Những Người Mẹ - Chương 118: Hổ phụ sinh hổ tử (3) (Viết tiếp)
(3) (Viết tiếp)
– á à, đi dan díu với thằng nào mà đi mua bao cao su. Càng lúc Vũ càng điên lên tức tối. Tiếp tục đuổi theo Kiều thì thấy Kiều cứ đi lòng va lòng vòng khiến chàng càng lúc càng mất bình tĩnh. Đi thêm một lát thì thấy Kiều phi vào một nhà nghỉ nho nhỏ chứ không phải là một khách sạn vì chắc có lẽ sợ ai đó quen bắt gặp.
– biết ngay mà, dám lừa mình hả? Hôm nay phải lật tẩy cái bộ mặt của bà ra. Chờ cho Kiều vào được một lát Vũ phi vào trong nhà nghỉ mà hỏi:
– chị ơi! Cái người đi xe SH đỏ biển số xxxx này lên phòng nào vậy chị?
– À, lên phòng 401 đó. Cô ấy nói đang đợi bạn mà, là em đó hả?
không trả lời, Vũ làu bàu:
– hẹn bạn gái gì mà hẹn ở đây? Hôm nay thì hết đường cãi nhé.
Vũ phi như điên lên phòng 401, trước cửa phòng nhìn thấy cánh cửa chỉ khép hờ mà không đóng kín. Vũ điên lên đẩy cửa phi vào thì thấy một mình Kiều đang nằm ung dung chống cằm nhìn Vũ đầy khiêu khích mà không chút e sợ nào cả.
– mẹ hẹn bạn gì mà hẹn ở đây?
– ơ, mẹ tưởng mẹ hẹn Vũ cơ mà?
– hẹn, sao lại là hẹn Vũ? Mẹ đừng đánh trống lảng.
– ơ mẹ không hẹn Vũ sao Vũ biết mẹ ở đây mà vào? A, Vũ theo dõi mẹ hả? Sao Vũ xấu quá vậy?
bị bắt thóp không biết trả lời sao Vũ đành nói đại:
– thì..thì không theo dõi sao bắt được quả tang mẹ ở đây.
– thế mẹ đang ở đây với ai?
– thì…với Vũ
Kiều khúc khích cười rồi nhẹ nhàng ra đóng chốt cửa phòng lại.
– Vũ yêu của mẹ, mẹ biết là thế nào hôm nay Vũ cũng đi theo mẹ mà. Nên mẹ mới chọc Vũ đó thôi. Ai ngờ Vũ đi theo thiệt. Kiều lại tiếp tục che miệng cười khúc khích.
– thế mẹ vào cửa hàng bao cao su làm gì?
Dí tay ấn trán Vũ Kiều giọng đầy cuốn hút:
– sư cha anh, đêm qua anh hùng hục ăn thịt người ta những 4 lần. Người ta không đi mua cả hộp về dùng dần thì lấy gì ra mà dùng.
Vũ ớ người không biết trả lời thế nào mà xà vào lòng Kiều khóc nức nở:
– huhu, Vũ tưởng mẹ đi theo thằng nào chắc hôm nay Vũ đi chết quá. Huhuhuhu, mẹ ác lắm, mẹ ác lắm.
Gương mặt Kiều rạng rỡ hẳn lên, dù biết Vũ luôn quan tâm yêu thương mình nhưng mỗi lần thấy nó biểu lộ thì Kiều lại không giấu đi nổi sự hạnh phúc. Nâng mặt Vũ lên mà lau đi dòng nước mắt:
– nín đi mẹ thương. Có trách thì phải trách Vũ ấy.
Tắt hẳn nước mắt Vũ nhổm dậy:
– sao lại là trách Vũ.
Kiều xoay mặt đi e thẹn:
– ai biểu khi chiều Vũ chọc Kiều, nên tối nay Kiều trả thù Vũ đó.
