nét mặt cũng cứng cáp hơn nhiều, chẳng còn nhận ra Vũ lù khù ngày nào nàng yêu nữa. Hôm nay nhìn Vũ quá điển trai, thanh lịch và cuốn hút làm Ngọc cứ nhìn trân trân trong say đắm ngạc nhiên.
– tặng em bó hoa dại này, mong là em sẽ thích.
Câu nói của Vũ bất thình lình kéo Ngọc tỉnh lại, mặt nàng đỏ e thẹn còn hơn cả những ngày mới yêu.
– không mời anh vào nhà sao? Vũ cười khóe miệng duyên mà nói.
– anh…anh vào nhà đi. Ngọc ấp a ấp úng trả lời rồi chạy như bay vào nhà.
– ơ không khóa cửa lại à? Vũ gọi giật Ngọc trở lại.
– em..em quên. Ngọc lại lúng túng chạy ra khóa cửa rồi lăng xăng chạy vào như con rối vậy. Vũ tươi cười nhìn cái vẻ e thẹn của nàng Vũ biết nàng đang hạnh phúc lắm. Vào trong nhà Ngọc cầm bó hoa chạy một mạch lên phòng làm cả nhà đang ngồi chờ Vũ bất ngờ hỏi:
– con làm sao thế?
– không có gì? Cả nhà chờ con một chút.
– chắc lên thay quần áo đây mà, cái con này. Nước đến chân mới nhảy. Bà Hồng quở trách.
Cùng lúc ấy Vũ cũng đã bước vào nhà:
– con chào cô chú, chào em Hùng.
Đúng là không chỉ mình Ngọc ngạc nhiên mà toàn bộ gia đình Ngọc cũng bàng hoàng khi nhìn thấy Vũ trong bộ dạng mới toanh này. Chỉ có thằng Hùng là dù có ngạc nhiên thì vẫn còn tỉnh táo mà gọi:
– anh Vũ vào nhà ngồi đi.
– Vũ vào nhà đi cháu. Lão Chiến cũng đã bừng tỉnh qua cơn ngạc nhiên vì trong lão vẫn còn e sợ Vũ lắm.
– con tặng cô Hồng bó hoa, con chúc cô mãi tươi thắm như bó hoa này cô nhé!
– ôi! Con chu đáo quá. Cô cảm ơn con nhiều. Bà Hồng cũng e thẹn đỏ mặt khi nhìn thấy Vũ.
– hai mẹ con rót nước mời anh Vũ uống đi, ba lên thay quần áo rồi xuống ngay. Lão Chiến ngượng ngùng khi thấy Vũ ăn mặc quá lịch sự.
– ông chờ tôi, tôi cũng lên thay nữa. Bà Hồng cũng ngượng ngùng muốn thay quần áo.
– thế Vũ chờ cô chú một lát nha, cô chú lên rồi xuống ngay.
– vâng, không sao cô chú ạ.
– anh Vũ hôm nay nhìn bảnh quá, bảo sao chị Ngọc chết mệt anh.
– mày cứ đùa, là anh chết mệt chị mày.
– thôi anh xạo đi, anh là hot boy của trường cơ mà.
– cái danh hão ấy anh không nhận đâu.
– à, dạo này anh có gặp anh Quân không? Thấy anh ấy mất tích luôn.
Nghe thằng Hùng nói Vũ mới nhớ đã lâu không nghe thấy tin tức gì từ nó.
– à không, cái này thì anh không biết.
– hai anh em nói chuyện gì mà xôm xả thế? Cho chú nói chung với. Lão chiến bước từ trên nhà bước xuống nói vọng xuống dưới.
– có gì đâu chú, anh em cháu nói về chuyện học tập ở trường ấy mà.
– đấy, mày phải nhìn gương anh Vũ mà học tập nghe chưa. Suốt ngày cứ lêu lổng chơi.
– dạ. Thằng Hùng không dám cãi chỉ biết cúi mặt xuống mà nhận.
– chú nói quá rồi, con thấy Hùng nhà mình ngoan ngoãn lắm đấy chứ.
