Những Người Mẹ - Chương 119: Hổ phụ sinh hổ tử (4) (Viết tiếp)
(4) (Viết tiếp)
– sao vậy bà? Bà cứ nói thẳng đi
– nhưng tôi cũng không biết liên lạc với ông ấy thế nào cả. Lúc nào cũng là ông ấy chủ động tìm tôi mà thôi.
– thôi thế là hết rồi, hết thật mất rồi.
Lệ thảm thiết kêu lên trong hy vọng đã cạn kiệt dần.
– thế còn thằng Vũ, thằng Vũ có liên lạc gì với bố nó hay không?
– cái này thì tôi không biết. Nhưng tôi nghĩ là không có bà à.
– bà về hỏi nó giùm tôi đi được không?
– tôi…tôi không biết nữa.
Thấy vẻ lưỡng lự của cô bạn thân, bỗng nhiên không còn ngồi nữa mà Lệ quỳ xuống trước mặt Kiều mà van xin:
– giúp tôi đi mà, tôi thật sự lâm vào đường cùng rồi.
– bà làm gì thế? Đứng dậy đi rồi nói.
– không, bà mà không nhận lời thì tôi không đứng dậy.
Chịu sức ép từ cô bạn gái thân nhất, cuối cùng Kiều đã đồng ý:
– thôi được rồi. Nhưng tôi chỉ hỏi nó thôi, không được thì đành chịu thôi bà à.
– được, được rồi. Ông Quang thương thằng Vũ nhất, thể nào nó cũng biết mà. Bà về giúp tôi nhé!
Nhận lời thì là vậy, nhưng trên đường về Kiều mải mê suy tư mà tâm trạng thì rối bời. Nói là thằng Vũ nó thương yêu bà, nhưng xưa nay thì ông Quang cũng rất tốt và lo cho nó, bản thân nó cũng vẫn luôn kính trọng ông. Hiện giờ cuộc sống là vậy, nhưng sau này rồi không biết thằng Vũ có thay đổi không? Quyền lực ông ba lớn như vậy, tiền lại nhiều, nếu là mình có lẽ mình cùn sẽ chọn đi theo ông ba chứ đi theo một con đàn bà dâm loạn không chút tiền tài gì như mình làm gì chứ. Chỉ nghĩ tới đó thôi thì tay chân Kiều đã run lẩy bẩy, nàng thật sự sợ hãi nếu như mất đi Vũ vì giờ Vũ là tất cả đối với bà. Trời nắng chang chang, quá chóng mặt lại thêm tay chân run rẩy làm nàng không đi nổi chiếc xe nữa. Dừng lại ngồi vào chiếc ghế đá bên đường, mặt nàng tái mét xanh xao. Cùng lúc ấy, Vũ và Ngọc cũng đang trên đường đi học về.
– Vũ, Vũ ơi! Có phải mẹ Kiều kia không?
Nghe thấy mẹ, Vũ quay ra nhìn ngay.
– đúng, đúng rồi. Đúng là mẹ rồi.
Không suy nghĩ gì Vũ phi nhanh vào dựng xe xuống,
– mẹ, mẹ làm sao thế? Vũ hốt hoảng khi nhìn thấy Kiều trong tình cảnh này.
Nhìn thấy Vũ, gương mặt Kiều hồi tỉnh trở lại. Như sợ mất đi Vũ mà Kiều lao ngay ra:
– Vũ, Vũ yêu của mẹ.
Kiều ôm chặt mình khiến bản thân Vũ và Ngọc ngỡ ngàng không hiểu xảy ra chuyện gì nhưng có vẻ rất nghiêm trọng.
– mẹ, chuyện gì vậy? Kể Vũ nghe đi.
– không có chuyện gì đâu, mình về thôi.
Vũ đỡ ngọc dậy đưa ra xe còn Ngọc đi xe của Kiều. Về tới nhà chỉ có mình cô Lan giả đang vi vu nghe nhạc mà nhảy nhót tưng bừng. Nhìn thấy ba người Lan tắt nhạc đi rồi ngồi vào ghế sofa.