Bị nói trúng tim đen, lại đang nóng phừng phừng vì ăn quá nhiều hải sản. Vũ không kìm nổi nữa khi nghe Kiều nói nữa. Chàng lao lên mà tìm kiếm nụ hôn say đắm của Kiều, và rồi cả hai lại có thêm một kỷ niệm say đắm mà khó phai.
Sau khi vui vẻ bên nhau từ nhà nghỉ trở về, gương mặt cả hai rạng rỡ như hoa nắng đón ánh mùa xuân. Giờ đây, Vũ đã quyết định sẽ bắt đầu hành động làm rõ trắng đen những điều đang diễn ra xung quanh mình. Kiều và Vũ bước chân vào nhà nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của cô Lan giả này đâu cả. Từ ngày cô Lan giả này xuất hiện, cửa phòng lúc nào cũng được khóa chặt mỗi khi cô ta bước ra khỏi nhà. Hôm nay cũng vậy, Vũ tự nhủ không hiểu trong phòng cô ta đang ẩn chứa điều gì bí mật. Toan tìm cách chui vào phòng cô ta thì tào tháo xuất hiện. Cô Lan giả này cũng thiêng thật, không phải lúc nào mà đúng lúc này lại về nhà. Từ cửa cổng vọng vào nhà tiếng chuông bấm liên hồi không dứt làm hai mẹ con chạy xồng xộc ra cửa.
– chị làm gì mà bấm chuông khiếp thế? Vũ gắt lên.
– Vũ…vũ hả em? Mở cửa cho chị.
Nói dứt câu cô Lan giả mạo ngã vật xuống đường làm hai mẹ con Kiều Vũ kinh hãi mở cửa chạy ra. Thì ra là cô ta uống quá nhiều rượu thôi mà, cả hai thở phào nhẹ nhõm. Kiều khóa cửa dắt xe vào nhà còn Vũ thì cõng cô ta trong trạng thái người mềm như sợi bún vào nhà. Đến phòng Lan thì ngưng lại hạ người cô ta xuống Vũ lục tìm chìa khóa phòng nhưng không thấy thì cùng lúc Kiều chạy lên giơ chiếc chìa khóa ra:
– đây, chìa khóa đây Vũ ơi!
Mở cánh cửa ra, Vũ cõng cô ta vào phòng đặt xuống giường. Kiều thì nhanh chóng chạy đi lấy khăn mặt dấp ấm nước và lọ dầu gió chạy vào lau mặt xoa gió cho cô ta tránh cảm. Dù không phải ruột thịt, nhưng cũng sống trong cùng một mái nhà nên cả Kiều và Vũ đều lo lắng cho cô ta. Cạo gió xong Kiều đẩy Vũ ra ngoài để mình ở lại thay quần áo cho cô Lan giả này.
– Vũ ra ngoài đi để mẹ thay quần áo cho chị Lan.
– ơ, Vũ đứng đây thì có làm sao đâu.
– Không được, đi ra nhanh đi.
Thì ra Kiều không muốn Vũ nhìn thấy thân thể người con gái nào ngoài Kiều và Ngọc ra vì Kiều cũng đã biết ghen tuông, hờn dỗi vì Vũ mất rồi.
Đi ra khỏi phòng, một lát sau cửa phòng được mở ra khi Kiều đã thay xong quần áo cho Lan. Lúc này bước vào Vũ mới để ý là căn phòng rất lộn xộn, ngổn ngang quần áo đồ đạc. Chị Lan yêu quý của Vũ không bao giờ như vậy vì từ bé đã ngăn nắp gọn gàng rồi. Chạy lên phòng lấy cái máy quay mà thi thoảng Vũ và Ngọc dùng để quay lại cảnh quan hệ xuống đặt vào tít dưới sâu đằng sau tủ quần áo mà đảm bảo Lan giả sẽ không hay biết. Xong xuôi chàng mới đi dò xét một vòng xem có đồ đạc gì khả nghi thì hoàn toàn không thấy. Chắc là cô ta giấu kĩ rồi, không tìm được thì mình sẽ bắt cô ta tự lòi cái đuôi ra. Xong xuôi Vũ kêu Kiều đi lên để cả hai đi ngủ nhưng Kiều muốn ở lại để đêm nay chăm sóc cho cô Lan giả này. Sợ mẹ vất vả vì kẻ không đâu, Vũ nhất định không chịu nên Kiều đành miễn cưỡng chiều lòng con mà đứng dậy bước ra.