– đấy, bố nghe anh Vũ nói chưa.
– anh cứ bao che là làm nó hư đó. Bà Hồng trưng diện một chiếc váy đầm duyên dáng nhưng quan trọng nhất là cái thói dâm loạn của bà lại được dịp thể hiện khi cặp vú bị ép chặt cứ lòi ra ngoài mà khiêu khích.
– mẹ thì…thằng Hùng bào chữa.
– đâu có cô. Hôm nay con mới thấy là cô xinh quá cô à.
Bà Hồng nghe nịnh nọt cười thích chí:
– khiếp Vũ cứ nịnh cô, cô già rồi xinh gì nữa.
Bà Hồng ngồi xuống bàn làm hai bố con lão Chiến thằng Hùng say như điếu đổ khi nhìn cặp vú trắng muốt của bà. Duy chỉ có Vũ là chẳng thèm liếc nhìn vì so với Kiều và Ngọc thì bà Hồng chẳng là gì cả.
Nhìn thấy Vũ không thèm đoái hoài gì đến mình bà Hồng bỗng thấy hậm hực trong người. Bà cứ ngỡ Vũ sẽ phải mắt ong mày ve mà thèm thuồng bà như bao thằng đàn ông khác nhưng sự thật lại làm bà thất vọng tràn trề.
– ơ! Bà lên gọi cái Ngọc đi. Sao nó lâu thế?
– con xuống rồi đây, cả nhà ra ăn thôi. Ngọc vừa lúc bước xuống. Hôm nay Ngọc mặc bộ váy trắng tinh như váy cưới nhưng gọn gàng và kín đáo hơn trông vô cùng quyến rũ. Bất giác Vũ cũng hơi choáng ngợp những cũng nhanh chóng ra đón mở vòng tay để Ngọc sỏ tay vào rồi cùng tiến ra bàn ăn.
– hai đứa nhìn đẹp đôi thật đó, nhất là Vũ. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử mà. Hệch hệch. Lão Chiến khen xu nịnh.
– ý bố là chê con gái phải không? Ngọc gắt gỏng.
Xoa tay Ngọc Vũ nói:
– con mới là người đàn ông hạnh phúc vì được Ngọc để ý cô chú à.
Lời mật rót tai làm Ngọc càng lúc càng say như điếu đổ cứ quấn chặt lấy Vũ. Còn bà Hồng thì sự lịch thiệp, thanh nhã của Vũ cũng làm bà xao động không kém nhưng bà sao dám lẳng lơ gì với Vũ chứ nên đành hậm hực mà nuốt nước bọt ừng ực nuối tiếc.
– thôi tất cả ăn đi kẻo nguội hết rồi. Lão chiến giục.
Bữa ăn diễn ra vui vẻ, thi thoảng Vũ lại tỏ ra quan tâm đến Ngọc làm nàng vô cùng hạnh phúc.
– chú thấy hai đứa yêu nhau cũng lâu rồi, hay là khi học xong hai đứa làm đám cưới đi rồi cùng đi du học. Lão chiến định đặt gạch cho chắc ăn.
– ừ, cô thấy như thế là hợp lý đấy. Bà Hồng phụ họa vì dù sao Ngọc vẫn là con gái yêu của bà.
– bố mẹ, con chưa muốn lấy chồng. Ngọc phụng phịu.
– cô chú yên tâm ạ, từ giờ con cũng xin phép cô chú để được chăm sóc lo lắng cho Ngọc nhà mình. Chuyện cưới thì nếu bố mẹ con đồng ý, con cũng sẽ tuân theo thôi. Nhưng còn chuyện du học thì để sau đi ạ.
– sao lại để sau? Ngọc hỏi với
– thì…để sau tuần trăng mặt chứ còn gì nữa. Hahahaha
Cả nhà cười nói vui vẻ vì Vũ pha trò chỉ duy Ngọc thì vì bị Vũ trêu nên tức tối nhưng kỳ thực nàng vô cùng hạnh phúc khi nghe Vũ nói vậy.