Ánh mắt dửng dưng của Lan gây cho Ngọc sự chú ý nhưng không muốn hỏi gì lúc này cả. Dìu Kiều vào nhà Vũ bảo Ngọc lấy ly nước mát:
uống hết ly nước, định thần lại Kiều ngước nhìn Lan rồi nói.
– Lan ơi! Con chạy xe ra chợ mua giùm mẹ cân cam xành tươi nha.
– bà làm sao tôi mặc kệ bà. Sao phải mua.
– có đi không? Mắt Vũ long lên sòng sọc
Nhìn thấy gương mặt Vũ Lan sợ hãi thốt lên:
– có, có để chị đi.
Hiểu ý của Kiều Vũ nháy mắt bảo Ngọc:
– Ngọc đi chung với chị ra chợ cho vui nha.
– ưm, để Ngọc đi liền.
Từ ngày Vũ quyết tâm phải mạnh mẽ hơn thì đầu óc cũng tinh tế hơn so với trước kia rất nhiều. Chỉ cần thoáng qua hành động của Kiều thì Vũ đã hiểu phải giải quyết thế nào.
– mẹ nói đi, chỉ còn Vũ và mẹ thôi.
– Vũ yêu ngoan quá. Không có gì đâu, chỉ là lúc nãy mẹ nghĩ ngợi linh tinh mà sợ Vũ yêu sẽ bỏ mẹ mà đi nên chân tay bủn rủn không đi nổi nữa.
– không lẽ mẹ lại…
– Vũ hâm, người ta đã toàn tâm theo Vũ rồi thì làm gì có chuyện bên ai nữa chứ.
– thế vì sao mẹ lại sợ mất Vũ vậy?
– chuyện này dài lắm, nhưng không quan trọng lắm đâu. Vũ đừng có lo, để tối mẹ kể Vũ nghe.
Một hồi sau thì Kiều khỏe trở lại, sau khi cả nhà ăn uống chỉ có Lan là nhất định không ăn thì không khí lại náo nhiệt tươi vui như bình thường.
– nay đi học Vũ có bị điểm kém không vậy Ngọc?
– dạ, không có ạ. Dạo này Vũ học tốt lắm cô ạ.
– có thật không vậy? Dạo này Vũ bận bịu tập thể dục suốt thế mà vẫn học tốt cơ à? Kiều cười khúc khích đầy ranh ma.
– ơ, dạo này đi tập thể dục ở đâu? Khai ra mau? Khai mau?
Ngọc đấm Vũ cứ thùm thụp khi nghe Kiều nói vậy.
– trời ơi! Sao Ngọc lại nghe mẹ Vũ nói chứ. Làm gì có đi tập ở đâu đâu.
– thật đó, dạo này con không thấy Vũ cứ khỏe hùng hục như trâu đấy à.
Nghe thấy Kiều nói xoáy, dù Ngọc không hiểu nhưng gương mặt thì lấm lét đỏ ửng lên, còn Vũ thì còn lạ gì Kiều nữa. “Dám chọc mình, cứ chờ đó”.
Kiều và Ngọc dọn dẹp xong thì Vũ liền cầm tay Ngọc mà dắt ngay lên phòng mà không quên ngoái lại nói với Kiều:
– bọn con lên học, mẹ đừng có lên làm phiền nha! Rồi cúp mông nghoe nguẩy đi lên.
Kiều ngơ ngác nhìn Vũ dắt Ngọc lên phòng mà lại còn bị châm chọc nữa chứ. Cơn ghen nổi lên “được rồi, tối nay đừng có hòng mà chạm một ngón tay vào người tui”.
Lên tới phòng dắt Ngọc vào Vũ chỉ khép hờ cánh cửa mà không đóng hẳn với nụ cười tinh nghịch trên môi. Vừa mới lên giường Ngọc đã nhảy sổ lên:
– á à, dạo này khỏe như trâu mà cứ bỏ bê tui. Hay là chán tui rồi, để tui đi chết cho mấy người coi nha.