Lên tới phòng Vũ và Kiều bàn tính một hồi nhưng không ai biết được họ đang tính toán điều gì. Xong xuôi, Vũ vươn vai thở , phào nhẹ nhõm nói đi tắm để ngủ sớm vì sáng mai còn phải đi học. Nhắc đến tắm mới nhớ, cả chiều loanh quanh với đống hải sản tanh tưởi, đến tối lại vi vu với Vũ nên Kiều cũng chưa kịp đi tắm rửa cho sạch sẽ. Giờ thì phòng Vũ chẳng khác nào phòng chung của cả hai vì mấy ngày nay Kiều hầu như chỉ ở có phòng này mà thôi. Thành quen nên Kiều cũng chực đi tắm, tinh nghịch Kiều định tranh nhà tắm với Vũ.
– Vũ nhường mẹ tắm trước nha!
– thôi mẹ về phòng tắm đi.
– nhưng mẹ muốn tắm ở phòng Vũ cơ.
Nhìn thấy điệu bộ nũng nịu của Kiều Vũ đành xuôi lòng nhường lại cái nhà tắm thân yêu.
– đừng có tắm, để mẹ chạy xuống lấy quần áo. Hihi. Kiều cười khoái trí vì đã đạt được mục đích.
– lại còn xuống lấy quần áo nữa, thế thì thôi đi.
Vũ giật tay Kiều lôi lại mà đẩy vào nhà tắm rồi mình cũng chui vào chốt cửa lại.
– Vũ, Vũ làm gì vậy? Kiều ngạc nhiên.
– thì tắm chung chứ gì nữa.
– thôi ngại lắm, Vũ mở cửa ra đi không Kiều la lên bây giờ.
– thì Kiều cứ la đi, để Vũ cứu luôn cho.
Nụ cười tươi tỉnh hiện trên gương mặt Kiều, nhất định pha trò Kiều chạy lại góc nhà tắm chổng mông ra mà la nhỏ chỉ đủ để hai người nghe:
– có ai không? Chạy lại cứu Vũ nếu không Kiều hiếp Vũ bây giờ. Hihihihi
– á à, dám chơi Vũ nha. Hihi
Chạy lại góc tường nơi Kiều đang chổng mông lên như mời gọi. Vũ xoa nắn cặp mông tròn trịa đầy khiêu khích ấy rồi xoay người Kiều lại hôn nụ hôn đầy ấm áp yêu thương. Quả thật mỗi lần bên Kiều lại cho Vũ một cảm giác mới lạ khó diễn tả hơn so với Ngọc. Kiều cũng tỏ ra tâm lý hơn so với Ngọc rất nhiều nên mỗi khi bên Kiều Vũ cảm thấy êm ái và tươi tỉnh hơn. Còn với Ngọc thì lại là sục sôi nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cuộc phiêu lưu ân ái tìm cảm giác mới lạ trong nhà tắm cuối cùng qua đi. Bước ra khỏi nhà tắm cả Kiều và Vũ đều không mảnh vải che thân, cả hai cứ thế chạy thẳng lên giường chui vào trong chăn mà ôm nhau đi ngủ.