Ăn uống xong xuôi Ngọc và bà Hồng thu dọn bát đĩa, thằng Hùng thì chạy lên chơi điện tử từ trước. Còn lại lão Chiến và Vũ:
– Vũ ơi! Ra uống nước thôi cháu.
Lão Chiến nói xong Vũ đứng thẳng dậy, hai tay chắp ra sau bước từng bước uy nghiêm làm lão Chiến bất giác thấy được hình bóng của ông Quang mà lẽo đẽo theo sau. Nhưng Vũ không ngồi vào bàn uống nước mà đi thẳng ra sân, lão Chiến cũng cứ vậy đi theo mà ra.
Nhìn thấy lão Chiến và Vũ đi ra bà Hồng nói với con gái:
– thằng Vũ nó thay đổi quá nhỉ? Mẹ thấy nó được quá đấy. Học xong mày cưới ngay đi không đi du học mất thì mày đừng có mà hối đấy.
nghe bà Hồng nói thế Ngọc cũng tự nhiên thấy chột dạ vì sợ mất Vũ thật.
Bên ngoài, sau khi đi thẳng ra vườn Vũ mới dừng lại khi khoảng cách vào nhà đã đủ để không ai biết được cuộc nói chuyện này.
– cô Lệ đã gặp chú rồi phải không? Vũ đột nhiên không quay lại mà hỏi làm lão Chiến giật mình.
Vốn dĩ đã sợ Vũ từ trước vì mối quan hệ lén lút với Kiều, lại thêm hôm nay đột nhiên cái bá khí nhiếp người của Vũ- cái thứ mà xưa nay lão chỉ cảm nhận được từ ông Quang làm lão bỗng sợ sệt như con chó cún gặp mèo chúa vậy.
– à, chú có gặp rồi. Sao vậy con?
– cô Lệ nhờ chú liên lạc giùm ông ba phải không?
– ừ, đúng rồi. Nhưng chú không giúp. Lão Chiến dè dặt.
– không phải không giúp mà không cách nào giúp.
Lão Chiến giật mình như điện sống giật khi nghe Vũ phán. Mồ hôi lão bắt đầu lấm tấm.
Vũ bắt đầu quay người lại:
– chú nghĩ sau này tài sản của ông ba sẽ do ai nắm?
– dĩ nhiên là con rồi.
– theo chú thì bao lâu nữa?
– cái này, cái này thì chú không biết?
Càng lúc lão Chiến càng cảm thấy sợ Vũ hơn lúc nào hết.
– con muốn chú đứng ra mang tài sản của công ty giúp cô Lệ tạm vượt qua khó khăn. Chú làm được không? Vũ nói mà bàn tay đặt lên vai lão làm lão giật bắn người.
– chuyện này không được đâu con ơi! Ông ba sẽ giết chú mất.
– chú yên tâm đi. Học xong con sẽ không đi du học mà tiếp quản tài sản của ông ba ngay. Hơn nữa lúc ấy con sẽ cưới Ngọc, dù ông ba có muốn truy cứu thì liệu ông ấy có dám làm gì thông gia của mình ko? Vũ nói mà gương mặt đã tiến sát đến mặt lão.
– chú, chú sợ lắm con à. Lão Chiến bắt đầu run rẩy.
– chú có lựa chọn sao? Nếu chú không làm, đợi tới khi con thay ông ba. Hẳn chú tưởng tượng ra hậu quả rồi đó.
Tim lão Chiến suýt bắn ra ngoài vì hoảng sợ khi nghe Vũ nói, mồ hôi túa ra be bét trán và mặt. Lão im lặng câm nín không nói ra lời nữa.
– con chỉ còn hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp. Từ mai con sẽ gọi chú là bố vợ. Đợi tới khi con thay ông ba, chú sẽ hưởng phước không hết đâu. Chú suy nghĩ đi, ngày mai cho con một câu trả lời.
Vũ nói mà rút từ trong túi ra một chiếc khăn mùi xoa cho lão lau mồ hôi rồi bỏ lão bên ngoài để đi vào trong nhà mà trên môi bỗng nở một nụ cười ngụy dị và đầy thâm hiểm.