– ưm ưm…
Ngọc vừa dứt lời thì Vũ đã đặt nụ hôn nồng thắm lên môi khiến nàng cứ ngây ngất, mới chỉ hôn thôi mà Ngọc đã mềm lả người ra, chắc vì đã lâu rồi Vũ mới chạm vào cơ thể Ngọc vì dạo này quá nhiều việc nên hai đứa không có thời gian bên nhau.
Thả Ngọc ra nhìn thẳng vào mắt Ngọc say đắm:
– Vũ chỉ chán Ngọc khi nào già trăm tuổi thôi!
– hứ, nhìn thấy ghét. Dẻo kẹo à.
Nở nụ cười rồi Vũ và Ngọc hòa quyện vào nhau trong say mê tình ái.
Về Kiều, dọn dẹp xong xuôi nàng uể oải bước lên phòng. Bực bội vì Vũ dám châm chọc ngay trước mắt mình mà Kiều đóng cửa phòng đến rầm một cái. Nằm xuống giường hết quay ngang rồi quay ngửa, hết úp xuống rồi lại ngửa mặt lên mà không ngủ được. Nàng liền bước xuống giường thử đi lên phòng Vũ xem thế nào. Vừa tới gần cánh cửa phòng Vũ thì Kiều đã nghe thấy tiếng rên la oai oái của Ngọc rồi. Lách mắt nhìn vào, trong phòng Ngọc đang ngồi trên mà phi ngựa Vũ ở dưới hất lên còn hai tay thì bấu chặt hai bầu vú của Ngọc. Được một hồi thì Vũ lại trở lên trên còn Ngọc thì không ngừng rên la:
– Vũ ơi! Ngọc sướng, sướng quá Vũ ơi!
Nhìn vào Kiều mới thấy là cơ thể cái Ngọc tươi non mơn mởn mà căng tràn nhựa sống chứ đâu có như bà già 40 tuổi này. Bảo sao thằng Vũ thích nó là phải rồi.
Bên trong:
– ôi! Sướng! Sướng quá! Ngọc ra Vũ ơi!
Bên ngoài thì Kiều bắt đầu nóng mặt tức tối có lẽ vì giờ nàng đã có thể kiểm soát nhục dục tốt hơn xưa nên sự bực tức ghen tuông lấn át hết dục vọng. Tức tối khiến tay chân nàng run run vô tình quên mất mà động vào cánh cửa làm nó kêu ken két.
– Vũ ơi! Hình như có ai ở ngoài sao ấy.
Biết tỏng Kiều đang rình trộm bên ngoài nên Vũ lớn miệng nói to:
– à, dạo này nhà Vũ mới nuôi con mèo ấy mà. Hôm nào nó chả lạch cà lạch cạch ở phòng Vũ.
– ơ sao Ngọc không nhìn thấy.
– thì sẽ thấy thôi mà. Vũ cười khoái chí.
Tạm ngưng sự hoan lạc Vũ quay ra đóng cửa phòng lại mà không quên ngoái đầu ra ngoài giả vờ như gọi con mèo:
– miu…miu
Nhìn thấy Vũ ra Kiều chạy nhanh xuống cầu thang nhưng vẫn nghe thấy tiếng Vũ gọi mèo rồi “rầm” Vũ đóng chặt cánh cửa lại rồi khóa trong để mặc Kiều ở ngoài với cơn ghen khủng khiếp.
– Hay quá, được rồi, được rồi. Kiều lẩm bẩm trong tức tối tía tai mà đi về phòng.
Trong phòng Vũ, Ngọc vừa trải qua trận hoan lạc ngây ngất do Vũ mang lại.
– đúng là dạo này Vũ cứ hùng hục như trâu í. Ngọc nũng nịu kẹ lẹ.
– nhưng mà Vũ thấy Ngọc kêu chết mà. Ngọc đừng chết nha. Hihi
– á à, dám trêu người ta. Đánh chít, đánh chít.