Đèn tắt được một lúc, trong khi Vũ còn đang trăn trở suy tính cho những việc sắp tới thì khẽ bỏ cánh tay Vũ ra Kiều nhè nhẹ bước xuống giường mà mở cửa phòng đi ra. Khẽ khàng Vũ cũng nhổm dậy đi theo xem Kiều định làm gì thì thấy Kiều đi về phòng mở tủ lấy cái váy ngủ xa tanh mặc vào rồi lại đứng dậy chuẩn bị quay ra thì Vũ lại chạy tót lên phòng. Nhưng Kiều chưa lên phòng Vũ ngay mà đi qua phòng Lan. Nhẹ nhàng mở cửa phòng ra Kiều bước vào. Vũ bước xuống cầu thang mà nhòm trộm vào. trong đó, Kiều lại ngồi bên cạnh Lan vuốt tóc rồi sờ trán xem có sốt hay cảm gì không. Rồi lại ra cửa sổ kiểm tra thật kĩ vì sợ cửa mở ra gió sẽ lùa vào có thể làm Lan bị cảm. Xong xuôi, Kiều lại ngồi cạnh bên giường Lan. Ngồi đó nhìn Lan giả mà bỗng dưng Kiều rơi nước mắt. Có lẽ mẹ nhớ chị Lan quá đấy mà, mà cũng lo cho chị Lan nữa. Trong Vũ lại thêm thương yêu Kiều hơn nữa vì hôm nay Vũ lại biết thêm Kiều là người mẹ chu đáo và hết mực yêu thương con. Chàng thấy vui và hạnh phúc vì điều đó.
Một lúc lâu thì Kiều cũng trở ra, tắt điện, đóng lại cửa phòng rồi đi lên phòng Vũ. Phòng vẫn y nguyên như lúc Kiều bước ra làm nàng vẫn tin rằng Vũ đã ngủ. Không dám mặc váy ngủ lên giường, hoặc cũng có thể nàng thích được nude cùng Vũ hơn nên lại cởi chiếc váy ra rồi nhẹ nhàng leo lên giường ngủ. Vừa ổn định chỗ nằm thật khẽ vì sợ Vũ thức giấc thì:
– oái oái…Kiều kêu lên giật mình nhưng Vũ đã nhanh tay bịt miệng lại.
Thì ra Vũ luồn tay mà bóp vú Kiều làm Kiều giật mình hoảng sợ mà kêu lên.
– Vũ, Vũ chưa ngủ à?
– xuỵt, đừng nói gì cả. Vũ thì thầm vào tai Kiều.
Căn phòng bỗng im lặng tiếng người, chỉ thi thoảng tiếng hơi thở của Kiều gấp gáp vang lên và những âm thanh gì đó hình như đã quen thuộc cùng xuất hiện và rồi lại tắt hẳn giữa màn đêm chỉ còn lại sự tĩnh lặng trong căn phòng chỉ có Kiều và Vũ.
Bước chân ra khỏi khách sạn, thằng Quân phi như bay về tới bệnh viện. Lao nhanh lên phòng của bố nó thì vọng ra từ xa đã nghe thấy những âm thanh ai oán:
– ông ơi! Sao ông lại bỏ mẹ con tôi mà đi thế này. Hự hự hự hự…
– bố ơi! Sao bố lại bỏ con mà đi? Bố ơi! Huhu
Tiếng khóc nức nở của mẹ nó và cái Vy văng vẳng phát ra cũng là khi nó trở về tới bệnh viện. Vừa nhìn thấy nó thì bà Lệ đã không còn chịu được nữa, cú shock ngay khi vừa ốm dậy lại quật ngã bà xuống một lần nữa làm bà ngất ngay thành giường nằm chồng mình. Còn cái Vy, bao ngày mệt mỏi lại thêm cảnh tượng trước mặt cũng làm nó ngất đi nốt. Vừa bước chân vào phòng bệnh, nó đã gặp ngay tình cảnh tréo nghoe đến nỗi phát dồ dại. Không chịu nổi nó hét lên đau đớn:
– aaaaaa…
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, bác sĩ và y tá chưa kịp đưa bệnh nhân và người nhà ra khỏi viện thì lại phải tiếp tục cấp cứu trở lại cho bà Lệ. Ba người thân thuộc ruột thịt máu mủ của hắn mỗi người một cảnh, cha thì đã về với suối vàng ngàn thu, mẹ thì cấp cứu tại chỗ, còn em gái thì ngất đi trước mặt. Nước mắt chực trào ra nhưng hắn còn kìm nén được, hai mắt căng lên hắn muốn gắng gượng mà đứng vững làm chỗ dựa cho gia đình. Cái Vy đã tỉnh lại, cái Nga thì vào viện trông bà Lệ còn hai anh em hắn thì đưa thi thể của cha hắn về nhà phát tang.
Cũng còn may vì bà Lệ vốn đối xử tốt với hàng xóm và gia đình bên ngoại nên trong khi bà còn lật đật ốm đau chưa thể lo hết việc của chồng thì hàng xóm và gia đình ngoại đã đỡ đần thằng Quân và cái Vy đưa ông về nơi an nghỉ cuối cùng. Trong lễ đưa tiễn, tất cả những gia đình làm ăn thân quen đều có mặt. Gia đình ông Chiến, bà Hồng, Vũ và Kiều cũng có mặt dù Vũ rất căm ghét thằng Quân nhưng muốn đi để lo lắng cho Kiều. Thế nhưng nhân vật mà bà Lệ mong muốn xuất hiện nhất là ông Quang- bố của Vũ thì lại không thấy xuất hiện.
Trong số bạn bè của chồng bà thì ông Quang là thân nhất và cũng được xem là tử tế nhất. Nhưng tại sao hôm nay ông lại không có mặt? Vì ông bận? Hay vì ông không muốn gặp mặt Kiều? Hay vì lý do nào khác? Ông luôn là bức màn bí mật mà ai cũng thấy sợ hãi vì trong tay ông là tiền bạc và quyền lực đáng sợ. Nhưng tại sao bà Lệ lại mong chờ ông Quang xuất hiện? Lại càng làm mọi chuyện trở nên khó hiểu hơn so với mức bình thường.
Sau an táng ông, bà Lệ phải đối mặt với áp lực vô cùng đáng sợ. Nguy cơ toàn bộ gia sản của gia đình bà, công sức của vợ chồng bà bao nhiêu năm nay sẽ sụp đổ hoàn toàn là hiển hiện ngay trước mắt. Tạm thời chỉ có bà và thằng Quân là biết được tình hình, nhưng nắm rõ thì chỉ có mình bà mà thôi. Trong cái khách sạn của gia đình bà thì có gần một nửa số vốn là của ông Quang đóng góp. Bà muốn tìm gặp ông để ông giúp đỡ gia đình bà vượt qua khó khăn trong thời điểm này vì bà tin hiện giờ ông Quang là cứu cánh duy nhất của gia đình bà mà thôi.
Ban đầu bà tìm hỏi thông qua lão Chiến nhưng thông tin nhận được chẳng được là gì vì ông Quang đã chuyển quyền quản lý công ty cho lão nhưng lại thường bất ngờ mà xuất hiện kiểm tra bất kỳ lúc nào nên lão dù có muốn cũng không dám làm láo sau lưng ông. Không hỏi được gì, hiện giờ còn liên lạc với ông Quang tin rằng chỉ còn mẹ con Kiều và Vũ mà thôi. Dù biết nhờ vả Kiều là làm khó cô bạn thân nhưng giờ bà đã hết cách mất rồi.
– lâu rồi bà có liên lạc gì với ông Quang không?
Quá bất ngờ khi nghe câu hỏi của cô bạn thân, Kiều ngập ngừng không biết trả lời ra sao.
– sao bà lại hỏi chuyện này?
– không giấu gì bà, thằng Quốc, thằng chó má khốn nạn. Nó lấy trộm hết toàn bộ tài sản mấy mươi năm tích góp của vợ chồng tôi đi rồi. Giờ nhà tôi khó khăn lắm, mọi chuyện có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
– nên bà định nhờ ông Quang giúp?
– ừ, tôi biết là làm khó bà nhưng giờ tôi đã hết cách. Tôi chỉ cần gặp được ông ấy thôi vì dù sao trong cái khách sạn cũng có gần một nửa số vốn của ông ấy mà.
– tôi cũng muốn giúp bà, nhưng…